Chú Vương ở một bên nhìn, trong lòng vô cùng sốt ruột, chú sợ Niệm Ninh thật sự rời khỏi, lập tức khuyên: “Cậu chủ, có vấn đề gì chúng ta từ từ nói, cậu không thể để cho mợ chủ đi như thế”
Nhạc Cận Ninh không nói gì.
Niệm Ninh cũng tự đi về phía – †rước.
Từ nay về sau, nơi đây cũng không thuộc về cô nữa.
Chú Vương còn muốn tiếp tục khuyên: “Cậu chủ, cậu…”
“Chú Vương, chú để cho cô ấy đi đi”
Nhạc Cận Ninh uể oải nói.
Đối với người không yêu anh, không cần mạnh mẽ giữ cô ấy bên cạnh.
Niệm Ninh nghe nói như thế, bước chân đi về phía trước dừng lại, vốn trong đôi mắt trong veo lại lần nữa rươm rướm nước mắt.
Vốn trong lòng còn có chút hy vọng xa vời, cô không tiếp tục dây dưa nữa, trực tiếp ra khỏi biệt thự.
Sau khi ra khỏi biệt thự, Niệm Ninh lấy điện thoại di động ra, gửi cho Nhạc Cận Ninh một tin nhắn: “Em không mong anh tha thứ, vì thế nếu như anh muốn ly hôn, ngày mai giờ sáng chúng ta đến ủy ban nhân dân ly hôn đi.”
Khoảnh khắc cô gửi đi tin nhắn trong điện thoại, cô không ngừng nhắc nhở mình, không thể khóc, phải kiên cường.
Đáng tiếc, sự kiên cường của cô không ngăn nổi nỗi đau trong lòng.
Nước mắt kìm nén rốt cuộc vỡ òa mà rơi xuống.
Chú Vương nhìn thấy bóng lưng Niệm Ninh rời đi, thấy cậu chủ cố chấp không chịu níu giữ, cũng chỉ có thể khẽ than một tiếng.
Hôm qua sau khi Nhạc Cận Ninh rời khỏi biệt thự thì trực tiếp lái xe đến quán bar uống rượu, một đêm uống _ rượu cũng đồng thời một đêm chưa ngủ, anh nằm trên ghế salon, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến.
Nhưng điện thoại trong túi bỗng rung một cái, anh mò loạn, rốt cuộc lấy được điện thoại trong túi ra, mới phát hiện là tin nhắn Niệm Ninh gửi cho anh.
Lúc Nhạc Cận Ninh thấy rõ nội dung trong điện thoại, đôi mắt đen kia càng trở nên sâu xa.
“Bốp… Một tiếng vang thật lớn, điện thoại vốn nằm trong tay Nhạc Cận Ninh bỗng dưng bị rơi xuống mà nát tan.
Sau khi Niệm Ninh rời khỏi nhà.
họ Nhạc thì cũng không về nhà họ Niệm, trạng thái bây giờ của Mợ chủ yếu đã trở mặt hoàn toàn với nhà họ Niệm, nếu như hiện tại trở về nhà họ Niệm, không chỉ không ai an ủi cô mà bọn họ còn cười nhạo cô, trách móc cô thêm.
Cô cũng không thể đến chỗ bà, nếu như bà biết cô với Nhạc Cận Ninh muốn ly hôn, nhất định sẽ lo lắng.
Niệm Ninh đứng bên lề đường, nhìn dòng người đông đúc trên phố, chợt phát hiện thế giới to lớn, không có chỗ nào cho cô dung thân.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô vẫn thuê xe đến một quán rượu gần đây để ở.
Mặc kệ ra sao, trước tiên ở qua ngày rồi sau đó nghĩ tiếp.
Hôm sau…
Niệm Ninh một đêm không ngủ, giống như khúc gỗ ngồi yên đờ đân trên giường.
Chờ cô tỉnh táo thì đã tám giờ sáng rồi.