Bây giờ anh đã biết hết tất cả mọi chuyện, cô làm gì còn mặt mũi nào mà sống với Nhạc Cận Ninh nữa?
Coi như cô có thể vô liêm sỉ mà quấn quít lấy Nhạc Cận Ninh, thì anh cũng sẽ không chấp nhận cô nữa đúng không?
Còn Nhạc Cận Ninh đang ngồi bên cạnh chờ Niệm Ninh trả lời, thế nhưng anh lại phát hiện ra rằng, Niệm Ninh chẳng những không trả lời vấn đề của anh, mà sắc mặt lại còn càng trở nên khó coi hơn.
“Em sao vậy? Có phải là cảm thấy không khỏe ở đâu không?” Nhạc Cận Ninh sợ Niệm Ninh thấy khó chịu ở đâu đó, lập tức có hơi nóng nảy, vô thức muốn đưa tay bấm chuông trên giường bệnh để gọi bác sĩ tới.
Niệm Ninh kịp thời lấy lại tinh thần, lập tức ngăn cản Nhạc Cận Ninh, nói: “Em… Em không sao, anh có thể đi rồi.”
Cô không muốn Nhạc Cận Ninh vì thấy thương hại cô mà phải ở lại chăm sóc cho cô.
Anh làm như vậy sẽ khiến trong lòng cô nảy sinh thêm một vài ý nghĩ và tình cảm không đáng có. Cho dù lần này cô có ngất xỉu, hai người cũng chưa kịp ký tên, nhưng rồi sớm hay muộn hai người cũng có một ngày phải chia ly.
Giữa cô và Nhạc Cận Ninh, sớm hay muộn thì cũng phải ly hôn!
“Có phải em vẫn còn đang giận anh không?” Nhạc Cận Ninh trông thấy gương mặt lạnh như băng của Niệm Ninh, cho là cô vẫn còn đang giận anh, không tha thứ cho anh.
“Giận anh?” Niệm Ninh khiếp sợ nhìn Nhạc Cận Ninh.
Đáng lẽ phải là Nhạc Cận Ninh giận cô mới đúng chứ?
Nhạc Cận Ninh cầm lấy tay Niệm Ninh, áy náy nói với cô: “Chuyện em muốn đi phá bỏ cái thai này, là do anh không điều tra rõ ràng, anh không nên lỗ mãng trách cứ em như vậy. Em đừng giận anh nữa có được không?”
Nếu như lúc ấy anh có thể tỉnh táo được một chút, nói chuyện thẳng thắn với Niệm Ninh, có lẽ sẽ không xảy ra hiểu lầm như thế này, cũng sẽ không khiến Niệm Ninh cảm thấy đau khổ.
Nếu như là trước kia, Nhạc Cận Ninh dịu dàng quan tâm đến cô như vậy, Niệm Ninh sẽ cảm thấy rất là vui vẻ.
Nhưng mà bây giờ Niệm Ninh tự biết rằng, kết quả giữa cô và Nhạc Cận Ninh là gì, cô không có một chút vui vẻ nào.
Cô cười khổ nói: “Nhạc Cận Ninh, anh có thể đừng đối xử tốt như vậy với em có được không, anh quan tâm em từng li từng tí như thế, sẽ chỉ làm em càng ngày càng không thể rời khỏi anh.”
Nhạc Cận Ninh có chút không hiểu hỏi: “Tại sao em lại phải rời khỏi anh?”
Cô đã thích anh, không thể rời xa anh, vậy thì bọn họ sẽ vĩnh viễn ở cùng một chõ, cả đời này cũng không tách rời.
Niệm Ninh sửng sốt, không rõ ý tứ của Nhạc Cận Ninh là gì, cô ngây ngốc nói: “Trong bụng em đang mang thai đứa con của người khác. Chỉ cần là người đàn ông nào cũng không thể chấp nhận nổi, chẳng lẽ anh không ngại sao? Lúc trước em cho là mình muốn gả cho ông Nhạc đây, em không muốn bị gả cho một người đàn ông năm sáu mươi tuổi, thậm chí có thể làm ba em được, cho nên em đã tới quán bar…”
Cô đã lừa gạt Nhạc Cận Ninh một lần, không muốn lừa gạt anh lần thứ hai.
Thế là, cô nói hết tất cả từ đầu đến cuối những chuyện mình đã giấu diếm cho Nhạc Cận Ninh biết.
Rốt cuộc Nhạc Cận Ninh cũng đã hiểu được một chút, vì sao Niệm Ninh vẫn muốn phá bỏ đứa bé này.
Anh hơi bối rối nhìn Niệm Ninh, hỏi: “Ý của em là, đứa bé trong bụng của em không phải của anh, mà là của người đàn ông ở quán bar đã ngủ với em một đêm ấy hả?”