Chương 295 Niệm Ninh một mình cảm thấy buồn chán, vì vậy cô ngồi trên ban công và đắm mình dưới ánh mặt trời. Nhân tiện, cô xem những cuốn sách mang thai mà Nhạc Cận Ninh đã đặt mua trước đó. Lúc cô đang đọc say mê, thì lúc này… “Cốc cốc cốc…’ Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên. Ngay sau đó nghe thấy chú Vương nói: “Mợ chủ, là tôi.” Niệm Ninh nghe thấy giọng nói của chú Vương ở ngoài cửa, thì đi đến cửa, mở cửa phòng và hỏi: “Chú Vương, có chuyện gì vậy?” “Là như vầy, có người nhà họ Niệm đến” chú Vương mơ hồ biết rằng mối quan hệ giữa Niệm Ninh và nhà họ Niệm không thân thiết lắm, vì vậy lúc gọi cũng hết sức lạnh nhạt. ; “Người nhà họ Niệm?” Niệm Ninh ngạc nhiên hỏi. Cô quá biết lòng dạ của ba và mẹ kế, không có chuyện gì thì sẽ không gặp cô. Bây giờ cô đoán là không có chuyện gì tốt đẹp. Cô nghĩ một lúc rồi nói: ‘Chú Vương, làm phiền chú nói với họ rằng tôi có chút buồn ngủ nên đã đi ngủ rồi. “ Trước đây cô có một chút kiêng dè với nhà họ Niệm hoàn toàn là bởi vì quyền giám hộ của bà nội nằm trong tay bọn họ, cô sợ rằng bọn họ sẽ làm những chuyện xấu xa với bà nội. Nhưng bây giờ, người giám hộ của bà nội đã trở thành cô, vì vậy cô cũng không cần phải hao tâm tổn trí nói chuyện với người nhà họ Niệm. Chú Vương có chút ngượng ngùng: “Mợ chủ, thực ra lúc nảy tôi đã nói rồi, nhưng bọn họ có nói gì cũng không đi, vì vậy … tôi mới lên đây hỏi cô, xem cô giải quyết như thế nào”. Niệm Ninh cau mày, suy nghĩ một lúc và nói: ‘Bỏ đi, đừng quan tâm bọn họ, nếu bọn họ muốn ngồi, thì cứ để cho bọn họ ngồi đó.” Chú Vương gật đầu, quay người đi xuống lầu. Niệm Ninh đóng cửa phòng lại, †âm trạng tốt vừa nãy đã hoàn toàn biến mất. Nhà họ Niệm đã đến tìm cô, chắc chắn là không có chuyện gì tốt! I Cô ngồi lại trên ghế dựa ở ban công, tiện tay câm một cuốn sách, lật trái lật phải, hoàn toàn không còn tâm trạng để đọc sách. Niệm Ninh lại đưa mắt nhìn cánh cửa, nhớ lại những gì chú Vương vừa nói, cuối cùng bước xuống lầu. Cô vừa bước xuống lầu, thì thấy ba Niệm và mẹ kế vân còn ngồi trong phòng khách chưa chịu đi. Cô cũng lười khách sáo với bọn họ, vì vậy cô đi thẳng lên và hỏi: ‘Các người đến đây làm gì?” Âm thanh Niệm Ninh vang lên trong phòng khách, ba Niệm mẹ Niệm trông thấy Niệm Ninh ra, khuôn mặt lập tức tươi cười đón chào. Chỉ là nụ cười này ở trong mắt Niệm Ninh, thật sự là giả dối vô cùng. “Niệm Ninh, ba…” “Khu khu…” Ba Niệm vừa định nói cái gì đó, mẹ Niệm đã ho khan nhẹ, cắt đứt lời ba Niệm muốn nói. “Cái kia…Niệm Ninh, chúng ta tới thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là nghe nói con mang thai, bèn ghé thăm con một chút, dù sao mẹ cũng là người từng trải, con trong thời kỳ mang thai có cái gì không biết, con cứ việc tìm mẹ.” Mẹ Niệm thay đổi vẻ mặt chua ngoa khắc nghiệt trước kia, cực kỳ nhiệt tình nói. Niệm Ninhcũng không nhận tình cảm của bà ta, chỉ vô cùng nhạt nhếo nói: “Cảm ơn, nhưng mà tôi không cần.” Đối với người của nhà họ Niệm, cô không chút khách khí.