Ngày hai lăm tháng mười một!
Châu Vân Du bật dậy khỏi giường và hét vang.
Cô vui vẻ đánh răng rửa mặt, thay bộ đồng phục thân quen và bước xuống bếp trong tâm trạng đầy hứng khởi.
Đón chào Châu Vân Du trên bàn ăn là cả một chiếc bánh nướng lớn thơm lừng phủ đầy kem tươi.
- Chúc mừng sinh nhật tuổi mười sáu, Du Du của ngoại!
Bà ngoại của Châu Vân Du cười hiền và vỗ tay.
Hai bà cháu ôm chầm lấy nhau.
Châu Vân Du hôn lên má bà rối rít.
Cô cảm ơn bà rồi nhanh nhẹn thưởng thức bữa sáng ngọt ngào ấy.
Ăn xong, cô được bà tặng cho một món quà nhỏ - chiếc khăn quàng ấm áp do chính tay bà đan.
- Mùa đông lạnh, phải biết giữ gìn sức khoẻ nhé cháu.
- Vâng ạ, cháu thích có chiếc khăn này lắm lắm, yêu ngoại nhất trên đời!
- Dẻo miệng lắm cơ.
Thôi, đi học mau kẻo trễ giờ.
Châu Vân Du chào bà và nhảy chân sáo đến trạm xe.
Cô đến trường trong niềm háo hứng và mong chờ những điều bất ngờ sắp tới.
Quả đúng như Châu Vân Du hy vọng, khi cô vừa bước chân vào lớp, một tràng vỗ tay ròn rã đã vang lên.
- Chúc mừng sinh nhật Châu Vân Du! - Lớp 11D cùng nhau đồng thanh.
Cô nhóc vừa cười không ngớt vừa nhận biết bao món quà nhỏ từ các bạn.
Là một người có vòng tròn quan hệ rất rộng và được lòng gần như tất cả, chỗ ngồi của Châu Vân Du chẳng mấy chốc đã xếp đầy quà.
- Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, tuổi mới phải thật hạnh phúc nhé.
- Phan Minh ôn nhu đưa tận tay cho cô một chú thỏ bông đáng yêu.
Rồi cậu lớp trưởng xoa gáy, nói tiếp:
- Xin lỗi, tớ không biết cậu có thích thứ này không.
Nếu không thì cứ nói để tớ tặng cậu quà khác, đừng khách sáo đấy.
Châu Vân Du lắc đầu:
- Tớ thích lắm.
Trông bé thỏ rất xinh.
Cảm ơn cậu nhiều..
Dứt lời, cô ôm chặt chú thỏ bông vào lòng mà âu yếm.
Phan Minh chỉ cười:
- Vậy thì tốt rồi...
Ánh mắt cậu lặng lẽ nhìn chú thỏ cô đang ôm, thâm tâm thầm ước mình được thế chỗ nó.
Trong vòng tay của Châu Vân Du, nhất định sẽ rất ấm áp và mềm mại.
Cứ thế tuần tự như thế, cô bận rộn cười nói với biết bao món quà và lời chúc khác.
Cũng có những bức thư nặc danh gửi cùng bó hoa, không rõ do ai gửi tới, nhưng chắc chắn là từ những người thầm đơn phương cô rải rác ở khắp trường.
Ngồi vào chỗ của mình, Châu Vân Du chống cằm gọi Lâm Chấn Phong quay lại.
- Biết hôm nay là ngày gì không boss? - Cô hỏi.
Lâm Chấn Phong nhướng mày:
- Ngày thứ 329 trong năm?
- Không phải.
- Ngày quốc tế loại bỏ bạo lực đối với phụ nữ?
- Cũng không phải.
- Biết rồi! Sinh nhật của Bình Xuân Công chúa, con gái vua Minh Mạng.
Châu Vân Du khoanh tay, cô đã hết mất kiên nhẫn với sự cợt nhả của hắn và gắt gỏng nói:
- Không phải thế.
Hôm nay là sinh nhật công chúa của anh đấy! Sinh nhật Châu Vân Du!
Lâm Chấn Phong ôm bụng cười đến gục xuống bàn.
Hắn nhéo chiếc má mềm của cô, đáp bằng giọng bông đùa:
- Ồ nhớ rồi.
Vậy thì chúc mừng sinh nhật công chúa của tôi.
Tuổi mới bớt ngốc, bớt liều và bớt lùn nhé.
Châu Vân Du tức muốn hộc máu với lời chúc của Lâm Chấn Phong.
Cô mỉm cười gượng gạo:
- Cảm ơn, xin phép không nhận lời chúc.
Thay vào đó có hiện vật nào dâng lên công chúa không nè?
Hắn trả lời thẳng thừng:
- Không có.
Thế nhưng chiều hôm đó trở về nhà, Châu Vân Du đã thấy trước cửa phòng mình ba thùng dâu tây tươi ngon.
Là ba thùng lận đấy, chúng xếp cao đến tận cổ cô.
Châu Vân Du sẽ được ăn ngập họng dâu tây mất thôi.
Chiếc trên cùng có đính một tờ giấy note.
Châu Vân Du liền tò mò cúi xuống đọc.
"Thấy nhóc từng bảo thích dâu tây nên tiện tay mang qua.
Yên tâm là chỗ này tôi được ông chủ cho, không phải ăn trộm từ kho hàng đâu.
P/s: Chúng rất ngon, lại còn trông nhỏ nhắn đáng yêu như nhóc nữa."
Hắn cứ thế trích nguyên văn lại câu nói của Châu Vân Du khiến cô ngượng chín mặt.
Chợt nhận ra rằng chỉ một câu nói rất nhỏ của mình cũng được hắn để tâm, Châu Vân Du thầm cảm thấy Lâm Chấn Phong là một kẻ thật kì lạ, miệng nói một đường, tay làm một nẻo, tuy vẻ ngoài bất cần và lạnh nhạt là thế, song lại có những lúc rất tinh tế và dịu dàng.
Nghĩ tới đây, trái tim cô thiếu nữ khẽ rung lên dồn dập.
...oOo...
Ngày tổng kết học kì một, Lâm Chấn Phong và Phan Minh cùng đứng hạng nhất.
Tuy nhiên cậu học bá đứng hạng nhất xét từ trên xuống, còn Lâm Chấn Phong đứng hạng nhất xét từ dưới lên.
Không để hắn cô đơn một mình, Châu Vân Du cũng là người có kết quả học tập gần như chót bảng, chỉ vượt hắn 0,1 điểm vì đi học là làm bài kiểm tra đầy đủ hơn.
Khiêm Y Thục lấy tay đỡ trán:
- Các cậu hay thật đấy.
Châu Vân Du vẫn cười tươi:
- Học kém cũng là một loại năng lực đấy, không phải ai cũng làm được, nhỉ boss Phong?
- Lúa chín cúi đầu, khiêm tốn đi nào.
Nói ra người ta lại mất công ngưỡng mộ mình.
Thế là cả hai vẫn ngạo nghễ ngẩng cao đầu dù thành tích thi đua thấp thảm hại.
Quan trọng là Châu Vân Du cùng Lâm Chấn Phong đến trường vì niềm vui, những cuộc vui thời niên thiếu sẽ kéo dài bất tận, xếp thành từng mảnh ghép nổi loạn nhất, liều lĩnh nhất, và cũng là tươi đẹp nhất trong bức tranh thanh xuân bên nhau.