Nhân Đạo Chí Tôn

chương 2090: tịch mịch nữ thần (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mà vào lúc này, từ phía dưới vực sâu, một gốc thanh đằng nhanh chóng xoắn lên.

Bành bành bành!

Từng cỗ từng cỗ quan tài bị cành lá của gốc thanh đằng kia nhao nhao xốc lên.

- Các Đại Đế Thượng Cổ đã tử nạn, dùng danh nghĩa của ta, mệnh lệnh các ngươi tỉnh lại, bảo vệ Tổ Đình!

Một đạo thanh âm non nớt vang lên, nhưng trong thanh âm kia lại mang theo bá khí vô tận, dùng ngôn ngữ của Tiên Thiên Thần Vương kêu gọi, không giống như khẩu khí của đứa bé kia. Tiên Thiên Tà Đế trong lúc vội vàng xoay đầu nhìn lại, chỉ thấy từng cỗ từng cỗ quan tài kia có tổng cộng chín tầng, gần ba ngàn cỗ chín tầng quan, trong mỗi một cỗ quan tài đều có thi thể một vị Đại Đế Thượng Cổ nằm đó.

- Ba ngàn Đại Đế đã chết trong tay Phục Mân Đạo Tôn! Hóa ra là bọn họ! Đúng rồi! Lần trước tiến vào nơi này, đám quan tài này đã xuất hiện, còn đánh hư Thân ngoại thân của ta… Không xong!

Trong đám quan tài kia, từng tôn từng tôn Đế thi thẳng tắp đứng lên, nhao nhao ngẩng đầu nhìn lên.

Da đầu Tiên Thiên Tà Đế nhất thời tê dại, sau đó nhìn thấy vô số đại thủ trảo về phía chính mình.

Tiên Thiên Tà Đế gầm lên một tiếng, Tiên Thiên Tà Đạo đan xen ngang dọc, mạnh mẽ ngênh đón đám Đế thi này. Chỉ nghe thanh âm xuy xuy vang lên, từng gốc từng gốc thanh đằng xuyên qua bên cạnh hắn. Trên một mảnh lá dây leo trong đó nâng đỡ một tiểu hài đồng chừng bốn năm tuổi, còn có hơn mười mảnh lá cây nâng đỡ từng chiếc từng chiếc lâu thuyền.

Tiểu hài đồng và đám lâu thuyền kia càng lên càng cao, vươn ra khỏi Vực sâu Tổ Đình.

- Mẹ!

Chung Hoàng Thần nhìn thấy thân ảnh trong Đạo hỏa kia, không khỏi vừa sợ vừa vội, vội vàng lớn tiếng nói:

- Mẹ! Phụ thân đưa ta trở về rồi!

Trong ánh lửa, Tư Mệnh quay đầu nhìn lại, nhìn thấy thân ảnh của hắn, trên mặt lộ ra thần sắc giật mình, ngay sau đó lại lộ ra nụ cười hòa ái.

- Hài tử của ta…

Trong mắt nàng lộ một tia do dự. Đại nguyền rủa sắp sửa hoàn thành, nhưng nàng lại có chút do dự. Chung Hoàng Thần là con trai của nàng, cũng lâm vào trong trận đại nguyền rủa này. Nàng vốn dĩ đã lau đi toàn bộ tình mẫu tử của chính mình, chỉ lưu lại lý trí tuyệt đối. Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy Chung Hoàng Thần kia, tình mẫu tử lại giống như nước thủy triều vậy tuôn trào ra.

Trong lòng Tư Mệnh xuất hiện vướng mắc, trong mắt chảy ra hai dòng nước mắt, ngay sau đó nước mắt đã biến thành Đạo hỏa hừng hực.

- Con trai của ta! Ta vẫn không cách nào nhẫn tâm…

Cũng trong nháy mắt nàng chần chừ này, tôn Tứ Diện Thần kia đã rất nhanh tiếp cận, chỉ còn cách nàng sáu tòa sát trận. Sắc mặt vị tồn tại vô cùng cường đại này vẫn như trước, vẫn như cũ lãnh tĩnh tới mức đáng sợ, vươn tay điểm ra một chỉ.

- Hỗn Độn Phá Giới!

Một chỉ này của hắn vừa điểm ra, khí Hỗn Độn nhất thời gào thét bay ra, ba một tiếng đản sinh ra một cái thế giới. Vô tận tinh tú xuất hiện, xông vào tòa sát trận đầu tiên kia. Tòa sát trận này tự chủ khởi động, yên diệt cái thế giới kia. Cũng ngay thời điểm cái thế giới kia yên diệt, chỉ lực của hắn từ trong cái thế giới tiêu tan kia xông ra, một lần nữa sinh ra một cái thế giới. Tiếp theo cái thế giới thứ hai vỡ nát.

Ba! Ba! Ba!

Từng cái từng cái thế giới không ngừng sinh ra, lập tức bị yên diệt. Từ xa nhìn lại, giống như một cái lại một cái viên cầu do vô số tinh tú và đại đạo cấu thành lần lượt sinh ra, lần lượt nổ tung vậy. Nhưng đạo chỉ lực kia lại xuyên thấu qua từng cái từng cái thế giới, lan truyền về phía trước, đã xuyên qua tòa sát trận đầu tiên, sau đó là tòa sát trận thứ hai, tòa sát trận thứ ba…

Sáu tòa sát trận lóe lên liền qua, chỉ để lại vô số thế giới đang không ngừng tiêu tan, một cái tiếp theo một cái nổ tung.

Xuy!

Đạo chỉ lực này mạnh mẽ xuyên thấu lồng ngực của Tư Mệnh.

Tư Mệnh nhất thời ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn xuống cái động lớn trên lồng ngực chính mình kia, thân thể rung rung lắc lắc, từ trên Vãng Sinh Luân đang thiêu đốt rơi xuống.

- Ta vẫn là không thể hạ thủ được! Ta không đành lòng ngay cả con trai của ta cũng nguyền rủa, không thể hoàn thành một bước cuối cùng… Đây chính là nhân vị mà Tân Hỏa đã nói sao? Hiện tại ta đã hiểu rồi…

Đạo hỏa xung quanh thân thể nàng vẫn như cũ thiêu đốt hừng hực, bắt đầu khiến cho toàn thân nàng hư hóa. Đạo hỏa này một khi thiêu đốt lên sẽ không thể dập tắt, mãi cho tới khi thiêu đốt nàng thành tro bụi.

- Mẹ!

Chung Hoàng Thần hét lớn một tiếng. Trong tiếng thét, từ trong thân thể hắn, một đạo hư ảnh trong suốt bay ra, dang rộng hai cánh tay đón lấy Tư Mệnh. Luân Hồi Đằng bay lượn sau lưng đạo hư ảnh này, như rồng như mãng, phiêu hốt bất định.

Đạo hư ảnh kia ôm Tư Mệnh vào trong ngực. Tư Mệnh ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy bóng dáng mông mông lung lung quen thuộc kia.

- Chung Sơn thị, ta thua rồi! Ta triệt triệt để để thua rồi…

Nàng mỉm cười yếu ớt, nói:

- Lý trí của ta đã bại bởi nhân tính! Cường đại như ngươi, trí tuệ như ngươi cũng không nghĩ tới a? Ta có thể hủy diệt hết thảy mọi thứ, nhưng không cách nào hạ thủ hủy diệt hài tử của chúng ta…

Đạo hư ảnh này vươn bàn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt không ngừng trở nên hư huyễn của nàng. Gốc Luân Hồi Đằng đang quấn lấy trên cánh tay hắn, không ngừng chui vào trong cơ thể nàng.

Thân ảnh Tư Mệnh dần dần biến mất.

Đạo hư ảnh này nhắm mắt lại, tựa hồ có chút không đành lòng.

- Tế!

Hắn nhẹ giọng nói.

Gốc Luân Hồi Đằng cuối cùng từ dưới vực sâu bay lên, phạm vi bao phủ càng lúc càng rộng rộng rãi, chậm rãi tương dung với thiên địa, diễn sinh về phía khu Luân Hồi thứ bảy.

Cuối cùng, gốc Luân Hồi Đằng này triệt để hóa đi, bổ toàn khu Luân Hồi thứ bảy.

Đạo hư ảnh kia cũng dần dần biến mất:

- Tư Mệnh, người yêu của ta! Ngươi sẽ cùng tồn tại với khu Luân Hồi thứ bảy, chỉ là ngươi vĩnh viễn cũng không thể rời khỏi nơi đó nữa rồi…

Khu Luân Hồi thứ bảy triệt để bổ toàn, Đạo Giới xuất hiện, cũng bị kéo vào trong cái vũ trụ này, tương liên với Tinh vực Tử Vi. Một tòa Đạo Giới Chi Môn chậm rãi xuất hiện.

Mà bên dưới Đạo Giới Chi Môn, trong tầng tầng Tinh vân do gốc Luân Hồi Đằng cuối cùng biến thành kia, một đóa hỏa quang hiện ra, một nàng Nữ Phục Hy thiêu đốt chậm rãi từ hư hóa thực, chỉ là Đạo hỏa trên người vĩnh viễn cũng không thể dập tắt.

Nàng nỗ lực đi ra khu Luân Hồi thứ bảy, quay trở lại Vũ trụ Cổ lão, nhưng lại phát hiện chính mình vĩnh viễn cũng không thể thoát ra. Nàng đã trở thành Tịch Mịch Nữ Thần trong khu Luân Hồi thứ bảy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio