Nhân Đạo Chí Tôn

chương 2102: thành đế (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chung Nhạc dùng Dịch đạo hàng phục đại đạo thiên địa điên cuồng vọt tới. Hàng phục đầu tiên chính là đại đạo thân cận với Phục Hy nhất, biểu tượng của nhật nguyệt, Đại đạo Âm Dương. Tiếp theo lại hàng phục Đại đạo Thần Ma, sau đó hàng phục đám Đại đạo Tiên Thiên Bát Quái như Thiên đạo, Địa đạo… khiến cho tu vi của chính mình không ngừng khôi phục.

Còn chưa hàng phục hết toàn bộ đám Đại đạo Tiên Thiên Bát Quái, khí tức của hắn cũng đã cường đại tương đương với trước đây. Đợi tới lúc hàng phục xong hết thảy toàn bộ sáu mươi bốn loại Đại đạo Tiên Thiên Bát Quái, khí tức của hắn cũng đã vượt qua trước đây gấp mấy lần.

Sáu mươi bốn loại Đại đạo Tiên Thiên Bát Quái lan tỏa ra ngoài, sản sinh ra vô số cành cành khúc khúc. Chung Nhạc hàng phục các loại đại đạo thiên địa càng lúc càng nhanh chóng, tu vi đề thăng cũng càng lúc càng tăng nhanh.

Sau khi các loại đại đạo dị loại bị hắn hàng phục, các loại tin tức mới ào ào xuất hiện, tiến nhập đại não hắn. Vô số ảo diệu của các loại đại đạo một phát tiến nhập, biến thành tri thức của hắn, biến thành đạo hạnh của hắn, khiến cho tu vi của hắn càng lúc càng khủng bố hơn, càng lúc càng tinh thâm hơn. Chỗ cường đại của Tiên Thiên Dịch Đạo đã được triển lộ hoàn toàn.

Đám quang mang bao vây xung quanh thân thể Chung Nhạc đang dần dần yếu bớt. Đám quang mang này là hào quang đại đạo, sau khi bị Chung Nhạc hàng phục hấp thu, đã không còn đại đạo mới phóng vọt tới, tự nhiên sẽ càng lúc càng yếu dần. Mà Chung Nhạc thì lại càng lúc càng mạnh, mạnh mẽ tới mức khiến cho Tư Mệnh cũng không ngừng lui về phía sau.

Đột nhiên, Tư Mệnh quay đầu lại nhìn về phía bên ngoài Thánh địa Vãng Sinh. Chỉ thấy từng đạo từng đạo thân ảnh Tiên Thiên Thần Ma như ẩn như hiện, thân thể to lớn lúc thì xuất hiện trong quang mang chiếu rọi xung quanh thân thể Chung Nhạc, lúc thì lại trong nháy mắt ẩn đi.

Tư Mệnh cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên không trung của Thánh địa Vãng Sinh. Nơi đó, thiên khung đang lưu động, xuất hiện từng đạo từng đạo vết thương. Tư Mệnh một lần nữa cười lạnh, thu hồi ánh mắt, không thèm để ý tới nữa.

Đúng lúc này, từ xa xa Đạo âm nổ vang, một cây Thần thụ phong cách cổ xưa nhưng lại tràn ngập lục ý nguy nga phiêu phiêu đãng đãng, chậm rãi bay tới. Dưới cây Cổ thụ, vô số sợi rễ to lớn vờn quanh, phiêu động như xúc tu. Trên đám rễ cây thô to kia có một tôn Thần Vương Thái Cổ nguy nga vĩ ngạn đang đứng, sắc mặt nghiêm nghị, nhìn về phía thiên khung, cất cao giọng nói:

- Thiên, có nhận ra Sinh Mệnh Cổ Thụ không?

Trên cây còn có một cái tổ chim, một cái phượng sào, lại có một con khỉ dừng lại trong táng cây.

Thiên khung lưu động trên không trung Thánh địa Vãng Sinh nhẹ nhàng chấn động, từ từ dời đi, rất nhanh đã biến mất không thấy đâu nữa.

- Khởi Nguyên Thần Vương bái kiến Phục Hy!

Tôn Thần Vương Thái Cổ dưới cây Thần thụ kia xa xa chắp tay, mỉm cười nói:

- Đại Tư Mệnh biết được Phục Hy muốn độ kiếp nạn Hóa đạo, bởi vậy lệnh cho ta tới đây hộ pháp, tránh cho bọn đạo chích làm phiền!

Thanh âm của Chung Nhạc từ trong quang mang vang lên, thản nhiên nói:

- Đa tạ ý tốt của Đại Tư Mệnh và các vị đạo huynh, Chung mỗ tâm lĩnh! Thiên hiện tại đã rời đi, tất sẽ không dám lại tới nữa, mời các vị đạo huynh trở về đi!

Khởi Nguyên Thần Vương mỉm cười, nói:

- Cũng được! Vậy chúng ta sẽ ở đằng xa hộ pháp!

Dứt lời, Sinh Mệnh Cổ Thụ liền chậm rãi bay đi xa.

Tư Mệnh liếc nhìn cây Sinh Mệnh Cổ Thụ đang rời đi kia một cái, chỉ thấy cây Cổ thụ này dừng lại ở một địa phương cách đó không xa, cười lạnh một tiếng, nói:

- Giả ân cần! Nếu thật sự ân cần, thời điểm Tổ Đình bị vây công, sao không thấy các ngươi tới tương trợ? Trái lại còn nhân cơ hội xâm chiếm địa bàn của khu Luân Hồi thứ bảy, trắng trợn mở rộng lãnh địa!

Thanh âm Chung Nhạc truyền tới, nói:

- Đại Tư Mệnh có ân với ta, hơn nữa hắn cũng đã quấn lấy Thiên, khiến cho Thiên trễ hơn mười năm mới tiến công Tổ Đình, đã xem như là tận tình tận nghĩa rồi!

- Tận tình tận nghĩa? Sợ rằng chưa chắc a!

Đạo hỏa toàn thân Tư Mệnh tung bay, nói:

- Nếu hắn thật sự tận tình tận nghĩa, vậy sẽ không khoanh tay bàng quan, ngồi xem Tổ Đình ta bị công phá. Các ngươi là minh hữu, lãnh địa của minh hữu bị công phá lại khoanh tay không cứu, tính là minh hữu gì chứ? Hơn nữa, lần này ngươi độ kiếp nạn Hóa đạo rõ ràng là tất sẽ thành công, cho dù Thiên có thật sự tập kích, thì có ngươi và ta ở đây cũng có thể dễ dàng lui địch, khiến cho Thiên biết khó mà lui. Hắn lại để cho thuộc hạ chạy tới tương trợ, không phải là giả ân cần thì là cái gì?

Chung Nhạc lặng yên không đáp, toàn tâm toàn ý luyện hóa hào quang đại đạo xung quanh thân thể. Tư Mệnh tiếp tục nói:

- Ngươi cần phải cẩn thận Đại Tư Mệnh! Dù sao, hiện tại mục tiêu của các ngươi cũng không nhất trí, tới thời điểm mục tiêu xung đột, cũng sẽ là thời điểm các ngươi phát sinh xung đột!

Chung Nhạc gật đầu, nói:

- Ngươi cứ việc yên tâm!

Đột nhiên, đã hào quang ngập trời mạnh mẽ co rút lại, toàn bộ bị hắn thu vào trong cơ thể. Toàn thân Chung Nhạc đại phóng quang minh. Từng đạo từng đạo Thần quang từ trong cơ thể hắn bùng phát, biến thành quang thải chói mắt, một lúc lâu sau mới thu hồi lại, chỉ còn lại Đế uy hạo hạo đãng đãng không ngừng chấn động, từ khu Luân Hồi thứ bảy truyền tới Vũ trụ Cổ lão, Lục Đạo Giới, Tử Vi và Hư Không Giới, thậm chí một bộ phận Đế uy còn phóng vọt vào bên trong Đạo Giới.

Tử Vi Đế Tinh không ngừng dao động, tinh tú tượng trưng cho Chư Đế cũng đang phiêu diêu bất định. Chỉ là mặc dù Chung Nhạc đã thành Đế, nhưng cũng không có Đế tinh mới sinh ra, khiến cho người ta vô cùng ngạc nhiên.

Mục Tiên Thiên lại mệnh lệnh cho Giám Thiên Ty, Tuần Thiên Ty dò xét các nơi trong vũ trụ, điều tra một chút xem là yêu nghiệt phương nào tác loạn. Giám Thiên Ty và Tuần Thiên Ty bận rộn một trận, cũng không phát hiện ra chỗ dị thường nào.

Đế uy dần dần thu liễm trở lại, Chung Nhạc khôi phục lại như bình thường, đi thẳng về phía Tư Mệnh. Tư Mệnh khẽ nhíu mày, nói:

- Sao ngươi không luyện hóa đám hào quang ngập trời cuối cùng kia?

- Đại đạo của Đạo Giới càng cao cấp hơn, trước mắt ta vẫn chưa thể luyện hóa được!

Chung Nhạc ngẩng đầu nhìn về phía Đạo Giới Chi Môn ở đầu cuối của khu Luân Hồi thứ bảy, nhàn nhạt nói:

- Đạo Giới quả thật thần bí! Ta rất muốn tiến vào xem một chút…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio