Nhân Đạo Chí Tôn

chương 2243: trấn áp cái thời đại này (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mà Bát Đạo Luân Hồi, căn cứ theo suy đoán của Phong Hiếu Trung, cho dù Chung Nhạc và tất cả Chư Đế hiện tại trên thế gian cũng đều không chết, Chung Nhạc, cùng với Phong Hiếu Trung, cùng với bốn ngàn vị Đại Đế, lại cộng thêm rất nhiều Thần Vương, rất nhiều Thần Ma khác… Tập hợp trí tuệ của những tồn tại này lại cùng một chỗ, mở ra Bát Đạo Luân Hồi, xác lập Luân Hồi, phát triển viên mãn, thời gian cần thiết ít nhất cũng phải ba trăm vạn năm đằng đẳng.

Trí tuệ cần thiết để xác lập Bát Đạo Luân Hồi thật sự quá nhiều, các phương diện cần phải nghiên cứu thật sự quá tạp, quá sâu rộng, đã không phải đơn thuần chỉ dựa vào nhiều người liên hợp sẽ có thể hoàn thành.

Sở dĩ Thất Đạo Luân Hồi có thể xác lập trong thời gian mười vạn năm, ngoại trừ dựa vào thiên tài xuất hiện lớp lớp ra, chủ yếu nhất vẫn là kế thừa di sản của thời đại Phục Mân Đạo Tôn, cộng thêm thời đại này đã xuất hiện hai vị tồn tại cấp Đạo Tôn là Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung.

Càng quan trọng hơn chính là, thời đại này là một loạn thế, địch nhân quá nhiều, thực lực địch nhân quá mạnh, dưới áp lực cực lớn mới có thể khiến cho người ta bùng phát hết thảy tiềm năng, khai phá hết thảy trí tuệ.

Mục Tiên Thiên kinh tài tuyệt diễm, Chư Đế Thượng Cổ mười vạn năm trước và ba ngàn Đế thi, Thiên và ba mươi Thiên Đạo Thân xuất quỷ nhập thần, từng tôn từng tôn Thần Vương từ thời Viễn Cổ, Thái Cổ vẫn luôn hùng bá cho tới hiện tại… Vô số địch nhân cường đại, nghịch cảnh vô biên, các loại cơ duyên trộn lẫn cùng một chỗ, vì vậy mới thành tựu nên Thất Đạo Luân Hồi.

Nghĩ muốn sáng tạo ra Bát Đạo Luân Hồi, chỉ có thể dựa vào thời gian.

Nhưng Chung Nhạc từ sau khi đoạt lấy cơ duyên của Luân Hồi Thánh Vương, lĩnh ngộ ra Đại đạo Luân Hồi, đã dựa vào Đại đạo Luân Hồi bắt đầu tiếp cận Bát Đạo Luân Hồi.

Mặc dù hắn trí tuệ có hạn, không thể hoàn thiện được Bát Đạo Luân Hồi, nhưng lại có thể lợi dụng Đại đạo Luân Hồi tạm thời ổn định Bát Đạo Luân Hồi, lợi dụng nó chiến đấu trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Cỗ Đạo quang kia vừa chém tới, Chung Nhạc ngẩng đầu nhìn lên. Rõ ràng tốc độ của cỗ Đạo quang kia rất nhanh, nhưng lại mang tới cho người khác một loại cảm giác cực kỳ chậm rãi. Cỗ Đạo quang mang kia đã gặp phải lực cản cực mạnh.

Chung Nhạc chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, trong khoảnh khắc cái đầu hắn chậm rãi nâng lên, Bát Đạo Luân Hồi sau đầu hắn cũng cực kỳ chậm rãi chuyển động, gian nan vạn phần.

Nhưng mỗi khi Bát Đạo Luân Hồi kia khẽ chuyển động một tia nhỏ, trong từng vòng từng vòng quang luân kia lại xuất hiện thêm thân ảnh một vị Thái Hoàng Đế Nhạc.

Bát Đạo Luân Hồi bao quát Vũ Trụ. Không gian là Vũ, thời gian là Trụ. Bát Đạo Luân Hồi của hắn cắt vào quá khứ, hiện tại và tương lai. Bát Đạo Luân Hồi chuyển động, từng vị từng vị Thái Hoàng Đế Nhạc xuất hiện trong quang luân kia chính là bản thân hắn trong quá khứ và tương lai.

Quang luân giống như bánh xe vậy, từ từ xoay tròn, Thái Hoàng Đế Nhạc đứng sừng sững trong quang luân càng lúc càng nhiều. Một vị, hai vị, ba vị, bốn vị, năm vị…

Rất nhanh, số lượng Chung Nhạc xuất hiện trong quang luân đã vượt qua tám vị, nhưng số lượng vẫn tiếp tục tăng lên.

Đợi tới lúc cái đầu của Chung Nhạc hoàn toàn ngẩng lên, sáu đạo quang luân sau đầu hắn đã xoay tròn đúng một vòng. Trên quang luân, cái đầu của hơn hai vạn vị Thái Hoàng Đế Nhạc quá khứ tương lai cũng đã ngẩng lên.

- Trẫm…

Hơn hai vạn vị Thái Hoàng Đế Nhạc kia trăm miệng một lời, từ từ giơ bàn tay lên:

- Đã vô địch rồi!

Ầm ầm!

Cỗ Đạo quang kia chém lên trên bàn tay Chung Nhạc. Một cỗ chấn động vô cùng khủng bố bạo phát. Cỗ Đạo quang kia xuyên thấu qua hơn hai vạn bàn tay của Chung Nhạc, dừng lại ngay trước mi tâm của hắn. Sau đó, hơn hai vạn đạo chưởng lực bạo phát, chấn cho đạo quang mang kia vỡ nát.

Thần Ma Thái Cực Đồ ầm ầm phân liệt, Thần Ma Tà Tam Đế và Hắc Bạch Nhị Đế nhao nhao thổ huyết, đại đạo cơ hồ vỡ nát, phân giải, hung hăng va chạm lên trên người Tứ Diện Thần. Tứ Diện Thần rống giận một tiếng, thân thể không tự chủ được hiện ra nguyên hình, khí Hỗn Độn như biển ba động, ngay sau đó bị uy năng cuồng bạo chấn cho Hỗn Độn Hải trực tiếp bốc hơi, Hỗn Độn sụp đổ, biến thành Đại đạo Âm Dương gào thét lao tới, giống như ức vạn Long Phượng tung bay. Tiếp theo, dưới uy năng chấn động khủng bố, ức vạn Long Phượng nhao nhao vỡ nát, tan rã.

Sinh vật Hỗn Độn thổ huyết, cỗ uy năng khủng bố kia nghiền ép trên người hắn, nghiền ép năm tôn Thần Vương Thần Ma Tà Hắc Bạch, cơ hồ triệt để nghiền nát bọn họ!

Đông đông đông!

Tiếng trống chấn động rung trời, Khởi Nguyên Đạo Thần giá ngự Mộ Cổ, nổi trống xông thẳng về phía Chung Nhạc, nghĩ muốn công kích Chung Nhạc, khiến cho hắn tự cứu chính mình. Đột nhiên, Mộ Cổ chợt ầm một tiếng vỡ nát, toàn thân Khởi Nguyên Thần Vương đẫm máu bay ngược về phía sau. Hắn vươn tay cầm lên Hỗn Độn Liên, dùng sức quất một cái. Đóa hoa sen nhất thời đại phóng, giống như mở ra cái miệng lớn, dùng sức nuốt một cái, nuốt chửng Khởi Nguyên Đạo Thần vào trong.

Đóa hoa sen kia lại một lần nữa mở ra, nuốt vào, nuốt chửng đám người Tứ Diện Thần. Sau đó, Vũ Thanh Trụ Quang đột nhiên từ nội bộ hoa sen bùng phát. Chính là Khởi Nguyên Đạo Thần thôi động Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh, cắt đứt thời không, tránh né một kích vô cùng đáng sợ này của Chung Nhạc.

Thời không đột nhiên chấn động một cái, cỗ lực lượng kinh khủng tuyệt luân kia của Chung Nhạc đánh xuyên qua thời không, công kích thẳng tới quá khứ, đuổi theo Hỗn Độn Liên.

Đóa hoa sen nhanh chóng đại phóng, Khởi Nguyên Đạo Thần đứng trong nhụy hoa, sắc mặt ngưng trọng, liên tục xuất thủ đón đỡ bàn tay khổng lồ đang truy sát tới của Chung Nhạc.

Bàn tay này là cự thủ Đạo Nhất do Chung Nhạc dưới trạng thái Bát Đạo Luân Hồi dùng hơn hai vạn bàn tay hóa thành, một chưởng vỗ tới, quán xuyên quá khứ. Nếu đám người Khởi Nguyên Đạo Thần đi tới tương lai, chỉ sợ bàn tay này cũng sẽ giết tới tương lai.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi trở về quá khứ mấy vạn năm, Khởi Nguyên Đạo Thần đã va chạm với đại thủ kia của Chung Nhạc hơn mười lần, trong tai mắt mũi miệng đều chảy ra máu tươi, hai tay cũng bị chấn cho rách nát tả tơi, trong lòng không khỏi tuyệt vọng.

- Khởi Nguyên đạo huynh, sao không đi Đạo Giới quá khứ?

Đột nhiên, thanh âm của Luân Hồi Thánh Vương vang lên. Khởi Nguyên Đạo Thần thoáng ngẩn người, chỉ thấy Luân Hồi Thánh Vương cũng chạy trở về quá khứ, đang ở bên cạnh Hỗn Độn Liên, ánh mắt bình thản, đối diện với tuyệt cảnh cũng không chút để trong lòng.

- Đạo Giới? Đúng a!

Khởi Nguyên Đạo Thần bật cười ha hả, đột nhiên kịch liệt ho ra máu. Hắn vẫn là đã bị trọng thương, vội vàng thôi động Hỗn Độn Liên lao thẳng về phía Đạo Giới.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio