Hầu Tử vừa nã hết đạn thì Lãnh Dạ đã lập tức bồi tiếp, hai tên lính Tiểu Trùng quốc đáng chết chỉ có súng và một hộp đạn, trên người cũng không có cái gì.
Hầu Tử vứt súng, Mười Một từ một bên lao ra, dưới sự yểm hộ Lãnh Dạ nên không hề bị ngăn cản, nhằm phía thi thể của mấy tên binh sĩ vừa bị Hầu Tử đánh chết lao tới. Tốc độ của Mười Một cực nhanh, từ khi hắn bắt đầu chạy, Hầu Tử chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua bên tai, trong nháy mắt Mười Một đã chạy đến bên cạnh thi thể.
Mười Một cách mấy cổ thi thể chỉ chừng cách khoảng một thước thì đột nhiên thân thể ngửa ra, đầu gối trượt trên mặt đất một đoạn, sau đó hai tay chống xuống mặt đất, hai chân đá ra xoay tròn hơn một trăm độ, chân xoay chuyển đồng thời mũi chân móc ở hai cây súng trường, đá về phía Hầu Tử. Hết thảy động tác chỉ diễn ra ngắn ngủn bên trong vài giây, bọn lính trốn ở bên trong căn cứ đang hướng Mười Một nổ súng thì hắn đã nhào lộn trên không, thân thể thoát khỏi phạm vi công kích của binh lính. Mà bọn lính vừa vặn bắn ra tử đạn chỉ có găm trên mặt đất và trên mấy cổ thi thể của đồng bọn.
Mười Một nhảy về phía sau, nhận lấy khẩu súng Hầu Tử đưa cho, sau đó hướng Hầu Tử gật đầu.
Mặc dù chỉ là trao đổi không lời, nhưng Hầu Tử cũng rất ăn ý chạy tới phía trước, khi đến chỗ ngoặt thì tung người nhảy ra, làm cho vai và thân mình lướt trên mặt đất, súng đột kích trong tay hắn cũng tại đồng thời phát ra tiếng rít gào. Hầu Tử thình lình công kích làm bọn lính trong căn cứ ứng phó không kịp, nhất thời gom tụ thành một đống.
- Hầu Tử!
Mười Một quát to một tiếng, Hầu Tử một tay tiếp tục nổ súng, một tay chống mặt đất lăn một vòng. Mà Mười Một cũng tại đồng thời chạy tới, nhảy đến vị trí Hầu Tử vừa rồi, hai người vai đấu vai cùng nhau càn quét. Bọn lính phía trước không kịp né tránh nhất thời hết hàng này tới hàng kia ngã xuống.
Lãnh Dạ đang ngồi ở phía sau, hắn là xạ thủ, mặc dù lúc này cầm trong tay không phải súng bắn tỉa, nhưng bản chất vẫn là một xạ thủ. Có ai đã gặp qua một xạ thủ cướp vị trí của lính đột kích chưa?
Mỗi một chiến hệ đều có vị trí nhất định, không ai có khả năng thay thế vị trí của người khác, chỉ có tại chính vị trí của mình phát huy sở trường mới có thể làm tăng lực công kích lớn nhất.
Kẻ bắn tỉa bắn tầm xa, lính đột kích xung phong hãm trận, người yểm hộ thì yểm hộ cho lính đột kích, kẻ phòng ngự chắc chắn phòng ngự, trong đó... người nhận được nhiều tranh cãi nhất là lính cận chiến. Chiếu theo lý mà nói, lính cận chiến không có trong hệ thống chiến đấu, bởi vì vũ khí nóng rất không thích hợp cùng vũ khí lạnh cận chiến, nhưng chiến đấu một khi tiến vào đấu tay đôi, lính cận chiến phát huy tiềm lực không thể nghi ngờ là rất lớn, hơn nữa nếu một khi để cho lính cận chiến tiến gần, kết quả có thể tưởng tượng. Cho nên vấn đề các chiến hệ đối với lính cận chiến không có tính chiến đấu hệ thống đến nay vẫn tranh luận không ngớt.
Chính xác mà nói Mười Một cũng không thuộc về một chiến hệ nào, bởi vì hắn đối với mỗi một chiến hệ cũng đều tinh thông, nhưng là bởi vì hắn luôn luôn đam mê cận chiến, hơn nữa mỗi lần công kích đều cận chiến làm chính, bởi vậy giáo quan bất đắc dĩ chỉ có đưa hắn gia nhập vào hệ thống chiến đấu của lính cận chiến.
Mười Một mặc dù là lính cận chiến, nhưng lại là lính cận chiến toàn hệ, hắn có thể tùy thời thay thế vị trí một người, có thể từ lính cận chiến biến thành lính đột kích, cũng có thể biến thành kẻ yểm hộ, bất kể tại vị trí nào, hắn đều đạt tới trình độ hoàn mỹ.
Có Mười Một yểm hộ, Hầu Tử sau khi đổi súng từ trên mặt đất đứng lên, rống to một tiếng, tiến vào bên trong. Bọn binh lính trong căn cứ này bị Hầu Tử dụng hỏa lực điên cuồng áp chế, bên cạnh Mười Một phối hợp yểm hộ quá mức hoàn mỹ, căn bản bọn lính không dậy nổi, không đầy vài công phu, hai mươi binh lính mới tới đã biến thành thi thể nằm ngổn ngang đầy đất.
Hầu Tử mất đi mục tiêu công kích, nhưng hắn vẫn là không dừng lại, tử đạn tiếp tục điên cuồng bắn lên những thi thể này, dường như muốn đem những thi thể này bắn cho nát bét. Cho đến khi bắn hết một hộp đạn hắn mới dừng lại, vừa hít thở nặng nề hổn hển, vừa cầm súng tìm xem có mục tiêu nào sống sót hay không.
Lãnh Dạ từ nơi ẩn nấp đi tới, dùng sức vỗ vỗ phía sau lưng Hầu Tử, Hầu Tử quay đầu lại nhìn hắn một cái, mới chậm rãi ổn định hơi thở đang hỗn loạn, hai người nhìn phía Mười Một.
- Đổi súng.
Mười Một nhàn nhạt nói một tiếng, Hầu Tử cùng Lãnh Dạ không có gì dị nghị tìm kiếm trong đống thi thể để lấy loại súng thích hợp. Đáng tiếc nơi này không có súng bắn tỉa nên Lãnh Dạ chỉ có thể tiếp tục sử dụng loại súng bán tự động. Bất quá trên người bọn lính tại căn cứ này đều có hộp đạn, ba người sửa sang lại lấy hơn mười hộp đạn mang theo rồi tiếp tục đi tới.
- Hô!
Lúc này, ba người bên tai đột nhiên vang lên thanh âm mệt mỏi của Cuồng Triều.
Lãnh Dạ hỏi:
- Cuồng Triều, ngươi còn không trốn đi?
Cuồng Triều thanh âm khan khàn hồi đáp:
- Còn không có, thiếu chút nữa bị bọn họ công phá, nhưng đột nhiên tất cả đều bỏ đi.
Lãnh Dạ có chút kỳ quái hỏi:
- Bọn họ như thế nào lại tha ngươi?
- Ta cũng không quá rõ ràng, ta cũng chuẩn bị dời đi. Ta đoán có thể là các ngươi bên kia tương đối nguy hiểm, bọn họ mới tạm thời buông tha ta, chuyển qua chuyên tâm đối phó các ngươi?
Lúc này phía trước ba người xuất hiện một cái hình thập tự nhỏ xóa khẩu, Mười Một hỏi:
- Cuồng triều, "Siêu Não" ở đâu?
- Ta cũng không biết, "Trùng Võng" bên trong phòng thủ rất nghiêm mật, ta căn bản là vào không được. Các ngươi nếu muốn thì phải bắt một tên tra hỏi.
Lãnh Dạ và Hầu Tử cùng quay đầu nhìn phía Mười Một, Mười Một thản nhiên nói:
- Mỗi người một hướng, tách nhau ra.
Lãnh Dạ và Hầu Tử đều có chút chần chừ, rồi một tả một hữu đều tự tách ra. Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL
Mười Một tiến vào con đường ở giữa. Không bao lâu, phía sau truyền đến một trận tiếng súng, nghe thanh âm phương hướng hẳn là lẽ bên phía Hầu Tử. Bất quá Mười Một không định trở về, bởi vì Hầu Tử sẽ có biện pháp giải quyết. Lại đi lên phía trước một đoạn ngắn, phía trước xuất hiện một cửa kim loại lớn, bên cạnh có bảng mật mã.
Mười Một ngẩng nhìn phía trên đỉnh đầu, vị trí tất cả mấy cái camera đều nhắm ngay hắn, bây giờ nhất cử nhất động của hắn tất cả đều bị đối phương kiểm soát. Đây cũng là do bọn Mười Một không lẻn vào mà là trực tiếp xông tới, nguyên nhân là "Trùng Võng" bảo vệ hệ thống quá nghiêm mật, Cuồng Triều lại không có cách nào xâm nhập nơi này, mọi phương diện đều bất lợi cho bọn họ, thành viên Hắc Ám Thập Tự cuối cùng quyết định phương thức trực tiếp xông vào.
Chỉ cần cuối cùng có thể hoàn thành nhiệm vụ, vậy bọn họ lộ diện cũng đáng giá, bởi vì giá trị bên trong tư liệu nghiên cứu "Siêu Não" quá trọng yếu.
Mười Một giơ súng lên, đem toàn bộ camera bắn phá, như vậy hắn làm chuyện gì tạm thời không ai biết. Hắn rút ra con dao găm ngăm đen, mạnh mẽ mở hộp mật mã, kiểm tra xem xét một chút bố trí bên trong sau đó cắt một dây màu đỏ và một dây màu xanh, mặt khác cắt tiếp mấy đường dây khác. Ngay sau khi dây trắng và dây bảo hiểm cuối cùng bị cắt đứt, hai dây đồng đột nhiên tóe lửa, bảng điều khiển nhất thời lâm vào trạng thái tê liệt. Cùng lúc đó, cửa kim loại bên kia "két" một tiếng vang nhỏ, hai cánh cửa chậm rãi mở rộng. Mười Một cầm chắc khẩu súng đi vào, phía sau là một gian rất lớn, bên trong là gian phòng máy tính có quy mô lớn, trên màn hình còn có một chút số liệu lưu động. Nơi này tất nhiên chính là phòng máy tính "Trùng Võng", nhưng lúc này bên trong không có ai, chỉ có trên đài, trên mặt đất những trang giấy tán loạn, những hacker hàng đầu thế giới bị Tiểu Trùng quốc bắt giữ và nhân viên quản lý "Trùng Võng" cũng không biết đã đi đâu.
Mười Một trước nhìn xung quanh bốn phía, sau đó mới qua bộ đàm nói:
- Ta vừa tới, nhưng không có người.
- Không có việc gì.
Cuồng Triều nói:
- Bọn chúng đã trốn, một bộ phận bị Hầu Tử và Lãnh Dạ bên kia ngăn cản, còn một bộ phận chạy đến thang máy. Sở Nguyên, ngươi phải nhanh một chút tìm "Siêu Não", chỉ có khống chế "Siêu Não" ta mới có thể khống chế căn cứ "Trùng Võng".
- Ừm.
Mười Một lên tiếng sau đó tiếp tục xâm nhập, nhưng chưa đi được hai bước liền dừng lại, họng súng nhắm ngay cái bàn, nói:
- Đi ra.
Phía sau bàn không có đáp lại, nhưng lại truyền đến hơi thở dồn dập yếu ớt.
Mười Một cầm súng chậm rãi dời qua một bên, phía sau bàn đột nhiên một tiếng kêu sợ hãi, một người khoảng hơn tuổi, nhìn bề ngoài giống cô gái phương Đông, hai tay ôm đầu lớn tiếng khóc ròng nói:
- Đừng, đừng giết ta, đừng giết ta…
Cô gái nói chính là tiếng Long quốc, Mười Một nhìn nàng vài lần, theo tiếng Long quốc nói:
- Ngươi là ai?
Có thể là chợt nghe được ngôn ngữ quốc gia mình, cô gái mới có chút khiếp sợ ngẩng đầu, hai mắt tuôn lệ nhìn về phía Mười Một, hỏi:
- Ngươi là người Long quốc?
Mười Một không có trả lời nàng, mà là hỏi tới nói:
- Ngươi là ai?
Có thể là do cảm nhận được sự uy hiếp của Mười Một, hoặc vì Mười Một có giọng nói quá mức lãnh đạm, cô gái cắn cắn môi dưới, cuối cùng nhẹ giọng nói:
- Từ Nhược.
Mười Một nhìn kỹ đánh giá nàng vài lần, hỏi:
- Từ Nhược?
Cô gái gật đầu.
Cuồng Triều đột nhiên nói:
- Sở nguyên, ngươi nói cái gì?
- Ta phát hiện một người, nàng nói nàng tên là Từ Nhược.
- Từ Nhược? Trời ạ, nàng là hắc danh trên thế giới mạng bài danh thứ mười bảy, mất tích đã hơn một năm, không nghĩ tới thật sự bị "Trùng Võng" bắt đi.
Mười Một nhìn một chút cái cô gái tên gọi Từ Nhược vài lần, nàng rất trắng, cũng rất gầy, nhìn bộ dạng đáng thương, hoàn toàn không giống là không giống kẻ hô mưa gọi gió trong thế giới mạng, cùng Cuồng Triều đồng dạng hắc bảng nhân vật là bị FBI Mỹ quốc truy nã.
Mười Một hỏi:
- Từ Nhược, "Siêu Não" ở đâu?
Có thể là nhìn ra Mười Một không có ý thương tổn nàng, Từ Nhược dần dần có chút yên tâm, nhưng vẫn đề phòng hỏi:
- Ngươi là Long quốc sao?
- Đúng.
- Ngươi có thể dẫn ta đi không?
Mười Một không có cho nàng câu trả lời xác định, mà là lại hỏi một câu:
- "Siêu Não" ở đâu?
Từ Nhược xoa xoa nước mắt trên mặt, cẩn thận chỉ chỉ một phương hướng, sau đó chớp mắt nhìn Mười Một.
Mười Một không hề liếc nhìn nàng một cái, theo phương hướng nàng chỉ đi đến. Từ Nhược mắt thấy Mười Một rời đi, cũng từ phía sau bàn chạy đến đuổi kịp hắn.
Lúc này, Mười Một đột nhiên xoay người, họng súng nhắm ngay vào nàng.