Nhân Gian Băng Khí

chương 306: huyết lãnh, đồ đao tái hiện (hạ)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phòng thí nghiệm dưới đất

Tiến sĩ điên dùng dao cắt hết y phục trên người Hàn Nguyệt Dung, trên người nàng bây giờ chỉ còn một ít y phục che bộ ngực, còn lại thân thể đều hiện lên trong mắt bác sĩ điên, nhưng bác sĩ điên chẳng có hứng thú gì với thân thể Hàn Nguyệt Dung. Ông ta hoàn toàn tập trung kiểm tra thương thế trên người nàng và … Đột nhiên bác sĩ điên khẽ kêu lên một tiếng đưa tay tháo trên người nàng một vật nhỏ màu đen bằng hạt gạo, nhìn kỹ lại chính là một chiếc máy nghe trộm. Ông ta bĩu môi rồi tiện tay vứt sang một bên vào trúng chiếc bàn sắt bên cạnh.

"Đinh" Máy nghe trộm cùng chiếc bàn sắt phát ra âm thanh rất nhẹ. Nhưng ở một nơi khác, Cuồng Triều toàn thân chấn động kêu lên một tiếng, " Oa " một tiếng kêu thất thanh, móc vội cái tai nghe ra. Máy nghe trộm của Hàn Nguyệt Dung đang trong trạng thái mở. Mặc dù bác sĩ điên chỉ vất sang một bên nhưng máy nghe trộm rất nhạy, khi truyền tới tai Cuồng Triều sẽ tạo tiếng vang rất lớn, có cảm giác như một quả lựu đạn nổ mạnh bên tai, nhất thời làm lỗ tai Cuồng Triều ông ông lên. Bởi vì Cuồng Triều đã ngăn máy liên lạc của Hàn Nguyệt Dung và những kênh liên tiếp khác, nên có thể nghe được thanh âm đó chỉ có một mình hắn.

Cả nửa buổi, Cuồng Triều mới buông ra dùng ngón tay ra sức day day lỗ tai. Đeo lại cái tai nghe vào rồi bực bội mắng: "Là tên hỗn đản nào đó?"

Tai nghe đột nhiên truyền ra âm thanh có chút cổ quái: "Ngươi chửi ai đó ?" nguồn TruyenFull.vn

Cuồng triều sửng sốt một chút, cảnh giác hỏi: " Ngươi là ai? "

- " Ta là bác sĩ thiên tài… ha… ha… ha…"

Nguyên là bác sĩ điên lấy máy nghe trộm trên người Hàn Nguyệt xong lại từ tai Hàn Nguyệt lấy ra chiếc tai nghe, cảm giác tò mò bèn đeo thử vào. Kết quả đúng lúc nghe được tiếng mắng của Cuồng Triều. Bác sĩ điên không phải chưa từng thấy qua tai nghe, bất quá không hiểu được kỹ thuật lạc hậu như vậy lại còn có người dùng, cảm thấy rất thú vị mà thôi. Điều này cũng giống như ở thời đại xe hơi cao cấp chạy đầy đường, đột nhiên có một chiếc xe cũ rích của niên đại bảy mươi chạy vào, bất cứ ai cũng cảm thấy mới mẻ. Thực ra kỹ thuật của chiếc tai nghe cực nhỏ này không hề là lạc hậu, ngược lại còn có thể xem là sản phẩm kỹ thuật cao, vốn do Lãnh Dạ dựa vào quan hệ với Văn Cường mới lấy được từ phía quân đội. Nhưng trong mắt tiến sĩ điên, đó đều là một sản phẩm của kĩ thuật lạc hậu.

Cuồng Triều trầm mặc trong chốc lát rồi hỏi: "Ông chính là người mà Sở Nguyên gọi là ông điên"?

" Người điên ? Ha… ha… ha… ha. Chính là ta… ha… ha… ha..." Tiếng bác sĩ điên thực sự rất khó nghe, có khi ông ta khóc hay cười đều không nghe được, bởi vì hắn cười so với khóc còn khó nghe hơn.

- " Xin chào, ta gọi là Cuồng Triều "

Bác sĩ điên ngưng cười bĩu môi nói: " Ta không có hứng thú biết ngươi là ai."

- " Lần trước Sở Nguyên mang tư liệu từ Trùng Quốc về có yêu cầu ta sao chép một bản. Hẳn là đem cho ông rồi."

Bác sĩ điên hừ nhẹ một tiếng nói: " Không cho ta thì cho ai ? Cơ nhân kỹ thuật chỉ có ta mới có thể phá giải "

Bác sĩ điên vừa nói vừa cắm ống truyền dịch quản cho Hàn Nguyệt Dung, truyền vào huyết dịch của động vật đã được cải tạo xong.

Cuồng triều hỏi: " Người điên, ta gọi ngươi như vậy có sao không? "

Bác sĩ điên thuận miệng đáp: " Tùy ngươi "

- " Nguyệt Dung không sao chứ? "

- " Nguyệt Dung? Ngươi nói cô gái sắp chết đang nằm trên giường này ? "

Cuồng Triều cả kinh nói: " Nàng có việc gì sao ? "

Bác sĩ điên khịt mũi nói: " Không có chuyện gì, cho dù chết ta cũng có thể đem nàng cứu sống lại "

Cuồng Triều hiển nhiên với lời nói mạnh miệng của bác sĩ điên thì không có nhiều tin tưởng hỏi: " Thật hay giả ? Người chết ông cũng có thể cứu sao? "

Bác sĩ điên tự ái nói: " Tiểu tử người biết gì chứ, không có ta thì tiểu tử Sở Nguyên đã chết vài lần rồi "

- " Nói như vậy người rất lợi hại nha"

" Nói nhảm". Bác sĩ điên không có tức giận nói: " Được rồi tiểu tử, ngươi đừng có làm phiền ta. Ta muốn làm việc. Nói xong lão trực tiếp rút tai nghe ra ném sang một bên, tiêm cho Hàn Nguyệt một ít thuốc rồi bắt đầu xuất thủ lấy quân thích (loại vũ khí dùng trong quân đội).

Cuồng Triều và bác sĩ điên nói chuyện xong không lâu thì ở bên ngoài bệnh viện nhân dân I

" Cuồng Triều " Mười Một nói: " Chúng ta có thể tra ra Hầu Tử đang ở đâu không? "

" Ta tra ra hắn bây giờ vẫn đang ở phòng phẫu thuật, làm xong sẽ được an bài tại phòng bệnh "

" máy giám sát đâu ? "

" Máy giám sát trong cả bệnh viện đều bị bọn Nhược Từ khống chế rồi, cái không nên chụp sẽ không chụp lại đâu."

Mười Một quay đầu lại Vịt Bầu hỏi: "Vịt Bầu, có dao không?"

" Dao" Vịt Bầu sờ sờ trên người mới nhớ ra là quần áo đã đem cho Hàn Nguyệt Dung rồi. Hắn bèn mở rương đồ của mình ra, bên trong có đủ mọi thứ đồ vật. Tìm tòi một hồi lâu, Vịt Bầu cuối cùng cũng lấy ra một thanh chủy thủ hỏi: "Cái này được không"

"Có thể " Mười Một tiếp nhận thanh chủy thủ liền bỏ vào túi. Hầu Tử chắc chắc sẽ được cảnh sát bảo vệ nghiêm mật. Nếu không động đến cảnh sát thì không có khả năng cứu người. Phương pháp duy nhấtt là cường hoành cướp người. Nếu vậy chắc chắn phải giết người rồi vì Mười Một không muốn người ta phát hiện ra thân phận, sử dụng Thiên Trảm sẽ rất dễ dàng so sánh vết thương mà phát hiện ra. Cái chủy thủ này mặc dù chất lượng không cao, hình như Vịt Bầu tiện tay mua ở đâu đó nhưng chỉ cần vết thương tạo thành bất đồng với Thiên Trảm là được rồi.

Mười Một đẩy cửa xe ra nói: " Ngươi ở chỗ này đợi "

Vịt Bầu gật đầu nói: " Lão đại, người phải cẩn thận nha "

Mười Một bước ra thì Tiểu Bạch cũng chuẩn bị theo hắn xuống xe. Hắn đột nhiên quay đầu lại nói: " Tiểu Bạch, ngươi ở trong xe đợi "

" Ô….? " Tiểu Bạch nghiêng nghiêng đầu vẻ thắc mắc. Mặc dù Mười Một không nói rõ tại sao không cho nó đi theo nhưng Tiểu Bạch vẫn nghe lời ngồi yên ở ghế sau không hề động đậy

Cửa xe sau đóng lại, Vịt Bầu vươn tay định sờ vào người Tiểu Bạch tán dương: " Được, một con chó thông minh "

" Ngao ô…" Tiểu Bạch đột nhiên từ trên ghế nhảy dựng lên, hướng tới Vịt Bầu …Nếu Vịt Bầu còn tiếp tục đưa tay lại dám chắc bị nó cắn một cái. Bị Tiểu Bạch cắn một cái thì e rằng ít nhất Vịt Bầu sẽ mất cả mấy đầu ngón tay.

Nhìn thấy tư thể của Tiểu Bạch, Vịt Bầu cũng hoảng sợ thu ngay tay lại làu bàu nói: " Con chó này thật hung dữ "

" Vịt Bầu ".Cuồng Triều nói: " Con chó bên cạnh Sở Nguyên không đơn giản đâu. Ngươi chớ có động vào nó."

Vịt Bầu bĩu môi nói: " Chẳng qua cũng chỉ là một con chó thôi mà "

" Chó. Nếu không sợ ngươi có thể thử xem". Cuồng Triều hiểu được cái chết quỷ dị tại tầng tòa nhà Đại Thiên của tên lính bắn tỉa rất có thể liên quan đến Tiểu Bạch. Hơn nữa vừa có tin tức tại khu Bắc Tông Đường nơi xảy ta vụ nổ mạnh người ta tìm được hai nam thi thể tại vùng phụ cận, hai người này đều là cư dân sống ở đây, chết vì bị cắn nát yết hầu, ngoài ra trên cổ còn có bốn vết thương, thoạt nhìn như dấu vết móng vuốt của động vật. Điều trùng hợp là nơi phát hiện ra hai nam thi thể cách chỗ mà Mười Một đón Hàn Nguyệt, một cái hẻm nhỏ. Trực giác mách bảo Cuồng Triều rằng ba người chết ở hai nơi khác nhau đều có quan hệ với Tiểu Bạch. Con chó này tuyệt đối không đơn giản.

Mười Một quả là nhiều bí mật, đột nhiên ở đâu ra một vị bác sĩ điên nói rằng ngay cả người chết cũng có thể cứu sống, tới một con chó có thể hiểu tiếng người, thậm chí có thể giết người. Mười Một mất tích được nửa năm. Trong thời gian đó xảy ra chuyện gì với hắn? Cuối cùng là hắn có bao nhiêu bí mật mà bọn Cuồng Triều không biết. Cuồng Triều mặc dù rất tò mò nhưng không đi hỏi Mười Một, bởi vì hắn biết rằng nếu Mười Một nguyện ý thì sớm muộn gì cũng nói. Nếu hắn không muốn thì có hỏi thế nào cũng không có kết quả.

Mười Một đi vào bệnh viện không có tới phòng phẫu thuật mà đi vào trong. Bây giờ Hầu Tử đang phẫu thuật, hắn không thể ra tay cứu. Phải chờ Hầu Từ phẫu thuật xong mới được. Không phải Mười Một không thể cứu Hầu Tử lúc này được mà nhân dịp Hầu Tử đang phẫu thuật hắn đi thăm một người.

Một cô gái gọi hắn là ca ca

Tầng , phòng bệnh . Gian phòng này rất sạch sẽ, không có một hạt bụi. Chắc chắn là thường xuyên có người tới quét dọn, hơn nữa còn quét dọn rất cẩn thận. Trong phòng còn có một vài bồn hoa rất tươi, chứng tỏ thường xuyên có người chăm sóc.

Phòng bệnh chỉ có một bệnh nhân nằm trên giường không thể cử động. Thời gian này chắc Nguyễn Thanh Ngữ đang trong trường học. Bất quá nàng sau khi học lại lập tức đi làm thêm, cho nên mỗi ngày chỉ có thể vào thăm vào buổi trưa, quét dọn và chiếu cố Hân Hân. Cha mẹ Trương Hân Hân cũng phải làm việc, chỉ có buổi trưa hoặc ngoài giờ làm việc mới có thời gian chiếu cố nàng.

Mặc dù biết bệnh viện cũng có y tá thường xuyên lại chiếu cố nhưng các nàng không phải là y tá tư, hơn nữa thời gian cũng không có nhiều. Nhiều nhất chỉ là xem người bệnh có tiến triển hay không và tình trạng bệnh mà thôi. Trương Chánh Vũ và Sở Phàm không phải là không nghĩ tới mời y tá tư đến chăm sóc cho Trương Hân Hân, mặc dù gia đình bọn họ không kém nhưng Hân Hân đã nằm viện nửa năm rồi, mỗi ngày viện phí và thuốc men đều tốn chi phí không nhỏ. Cho nên không có dư nhiều tiền mời y tá tư. Dù sao tiền thuê y tá tư cũng rất cao, hơn nữa thuê một y tá tư với mời một người bảo mẫu thì rẻ hơn rất nhiều. Nguyễn Thanh Ngữ thì không phải nói. Nếu Sở Nguyên không cho mẹ con nàng một căn hộ thì sợ rằng ngay cả trụ lại ở nơi này cũng không trở thành vấn đề lớn chứ không nói đến việc dư tiền mới y tá tới chăm sóc Trương Hân Hân. Huống hồ cho dù nàng có tiền thì Sở Phàm chắc chắn sẽ không nhận. Hơn nữa Sở Phàm cũng biết bọn Cuồng Triều và Hầu Tử có rất nhiều tiền nhưng bà sẽ không bao giờ hỏi mượn cả.

Sở Phàm từng thử mời bảo mẫu đến chiếu cố Hân Hân nhưng đã thay ba người mà bọn họ vẫn không hài lòng, cuối cùng vẫn để như vậy thôi.

Cho nên đại bộ phận thời gian, Trương Hân Hân đều rất cô độc.

Mười Một khe khẽ đẩy cửa phòng. Trong phòng chỉ có Trương Hân Hân. Nàng ngủ rất say, trông rất ngọt ngào. Chỉ có sắc mặt rất khó coi, đây là do thời gian dài.

Mười Một tắt máy nghe trộm, nhưng giữ lại tai nghe cho nên những điều hắn nói Cuồng Triều ko nghe được nhưng vẫn có thể biết được tin tức từ Cuồng Triều. Đi tới bên giường, Mười Một nhẹ nhàng nắm tay Trương Hân Hân cho vào lòng bàn tay mình. Bàn tay rất mềm, tựa hồ không có chút khí lực. Hắn vươn tay nhẹ nhàng phe phẩy, tựa như trên mặt nàng có bụi bẩn mặc dù căn bản không có một chút bẩn nào cả.

"Hân hân." Mười Một nhìn bộ mặt tái nhợt, trong ánh mắt toát lên vẻ thương cảm, nhẹ giọng nói: " Xin lỗi muội, rất lâu rồi ta mới đến thăm."

Trương Hân Hân không có trả lời hắn, nàng cũng không có khả nặng nói chuyện, thậm chí ngay cả nghe hắn nói cũng không được.

Mười Một yên lặng nhìn nàng trong chốc lát, lại nhẹ nhàng nói: " Muội cứ nhất mực nhận ta là ca ca nhưng ta lại không có khả năng bảo vệ muội. Nếu không có sự xuất hiện của ta thì giờ này muội sẽ không có nằm tại đây ".

Mỗi lần nghĩ đến Trương Hân Hân, một cảm giác đau nhói khó hiểu lại xuất hiện trong lòng Mười Một. Hắn không biết đây có phải là tình cảm như lời Sở Hải Lan nói không. Nếu là điều đó thì Mười Một nguyện ý không tiếp nhận nó.

Tình cảm thật đau lòng cũng rất thương tâm. Mang gánh tình cảm trên người, thực sự là nhọc nhằn. Nếu có thể, hắn thà không quen Sở Hải Lan, không quen Hân Hân, chỉ cần cứ là Mười Một, là Băng, không tình cảm, không vướng bận, thản nhiên thực hiện hết nhiệm vụ này đến nhiệm vụ khác, giết hết người này đến người khác.

Tuy nhiên, mọi việc không có thể quay lại được. Thời gian không thể vì một người mà dừng lại, những việc đã xảy ra không thể thay đổi được. Sự thật là hắn đã phản bội Ma Quỷ, cùng Hầu tử chạy trốn đến Long Quốc, bao nhiêu người vì hắn đã hy sinh. Sở Hải Lan vì cứu hắn mà chết, thậm chí cả tâm nguyện chăm sóc thân nhân ở cố quốc cũng chưa hoàn thành. Trương Hân Hân vì hắn mà đã nằm ở chỗ này nửa năm. Sở Phàm vì thế mà hàng đêm chỉ biết khóc, lòng đầy đau xót mà không có nói ra.

Sở Hải Lan, Sở Phàm, Trương Hân Hân. Rốt cuộc thì Mười Một mắc nợ Sở gia hay chính là Sở gia mặc nợ hắn? Trách nhiệm của cảm tính, rất nặng, nặng đến khó mà rõ được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio