Bước chân của Mười Một không ngừng, cũng không quay đầu lại, chỉ nói: "Ngươi sắp chết rồi."
Mười Một nói rất trực tiếp, khiến cho người tiếp thụ khó lòng tiếp nhận được. Nhưng Ngụy Băng Nhan chỉ cười nhạt, Mười Một nói không sai, nàng đích thực sắp chết, thi độc đã khuếch tán trên diện tích rất lớn, bây giờ cho dù có thuốc kháng khuẩn thi độc số cũng không cứu được nàng. Phí sức với một người đã sắp chết, chẳng bằng để người đó tự sinh tự diệt.
"Ta đã từng gặp Hầu Tử"
Mười Một đột nhiên dừng chân, nhưng vẫm không quay đầu lại nhìn nàng.
"Hắn bị tổ chức bắt đi, lúc ta chịu trừng phạt đã từng gặp qua hắn một lần".
"Ồ." Mười Một thản nhiên đáp lại tiếng rồi tiếp tục đi về phía trước, nhưng chỉ sau bước hắn đã dừng lại hỏi: "Hắn ở đâu?"
"Tại căn cứ." Thân thể mềm nhũn của Ngụy Băng Nhan dựa sát vào tường, yếu ớt nói: "Ta không biết căn cứ ở đâu, ta bị bọn họ bắt nhốt vào trong lồng xác của căn cứ, cũng tại nơi đó ta nhìn thấy Hầu Tử, ngoài ra còn có một người tên là Vịt Bầu."
"Ừm." Mười Một gật đầu. Hắn biết loại lồng xác này, đây là hình cụ mà một vài tổ chức thường dùng để đối phó với phản đồ hay địch nhân. Nhốt người sống vào một quan tài với người chết, không cho ăn, không cho uống, đói khát thì chỉ có một cách duy nhất là phải ăn xác chết. Sau một thời gian dài, sẽ bị nhiễm thi độc, thậm chí nhiễm ôn dịch, lúc đó thì sống còn đau khổ hơn là chết.
"Bọn họ sao lại nhốt cô lại?" Âu Dương Nguyệt Nhi nhỏ giọng chen vào hỏi.
Ngụy Băng Nhan nở nụ cười khổ, lắc đầu không nói nữa.
Mười Một quay đầu lại, nhìn xéo Ngụy Băng Nhan, nói: "Ngươi rời khỏi Ba Ti Miêu là vì muốn trì hoãn truy binh, để cho họ có thời gian đào tẩu?"
Ngụy Băng Nhan hơi sửng sốt, sau đó nhìn về bóng lưng của Mười Một với ánh mắt cảm kích.
Mười Một biết rằng mình đã đoán chính xác, nếu không giờ này Ngụy Băng Nhan đã không ở chỗ này mà là ở bên trong phòng bồi dưỡng cơ nhân chiến sĩ. Chỉ là hắn không hiểu tại sao, rõ ràng Văn Ngôn là người của Ma Quỷ, còn Ngụy Băng Nhan là phản đồ của Phong Dã tổ, hai tổ chức lớn này căn bản là có tám đời nữa cũng chẳng đến được với nhau, tại sao phản đồ của Huyết Mân Côi lại bị nhốt ở chỗ này?
Mười Một không tin Ma Quỷ và Huyết Mân Côi lại hợp tác thân mật như vậy, từ sau lần trước Tiểu Trùng Quốc xảy ra sự kiện bạo động, Ma Quỷ không có khả năng cộng tác với chúng nữa. Trừ phi từ sau khi Huyết Mân Côi tiếp tay cho kế hoạch bồi dưỡng cơ nhân chiến sĩ, đã có được những đột phá mới...
Nghĩ đến đây, Mười Một bỗng dưng sáng mắt lên. Hắn nghĩ đến được một khả năng, hơn nữa là một khả năng rất đáng sợ, chỉ có vậy hai tổ chức lớn này mới có thể một lần nữa liên kết cùng nhau. Mà nhân vật mấu chốt nhất trong đó chính là tiến sĩ điên.
Hơi nhíu mày, Mười Một không hề dừng lại, vẫn dắt Âu Dương Nguyệt Nhi tiếp tục đi ra bên ngoài.
Âu Dương Nguyệt Nhi quay lại nhìn Ngụy Băng Nhan một chút rồi khẽ hỏi: "Thật sự không mang cô ấy đi theo sao? Trông cô ấy rất đáng thương..."
"Ta không phải là thần, không cứu nổi người khác." Mười Một liếc Âu Dương Nguyệt Nhi, nói: "Nếu cô nhất định muốn giúp cô ta, sau khi rời khỏi đây, cô có thể gọi cảnh sát quay lại cứu cô ta."
Âu Dương Nguyệt Nhi gật đầu, để Mười Một tùy ý dắt mình đi, bản thân thì ngoan ngoãn theo sát phía sau hắn không dám nói thêm gì. Nhưng mới vừa đi đến cửa của căn phòng tối, Mười Một đột nhiên ngừng lại, Âu Dương Nguyệt Nhi không chú ý, va luôn đầu vào vai Mười Một. Nàng xoa xoa trán định hỏi Mười Một tại sao dừng lại, nhưng vừa chuẩn bị nói thì đã thấy vẻ mặt của Mười Một rất căng thẳng nhìn chằm chằm về phía trước.
Âu Dương Nguyệt Nhi nhìn theo ánh mắt Mười Một thì sắc mặt đột nhiên biến đổi, che miệng khe kêu lên "a" một tiếng, vội vàng dựa sát người vào Mười Một, vẻ mặt khẩn trương nhìn quanh bốn phía.
Lúc này đây, Âu Dương Nguyệt Nhi thực sự đã hoảng sợ, bởi vì dưới đất của căn phòng lớn phía trước trống rỗng, thi thể nữ ninja bị Mười Một giết chết vừa rồi không thấy đâu, trên mặt đất chỉ còn lại vết máu hòa với mấy dấu chân hỗn loạn.
Ánh mắt Âu Dương Nguyệt Nhi không ngừng nhìn quanh bốn phía, nhỏ giọng hỏi: "Nơi này còn có người khác?"
Mười Một kéo tay nàng đi tới vết máu phía trước, ngồi xổm xuống, nhón tay quẹt một ít máu dưới đất đưa lên mũi ngửi ngửi, đồng thời lại nhìn kỹ mấy dấu chân trên mặt đất. Mấy dấu chân này là do cùng một người lưu lại, nhìn tựa như kẻ say rượu, đông vài bước tây vài bước, sau khi đi ra được khoảng ba mét thì dấu chân biến mất như thể chủ nhân của nó đột ngột biến mất khỏi thế gian này vậy.
Mười Một cau mày lại nói: "Không cái ai cả, là cô ta tự h đứng lên và tẩu thoát."
"Sao có thể như thế?" Âu Dương Nguyệt Nhi hoảng sợ đứng lên, lập tức phát hiện giọng nói của mình quá lớn, lại cố ép thấp giọng nói xuống: "Không phải cô ta đã bị anh giết chết rồi sao?" Nguồn tại ện FULL
"Cô ta đã chết." Mười Một chậm rãi đứng lên, nhìn khắp chung quanh, lại ngẩng đầu nhìn phía trước một chút, nhưng cũng không phát hiện manh mối nào. Đột nhiên phát giác hơi thở của Âu Dương Nguyệt Nhi bên cạnh có chút khác thường, hình như hô hấp rất dồn dập, hắn không nén nổi cúi đầu nhìn về phía nàng, lại phát hiện sắc mặt Âu Dương Nguyệt Nhi đang tái nhợt.
"Yên tâm đi" Mười Một an ủi: "Cô ta không phải quỷ."
Âu Dương Nguyệt Nhi vẫn còn rất khẩn trương, nhìn quanh bốn phía, nhỏ giọng hỏi: "Vậy là cái gì?"
"Cơ nhân chiến sĩ!" Trong mắt Mười Một bắn ra một tia sáng lạnh, hắn rốt cuộc đã biết điểm mấu chốt khiến Ma Quỷ hợp tác với Huyết Mân Côi, cũng biết tại sao Huyết Mân Côi không ngại xa xôi mà giam giữ Ngụy Băng Nhan tại đây, hơn nữa còn là giam giữ ở nơi của Ma Quỷ.
Lợi ích, tất cả đều là vì lợi ích. Ngụy Băng Nhan và nữ ninja kia cản bản chỉ là lễ vật mà Huyết Mân Côi tặng đi, còn Văn Ngôn chỉ là một dịch trạm tạm thời thu nhận mà thôi.
Qua đó, rất nhiều điều Mười Một vốn không hiểu rõ, bây giờ đã có được lời giải đáp. Chỉ là có một điểm hắn vẫn không hiểu, đó là Huyết Mân Côi đã dùng phương pháp gì để làm cho một cơ nhân chiến sĩ ngoại trừ giữ lại vẻ ngoài, còn hoàn toàn giữ được tư duy tự chủ?
Hoặc giả....
Đúng vào lúc này, Mười Một quắc mắt ngẩng đầu nhìn lên trần nhà. Vào khoảnh khắc hắn ngẩng đầu lên, một bóng trắng nhanh chóng chùm xuống đỉnh đầu hắn và Âu Dương Nguyệt Nhi.