Tính cách con người luôn có một mặt tối đáng sợ. Khi nỗi oán hận đối với ai đó tích tụ đến mức không thể kìm nổi, một khi bùng phát thì dù cho Khổng Tử tái thế, Mạnh Tử trùng sinh cũng chỉ còn cách tránh xa.
Nỗi oán hận kìm nén năm của Lục Thanh đối với Lục Dương, thật chẳng khác nào một thùng thuốc nổ càng tích càng dày, chỉ còn thiếu đúng một dây dẫn cháy... Cuối cùng, sợi dây dẫn cháy ấy đã xuất hiện.
Sau khi đính hôn với Liêu Tán Hoa, Lục Dương vẫn sống trên núi, hàng ngày ngoài luyện công ra thì là sáng tạo phá kiếm quyết mới. Gã quên ăn quên ngủ, trong lòng chỉ có kiếm và kiếm, ngoài kiếm ra tuyệt không hề màng hỏi đến bất cứ thứ gì khác. Hôn sự với Liêu Tán Hoa vì vậy cũng bị hoãn hết lần này đến lần khác, lần lữa mấy năm vẫn chưa đi đến kết quả.
Liêu Tán Hoa là một cô gái rất ngoan ngoãn, cô nguyện tất cả vì Lục Dương, không chút oán hờn, dù các thiếu nữ cùng độ tuổi trong thôn đều đã lần lượt về làm vợ người khác, chỉ còn cô vẫn ngày ngày lên núi thăm Lục Dương, chờ đợi gã. Trong khi đó Lục Thanh thì lại giống như cái bóng của Liêu Tán Hoa, ngày nào hắn cũng lén lút bám theo sau cô, nhìn cô hớn hở lên núi, sau đó lại thấy cô mặt đầy thất vọng trở về.
Công cuộc sáng tạo của Lục Dương có lẽ đang bước vào giai đoạn nhạy cảm nhất, tính khí gã ngày càng nóng nảy, cuối cùng đến một ngày Lục Thanh trông thấy Liêu Tán Hoa bưng mặt khóc chạy xuống núi... Với con mắt của hắn, dù ở cách rất xa cũng nhìn thấy mồn một vết năm ngón tay hằn đậm trên mặt cô.
Lục Dương đã đánh Tán Hoa? Lục Thanh lập tức nổi trận lôi đình, đang chuẩn bị xông ra đánh Lục Dương một trận báo thù cho người con gái trong lòng, nhưng vừa bước được một bước hắn lại thức ngộ đây là một cơ hội tốt, cơ hội để mang Tiểu Hoa trở về...
Nghĩ là làm, Lục Thanh chạy như bay xuống núi, tìm Liêu Tán Hoa đang tan nát cõi lòng...
"Tiểu Hoa!" Khi Lục Thanh tìm được Liêu Tán Hoa, cô đang ngồi khóc một mình bên bờ con suối nhỏ sau thôn.
Nghe thấy tiếng Lục Thanh, Liêu Tán Hoa tức thì lau nước mắt, sau đó làm ra bộ không có chuyện gì, quay sang Lục Thanh mỉm cười: "Thanh ca!"
Lục Thanh bước tới, chằm chằm nhìn vào ngấn lệ còn chưa khô trên mặt cô, sắc mặt dần trầm xuống, giận giữ hét lên: "Là ai đã đánh muội?" nguồn TruyenFull.vn
Liêu Tán Hoa giật bắn mình, vội vã ôm mặt ấp úng: "Không, không có ai..."
"Là gã? Có phải gã không? Tên khốn đáng chết này!" Lục Thanh phất ống tay áo, làm bộ làm tịch muốn xông lên úi tìm Lục Dương tính sổ.
Liêu Tán Hoa hốt hoảng kéo vạt áo hắn lại, khẩn cầu: "Thanh ca, đừng đi. Không liên quan đến Dương ca, là muội không tốt, đã phá rối huynh ấy..."
Liêu Tán Hoa càng nói trong lòng Lục Thanh càng uất hận...
Lục Dương! Dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà ngay cả người con gái tôi yêu cũng nói đỡ cho anh? Dựa vào đâu mà tất cả những gì tốt đẹp đều chỉ một mình anh chiếm chọn? Được! Anh bất nhân thì tôi bất nghĩa. Tiểu Hoa vốn dĩ là thuộc về tôi, hôm nay tôi phải giành lại!
Lục Thanh thở dài một tiếng, đưa tay ra định xoa mặt cho Liêu Tán Hoa, dịu dàng hỏi: "Đau không?"
Liêu Tán Hoa theo bản năng lùi lại một bước, tránh khỏi bàn tay giơ ra của Lục Thanh, lắc đầu: "Không sao đâu."
Cô ấy không cần mình, sự né tránh này thật khiến Lục Thgãn nát cõi lòng. Lục Thanh vì thế càng có lý do quy kết tất cả đều do lỗi của Lục Dương. Nếu không phải vì Lục Dương, Liêu Tán Hoa sẽ không né tránh hắn, cô ấy thậm chí đã là vợ của hắn từ lâu rồi.
Lục Thanh hậm hực nghiến răng kèn kẹt, song ngoài mặt vẫn tỏ ra như không có chuyện gì, nói: "Để huynh đến chỗ tam sư ca lấy cho muội ít thuộc trị thương đắp mặt."
Tam sư ca mà Lục Thanh nhắc đến chính là người thuộc nhánh Lục Quán, cũng là sư công của lão cửu Lục Quán mà đã gặp. Tuy thành tựu của ông ta không cao bằng đồ tôn Lão Cửu của mình, nhưng hiện tại ở trong thôn, ngoài vị sư phụ không biết đã chạy đi đâu hái thuốc đến cả nửa năm vẫn chưa trở về kia ra, toàn thôn cũng chỉ có vị tam sư ca này là có hiểu biết về thảo dược và y thuật nhất.
Liêu Tán Hoa lắc đầu: "Không cần đâu......."
Lục Thanh vẻ tức giận: "Muội bộ dạng thế này làm sao về nhà? Để cha muội trông thấy muội phải giải thích thế nào đây?"
Liêu Tán Hoa nghĩ một hồi, cũng không nói gì nữa.
"Ở đây chờ ta." Lục Thanh buông lại câu nói này đoạn vội vã chạy đến nhà lão tam. Lão tam vừa nghe thấy Lục Thanh muốn xin thuốc tiêu xưng, không nói không rằng lập tức đi tìm thuốc đưa cho hắn. Lục Thanh lại bảo gần đây mình buổi tối mất ngủ, hỏi gã có loại thuốc gì giúp người ta ngủ ngon giấc không. Lão Tam nhìn qua mắt hắn đầy những tia máu đỏ, quả nhiên là triệu trứng ngủ không đủ giấc, nhưng gã nào biết rằng mười mấy năm nay Lục Thanh nào có được một ngày ngủ ngon. Lão Tam lại chế một loại bột dược kiểu như mê dược, yêu cầu hắn hòa tan vào nước rồi uống, đảm bảo không quá nửa khắc sẽ ngủ như người chết.
Lục Thanh cầm thuốc hồ hởi chạy về, lừa Liêu Tán Hoa về nhà mình, tâm trạng thấp thỏm bất an, lén lút bỏ thuốc vào cốc trà mang cho Liêu Tán Hoa uống, Liêu Tán Hoa thản nhiên một hơi uống sạch, sau đó đắp thuốc lên mặt. Trước sự chờ đợi da diết của Lục Thanh, chưa bao lâu cô đã ngáp ngắn ngáp dài, để Lục Thanh dụ lừa vào nằm giường hắn ngủ.
Lục Thanh gian kế được thỏa, hai mắt lấp lánh những tinh quang hau háu, nhưng hắn vẫn rất thận trong đi ra kiểm tra chắc chắn cha mẹ sẽ không bỗng dưng xông vào. Cha thì đã đến lò đúc kiếm, còn mẹ cũng đã đi làm đồng chưa trở về. Lục Thanh khóa chặt cửa lại, cố gắng kìm nén nhịp tim đang đập thình thịch, cẩn thận mò vào giường.......
Tối hôm đó, Liêu Tán Hoa trở về nhà, bộ dạng ngây ngô như mất hồn, người nhà nói chuyện với cô song đều không nhận được lời đáp lại. Có điều sau khi về đến nhà, Liêu Tán Hoa lập tức chạy xộc vào nhà tắm không ngừng tắm rửa, cô đã tắm rất rất lâu. Sau khi về phòng đã khóa trái cửa lại, ở lì trong đó không ra.
Đêm hôm đó, Lục Thanh lần đầu tiên ngủ rất thoải mái, đầu ngón tay mân mê những giọt máu đào trên chiếu, trên mặt vẫn còn nở nụ cười thích thú, tiếp tục cùng vào chốn vu sơn với người con gái mình yêu.
Tuy nhiên sau ngày hôm đó, Liêu Tán Hoa đã trở nên rất kì lạ, suốt ngày giam mình trong phòng, ai gọi cũng không mở cửa. Cha cô phát giác có điều bất thường bèn chạy đến hỏi Lục Thanh. Mới đầu Lục Thanh còn ấp a ấp úng không dám nói, sau khi bị ông bố đang trong cơn tức giận đánh cho một cái tát mới nói ra, thì ra Liêu Tán Hoa đã bị Lục Dương đánh.
Như thế sao được? Thường ngày ngay cả Liêu sư thúc còn không nỡ đánh đứa con gái bảo bối này, hắn dựa vào gì mà có thể đánh nó chứ? Thế là Lục, Liêu hai nhà sồn sồn kéo lên núi tìm Lục Dương chất vấn. Trong khi đó Lục Thanh cũng nhân cơ hội trưởng bối đều không ở nhà, lén lút chạy sang tìm Liêu Tán Hoa.
Khi Liêu Tán Hoa vừa thấy Lục Thanh, vừa kinh hãi vừa kêu thét lên, sau một hòi Lục Thanh khổ sở khẩn cầu cô mới dần hoàn hồn trở lại, cuối cùng chỉ còn biết vùi đầu xuống hai gối khóc lên thống thiết.
"Tiểu Hoa, ta sẽ chịu trách nhiệm, muội lấy ta nhé?" Đây là câu nói mà ngày hôm đó Lục Thanh đã nói nhiều nhất.
Tuy vậy Liêu Tán hoa ngoại trừ chỉ biết khóc ra, không có bất kì biểu hiện gì.
Tối hôm đó, Liêu sư thúc vừa về đến nhà đã đùng đùng muốn giải trừ hôn ước. Đệ nhất cao thủ cái gì, người kế thừa Tông chủ cái gì! Tất cả đều không thể bằng nhi nữ bảo bối của ta! Một người đàn ông có thể đánh vợ mình một lần, ắt sẽ có lần thứ hai lần thứ ba. Liêu sư thúc tuy trọng nam khinh nữ, song tuyệt đối cũng không để con gái bảo bối của mình chịu khổ.
Thế là, Lục Thanh và Liêu Tán Hoa có thể danh chính ngôn thuận đến với nhau!
Thế nhưng, Lục Dương vì sao muốn xuống núi? Nếu không phải vì gã, mọi thứ đã không xảy ra. Nếu không vì gã, Lục Thanh cũng sẽ không trở thành phản đồ của kiếm tông. Chân của Hoàng Nham cũng không bị gãy, mẹ và Liêu Tán Hoa cũng sẽ không chết.
Lục Dương!
Tại vì Lục Dương xuống núi đúng lúc, làm cho sự việc trở nên rối ren, làm nỗi oán hận tích tụ bằng ấy năm trong lòng Lục Thanh cũng đồng thời bùng phát, để rồi sa vào con đường không có lối về, bị trục xuất khỏi môn phái, Lục Dương cũng vì vậy mà đau khổ cả cuộc đời...
Phải hơn mười năm sau khi Lục Thanh phản loạn ly khai, Lục Dương mới hoàn thành Phá thiên kiếm quyết, đại tuyệt học thứ ba của Kiếm Tông. Cùng buổi tối tuyệt học ấy ra đời, Lục Dương đã bỏ lại người vợ sau này cùng đứa con nhỏ, lặng lẽ bỏ đi. Gia đoạn ấy bị Kiếm tông giữ kín như bưng, đã trở thành một bí mật của môn phái.
Kiếm Tông từ đó tự phong môn bế phái, không còn màng đến thế sự...
Các lão nhìn khuôn mặt hung dữ trong gương, hai mắt liên tục lấp láy những tia sáng thù hận...
Bây giờ lão chỉ là Các lão, Các lão của Huyết Hồng Hoa. Lục Thanh đã chết từ năm trước, chỉ còn lại Các lão ngày nào cũng thề quyết không để cho Lục Dương được sống yên ổn, cả đời phải chìm trong đau khổ.
Lục Dương, vì sao ngươi không chết quách đi? Chính ngươi, tất cả đều do ngươi! Nếu không phải ngươi thì mẹ đã không chết, Tiểu Hoa cũng đã không chết, ta cũng không cần phải trốn đến nơi tối tăm đến cả nửa thế kỷ, sống những ngày tháng không giống người cũng không giống ma. Tất cả đều là lỗi của ngươi!
Lục Dương, ta sẽ không để cho ngươi sống yên ổn, ta phải buộc ngươi cũng giống ta, nếm đủ đau khổ của sinh li tử biệt!
Hahaha... con trai con dâu ngươi đều đã chết. Là ta đã giết chúng đó, ngươi đau lòng không? Lão hồ ly ngươi đã mau chóng gả cháu gái vào nhà họ Long, định mượn thế Long gia giữ mạng cho nó chăng?
Không sao, rất nhanh thôi! Rất nhanh thôi sẽ đến lượt cháu gái ngươi, còn hai đứa chắt gái của ngươi nữa... Chỉ cần có quan hệ với ngươi là tất cả đều phải chết! Bọn chúng đều là vì ngươi mà chết, ngươi sẽ phải vì thế mà ân hận cả đời!
Lục Dương, vì sao không ngoan ngoãn để cho bọn mũi lõ kia nhốt lại, còn chạy về đây làm gì?
Cứ nghĩ đến lúc khom lưng uốn gối nhận lỗi khiến Lục Dương từ từ mất cảnh giác, để nhân cơ hội phế hết võ công của đại ca, bán lão cho con lợn béo Martin si mê tu chân, cơn uất hận trong lòng Lục Thanh lại sôi lên sùng sục.
Lục Dương, sẽ có ngày ta buộc ngươi phải hối hận. Sẽ có ngày ta bắt ngươi phải quỳ trước mặt ta, như lúc ta quỳ trước mặt ngươi hôm nào!
"Các lão!" Tiếng gõ cửa bất chợt vang lên. Các lão khẽ rùng mình, hai mắt từ từ khôi phục lại nhãn thần quen thuộc. Lão trừng mắt nhìn lại mình trong gương, đoạn lớn tiếng quát: "Chuyện gì?"
"Thưa, máy dò thẻ từ ngõ có sự cố!"
Ngõ ?
Các lão nghĩ một hồi, nhớ ra ngõ chính là một trong những lối thông với con đường thủy. Căn cứ này nằm ở trong một hang động tự nhiên dưới lòng đất, khí ẩm rất nhiều, máy móc vì vậy thường xuyên phải bảo dưỡng, có lúc thậm chí một ngày phải đến mấy lần. Nhất là những máy ở những lối thông với đường thủy...
Mỗi lối đi Huyết Hồng Hoa đặt rất nhiều tầng rào chắn, song suy cho cùng cả căn cứ chỗ nào cũng là bụng núi, khắp nơi đều ướt nhớp nháp, bảo dưỡng tốt đến đâu cũng vô ích. Cứ một thời gian lại xuất hiện sự cố, hầu như tất cả đều liên quan đến độ ẩm... Mấy chục năm cũng như một ngày, người trong căn cứ cũng đã quen với tình trạng này nên nghe tin máy hỏng cũng không hề hốt hoảng. Mấy chục năm đã không ai tìm đến, chẳng lẽ mấy ngày quan trọng nhất này lại có kẻ đột nhập?
Các lão khẽ nhăn mặt: "Chuyện nhỏ này cũng đến tìm ta, các ngươi ăn gì hả? Cử người đi kiểm tra, nhân tiện phái một đội bảo vệ qua đó!"
"Vâng!" Binh sĩ bên ngoài đáp lại, lập tức rời đi. Các lão lắc đầu, khẽ chửi: "Một lũ giá áo túi cơm!"
Cùng lúc đó, bên trong căn cứ....
Ba người nấp trong chỗ tối, tránh một đội binh sĩ súng đạn lăm lăm đang rầm rập chạy tới.
Đợi đối phương chạy xa Lãnh Dạ mới thở phào một tiếng, oán thán: "Nơi này rốt cuộc là căn cứ quân sự hay lô cốt chiến tranh vậy?"
Không nhận được câu trả lời của hay Hỏa Điểu, Lãnh Dạ ngẩng đầu lên thấy đang chằm chằm nhìn theo hướng đội binh sĩ vừa chạy qua, bèn dùng cùi trỏ khẽ thúc nhẹ vào hắn, hỏi nhỏ: "Chúng ta bị phát hiện rồi hả?"
lắc đầu: "Có lẽ không, chúng chạy không gấp, còn có hai thợ máy. Hẳn đã phát hiện máy dò gặp sự cố nhưng chưa biết có người đột nhập..." Lại ngẩng đầu nhìn lên nóc hang: "Độ ẩm lớn, rất nhiều chỗ thấm nước, có lẽ máy móc thường xuyên xảy ra sự cố nên không chú ý kiểm tra."
Lãnh Dạ chỉ vào mấy ngã rẽ phía trước: "Đường nào?"
"Tùy!" gãi cằm, hỏi: "Có phát hiện vấn đề gì không?"
Lãnh Dạ, Hỏa Điểu đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng đồng thanh: "Vấn đề gì?"
"Căn cứ này lớn như vậy, không thể xây dựng mà không bị phát hiện, không lẽ năm xưa người ở đây bị mua chuộc, xây nghĩa địa ở trên để Huyết Hồng Hoa khoét núi đào hang phía dưới? Chỉ riêng đá nguyên liệu đã không dễ vận chuyển, còn ngoài đường thủy ra thì cửa ra vào chính ở đâu? Còn nữa, chỗ này một ngày tiếng đều phải dùng điện, tiêu thụ điện năng của căn cứ một ngày chắc chắn không ít. Nếu ăn trộm điện thì không thể không bị phát hiện, chẳng lẽ bọn chúng có thiết bị phát điện riêng? Nếu thế chúng dùng năng lượng gì để phát điện?"
Lãnh Dạ nhăn mặt: "Vấn đề cao siêu quá, không phải là chuyện chúng ta nên suy nghĩ lúc này. Tốt hơn hãy nghĩ cách làm sao hoàn thành nhiệm vụ, còn sống mà thoát ra đi. Này, tóm lại chúng ta nên đi đường nào?"
chỉ ngay vào một lối: "Đó!"
"Vì sao?"
"Vì toán lính vừa từ đó ra!"
"... Đồ... Thế có gọi là làm bừa không hả?"