Từ bên ngoài quán bước vào một nam thanh niên, cao khoảng m , người cao dong dỏng, cơ bắp cân đối. Thanh niên mặc một bộ đồ thể thao kiểu bất cứ đâu cũng có thể mua được, so với mớ hàng hiệu trên mình ba vị đại thiếu gia kia thì quần áo hắn chẳng khác nào đồ nhặt vỉa hè...
Điểm duy nhất đáng để ý là khuôn mặt thanh niên, không được như Tống Ngọc Phan An song cũng hết sức anh tuấn, hơn nữa còn gây ấn tượng càng nhìn càng thấy khả ái. Thư sinh nho nhã, kiểu sinh viên đèn sách điển hình, chỉ không hiểu sao đôi mắt lại đầy vẻ lầm lì u ám.
Chu lão bản lập tức ra hiệu cho một nhân viên ra đón, bởi thanh niên kia vừa nhìn cũng thấy là một sinh viên, hẳn là bạn học của Dương thiếu gia. Tuy nhiên việc không như ý hôm nay thật quá nhiều, Chu lão bản thấy nên hỏi rõ ràng trước vẫn hơn. Có điều chưa ai kịp mở miệng thì thanh niên đã đi thẳng lên tầng hai, bỏ mặc gã phục vụ đứng ngây ra cạnh cửa...
vừa bước vào đã biết ngay người hắn muốn tìm đang ở tầng hai. Một sát thủ tuyệt đỉnh đương nhiên phải có khả năng quan sát hơn người, cũng không phải ngoại lệ. Mới bước qua cửa hắn đã phát giác ra vị trí của lão nhân.
đi thẳng đến trước chiếc bàn lão nhân đang ngồi, vẻ cao ngạo như quân lãm thiên hạ: "Tìm tôi?"
"Ừm..." Khuôn mặt lạnh lùng của lão nhân bây giờ mới lộ ra chút ít tiếu sắc: "Ngồi đi!"
Chiếc bàn chỉ có bốn ghế. Lão nhân ngồi một chiếc, Từ Tử Dương và hai tên bạn chiếm mất ba, bèn kéo chiếc ghế bàn bên cạnh sang, ngồi xuống hỏi ngay: "Có chuyện gì?" truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Lão nhân rất thích , bởi hắn nói chuyện làm việc đều dứt khoát, không như nhiều người vòng vo tam quốc chán mới đi vào chủ đề. Dĩ nhiên chủ yếu cũng là vì bản thân ông ta cũng thuộc loại người này, vì thế lão nhân càng không khách sáo: "Muốn bàn với cậu một vụ làm ăn!"
nhìn qua ba chai bia còn đầy trên bàn rồi quay lại nhìn lão nhân, giọng lạnh nhạt: "Ông cũng biết nói chuyện làm ăn?"
Lão nhân cười nhẹ: "Chẳng nhẽ ta không thể bàn chuyện làm ăn?"
Ánh mắt thoáng lạnh đi: "Làm gì?"
Từ sau khi xuất hiện, bất kể là hay lão nhân đều không đếm xỉa đến ba gã thiếu gia, như thể ba người bên cạnh đều là không khí. Điều này khiến cho ba tên vốn tính huyênh hoang càng thêm tức nổ đom đóm mắt. Từ Tử Dương hằn học nghiến răng ken két, sắc mặt mỗi lúc một sa sầm xuống.
Tuy vậy có vẻ lão nhân rốt cuộc cũng nhớ ra sự tồn tại của chúng, ánh mắt lạnh lùng liếc ra xung quanh: "Chuyện của chúng ta đợi lát nữa hãy nói, ở đây còn có mấy người không liên quan!"
Không liên quan?
Từ Tử Dương gần như tức muốn nổ phổi. Quán bar này hình như hắn ta đã bao trọn, là chính hắn ta đã bao trọn! Thế mà lão già dám chây ì không đi, còn nói hắn ta là người không liên quan? Rốt cuộc ai mới là không liên quan đây?
Đúng lúc lòng nhẫn nại của Dương thiếu gia sắp hết, người hắn ta đang khổ sở chờ đợi cuối cùng cũng đến. Hai trung niên nhân bước vào, nhìn ngang ngó dọc vẻ như muốn tìm người. Chu lão bản thấy hai người không giống sinh viên, lập tức khoát tay định đuổi ra.
Vừa hay Từ Tử Dương trên tầng hai lớn tiếng gọi: "Diệp đội trưởng!"
Nam nhân đi trước ngẩng đầu nhìn thấy Từ Tử Dương, đưa tay vẫy chào rồi đi lên. Chu lão bản phản xạ nhanh lẹ, cùng lúc Từ Tử Dương cất tiếng gọi thì bước chân vừa nhấc lên của ông ta tức thì thu về, lưng không khỏi vã mồ hôi hột...
Thời đại này, kiếm được miếng cơm sao mà khó như vậy!
Nam nhân trung niên vừa bước lên cầu thang, ba tên Từ Tử Dương lập tức đứng dậy khỏi ghế. Nam nhân cười thân thiện: "Dương thiếu gia thật xin lỗi, cấp trên phân phó chút việc nên đến muộn!"
"Không sao, không sao..." Từ Tử Dương khoát tay cười lớn: "Lại đây một lát, tôi giới thiệu với anh hai nhân vật!" Hắn ta cố ý nhấn mạnh chứ "hai nhân vật"
Nam nhân trung tuổi vốn lăn lộn nhiều năm trong quan trường lập tức nghe ra ý tứ trong lời nói Từ Tử Dương, chắc lại vị nào không có mắt đắc tội với Đại thiếu gia này nên hắn ta phải phiền một Đội trưởng hình cảnh ra mặt thị uy đây... Thật phiền hà, nhưng không thể từ chối được!
Thờ dài một tiếng, bất đắc dĩ theo Từ Tử Dương bước lại. Gã thiếu gia dẫn hai cảnh sát đến trước bàn lão nhân và đang ngồi, cao giọng đắc ý: "Ohlala, thật ngại khi lại làm phiền... Để tôi giới thiệu lão tiên sinh làm quen với hai bằng hữu một chút. Vị này là Đội trưởng Đội hình cảnh số Diệp Tiêu, còn lão tiên sinh này tự xưng là..."
Từ Tử Dương chưa nói hết lời, Diệp Tiêu chợt mừng rỡ reo lên: "Ấy, anh cũng ở đây à?"
Gã cậu ấm ngẩn người: "Hai vị có quen nhau?"
quay sang Diệp Tiêu khẽ gật đầu. Diệp Tiêu hiểu đôi chút tính khí hắn nên không lấy làm lạ, chỉ cười cười giải thích với Từ Tử Dương: "Trước đây tôi từng hợp tác hai lần với vị lãnh đạo này."
"Lãnh đạo?" Từ Tử Dường càng thêm hồ đồ. Thằng nhóc kia cùng lắm chỉ ngoài hai mươi một chút, có thể là lãnh đạo gì chứ?
Khéo léo thúc nhẹ cùi trỏ vào Diệp Tiêu, gã Đội trưởng lập tức hiểu ý, ghé sát tai Từ Tử Dương nói nhỏ: "Anh ta là người Quốc vụ viện!"
Từ Tử Dương díp mắt quan sát mấy lượt. Quốc Vụ Viện? Hơn tuổi, có thể làm lãnh đạo gì ở Quốc Vụ Viện? Dù là quét dọn chắc cũng phải xem có đủ tư cách hay không, lấy đâu ra mà lãnh đạo!
Trong đầu Từ Tử Dương lập tức xếp vào vị trí một gã lăng xăng sai vặt. Người như vậy đắc tội thì đã làm sao? Gã thiếu gia bắt đầu nhẩm tính sẵn trong bụng, sau khi trở về phải bắt cha mình tìm một cái cớ, cho gã sai vặt này nghỉ việc luôn cho rồi!
Diệp Tiêu không biết vì sao lại xích mích với Từ Tử Dương, nhưng nhìn khuôn mặt cau có của Từ thiếu gia cũng biết hắn gặp rắc rối rồi, vội vã ghé sát tai Từ Tử Dương nói nhỏ: "Dương thiếu gia, thân phận người này hình như không chỉ đơn giản là Quốc Vụ Viện. Tôi từng hợp tác với anh ta mấy lần, có lần thấy anh ta gọi điện thoại... Cục trưởng của tôi, chắc cậu cũng biết tính tình quái đản của ông ta rồi, vậy mà anh ta chỉ gọi một cú điện thoại là nghe theo răm rắp!"
Từ Tử Dương nghi hoặc nhìn Diệp Tiêu, nhìn kiểu gì cũng thấy đôi mắt "chân thành" của gã Đội trưởng là đang hết sức có thiện chí với hắn ta. Cuối cùng tên cậu ấm đàng gượng cười, vỗ vai Diệp Tiêu: "Ha ha, không sao không sao... tôi chỉ là muốn giới thiệu hai vị lãnh đạo cho Diệp đội trưởng làm quen. Nếu mọi người đã biết nhau cả thì thôi... Phải rồi Diệp Đội trưởng, nếu không có chuyện gì thì ở lại uống vài cốc đi? Hôm nay tôi bao cả quán này đãi bạn học, lát nữa cùng vui vẻ một chút..."
"Để lần sau đi!" Diệp Tiêu dưong nhiên hiểu ý Từ Tử Dương, vội xua tay từ chối: "Tôi đang có chút việc, nhưng vừa nghe Dương thiếu gia nói muốn giới thiệu với hai vị lãnh đạo tôi đâu dám không đến. Không ngờ người Dương thiếu gia muốn giới thiệu lại chính là lãnh đạo Sở, ha ha... Thật đúng là có duyên. Bây giờ thì tôi thật sự phải đi, không làm phiền các vị nữa!"
Khách sáo mấy câu rồi Diệp Tiêu dẫn đồng sự vội vàng rời đi. Cả hai bên đều là những nhân vật không thể đắc tội, mắt không thấy tai không nghe mới là đạo lý tối ưu trong trường hợp này.
Diệp Tiêu đi rồi, Từ Tử Dương kiếm cớ ra ngoài, lại gọi điện cho Từ Thiên Bình: "Cha, trong Quốc Vụ Viện có người trẻ tuổi nào họ Sở không? Hắn chỉ trạc tuổi con thôi. Không có à? Không phải chứ, Diệp Tiêu đâu dám lừa con... Chính là Diệp Tiêu Đội trưởng hình cảnh đó, con vừa gọi điện bảo hắn đến, vừa nhìn thấy thằng nhãi bên cạnh lão già hắn đã nói nó là người Quốc Vụ Viện..."
Từ Thiên Bình nộ quát: "Quốc Vụ Viện to như vậy, ta làm sao biết được từng người một? Trẻ tuổi thì sao? Quốc Vụ Viện chỉ một gã văn thư ra ngoài cũng là lãnh đạo rồi! Ta đang bận, không có việc gì thì đừng có làm phiền!"
Nói rồi cắt luôn điện thoại. Từ Tử Dương chưng hửng cầm máy đứng ngoài cửa, một lúc lâu sau cung không vào.
Dư Giai Vĩ sốt ruột, đi lại dò hỏi: "Dương thiếu, hai người đó thế nào?"
"Thế nào à?" Từ Tử Dương chợt cười lãnh: "Ta đã nể mặt lão còn không biết điều, cáo mượn oai hùm... Quốc Vụ Viện? Một thằng tạp vụ mà cũng dám dọa ta?"
"Nhưng tối hôm nay......"
"Phải đấy, tối nay!" Từ Tử Dương cười nhạt đầy thâm hiểm, thấp giọng dặn dò: "Báo cho lão Hắc, tối nay nhân tiện dạy cho hai kẻ hỗn láo trên tầng hai một trận!"
Dư Giai Vĩ chần chừ: "Như thế liệu được không?"
Từ Tử Dương vỗ mạnh vào vai gã: "Sợ gì? Theo ta từng ấy năm, có khi nào thấy Dương thiếu này chịu thiệt chưa? Có chuyện gì mà Dương thiếu này chưa giải quyết được không?"
"Thôi được!" Dư Giai Vĩ khẽ gật đầu, rút điện thoại đi ra một góc, bấm số... Từ Tử Dương quay đầu nhìn lên tầng hai, mặt nở một nụ cười ác hiểm.
"Nói đi, tìm tôi có việc gì?"
"Đương nhiên phải có việc hay mới tìm..." Lão nhân cười: "Mời cậu xem một vở kịch!"
"Kịch?" lần đầu tiên nhìn thẳng vào lão nhân: "Sao ông bảo bàn chuyện làm ăn?"
"Bàn cả làm ăn. Ta gọi cậu đến hôm nay ngoài việc để cậu xem một vở kịch hay ra, còn muốn bàn với cậu về chuyện của cậu!"
Giọng nói vẻ mặt từ đầu đến cuối vẫn lạnh nhạt như vậy: "Tôi có chuyện gì để bàn?"
"Sao lại không có!" Lão nhân cong ngón tay gõ nhẹ vào chai bia: "Cậu có biết lúc này mình đang rất nguy hiểm không?"
không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn ông ta.
"Tuy Long Hồn đã bãi bỏ lệnh truy bắt đối với cậu nhưng đó chỉ là tạm thời, đừng cho rằng họ đã xí xóa mọi chuyện. Chỉ là vì lúc này bản thân Long Hồn đang tối tăm mặt mũi, không muốn cậu gây chuyện nên tạm thời vỗ về. Cậu cứ chờ mà xem, đến khi họ rảnh tay thì tháng ngày tốt đẹp của cậu hẳn sẽ phải chấm dứt. Còn cả tên Lãnh Dạ kia nữa, cũng sẽ không được yên đâu!"
"Đó là chuyện của tôi!" Giọng nhạt nhẽo, nhạt đến mức như thể người lão nhân đang nói đến là một người hoàn toàn xa lạ.
Lão nhân cười xòa: "Xem ra cậu cũng đã biết, vậy thì tốt! Ta tin là cái đầu của cậu hẳn sẽ có cách ứng phó, hơn nữa cậu còn có chiêu bài quan hệ với Thần Kiếm. Nếu vận dụng thấu đáo, tin là cậu có thể qua được ải này!"
"Hình như ông rất hứng thú với tôi?"
Lão nhân không trả lời, chuyển ngay chủ đề: "Nguy cơ của cậu không chỉ có Long Hồn. Thực ra cửa ải Long Hồn không khó qua, mấu chốt chỉ là sử dụng tốt những quan hệ trong tay cậu. Ừm... ngoài Thần Kiếm thì vẫn còn Tửu Quỷ, hơn nữa vừa rồi cậu lại cứu được hai người của Long Hồn trong tay Huyết Hồng Hoa, nước cờ này được lắm! Có những nâng đỡ như vậy, áp lực trong nội bộ Long Hồn có thể nói là không thành vấn đề, thậm chí cậu còn có thể chiếm thế thượng phong... Còn ở bên ngoài, nghe nói quan hệ giữa cậu và Âu Dương Bác cũng không tồi? À... phải là quan hệ giữa cậu và con gái ông ta rất không tồi phải không? Cộng với việc cậu vừa cứu sống con trai ông ta, về tình về lý thì Âu Dương Bác không thể nào đứng nhìn cậu chết được. Có một nhân vật quyền hành như thế, lại thêm Long gia ở đằng sau ủng hộ, bên ngoài cậu cũng không còn lo ngại gì nữa rồi..."
"Ông điều tra tôi?"
Giọng đột ngột lạnh đi, như thể không khí xung quanh sắp biến thành đá... Có điếu lão nhân dường như không cảm thấy gì, vẫn mỉm cười: "Ta điều tra cậu, cậu điều tra ta, cũng thế thôi đúng không?"
biết, lão nhân nói ra những điều vừa rồi không phải là thật sự lo lắng cho an nguy của hắn, mà là ngầm ám thị với hắn về mạng lưới tình báo đồ sộ của mình. Thậm chí quan hệ giữa hắn với Thần Kiếm và Tửu Quỷ ông ta còn tra ra được, hỏi còn gì về mà ông ta không thể tìm ra được đây?
Dĩ nhiên trong đó cũng có ý uy hiếp, rằng với mạng lưới tình báo của lão nhân thì nếu thật sự ông ta muốn đối phó , chí ít thì mấy người quen của hắn sẽ lập tức gặp nguy hiểm!
Có vẻ cuối cùng thì cũng thấy sát khí của , lão nhân khẽ thở dài một tiếng: "Yên tâm, ta không hứng thú quản mấy chuyện riêng của cậu, chỉ là không hy vọng một người mà ta không dễ xem trọng lại chết vô vị vì sơ ý..."
vẫn không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn đối phương. Lão nhân nói tiếp: "Nguy cơ từ phía Long Hồn tạm thời có thể bỏ qua nhưng cũng chỉ là tạm thời. Vấn đề này cậu phải xem xét cẩn thận, suy cho cùng cậu gia nhập Long Hồn vì cái gì? Đừng thấy Long Hồn không nói gì mà tưởng họ tin lúc đó cậu mất trí thật, sau này chắc chắn họ sẽ trở lại việc này. Mà trước khi đối mặt với Long Hồn, cậu cần phải giải quyết xong hai chuyện..."
"Một..." Lão nhân giơ một ngón tay: "Quỷ Thủ! Lệnh truy sát cả đời của Quỷ Thủ đối với cậu vẫn chưa bao giờ bị hủy bỏ. Mấy năm chúng không đến gây rắc rối, không phải không muốn mà là cậu thường xuyên giở trò mất tích, Quỷ Thủ muốn tìm cũng không dễ tìm ra. Tuy nhiên theo tình báo của ta thì Quỷ Thủ vẫn không hề buông lỏng việc truy sát cậu, mấy hôm trước, vừa biết tin cậu xuất hiện là bọn chúng liền chuẩn bị phái sát thủ. Đối với Quỷ Thủ, cậu có thể tránh né được một lần hai lần nhưng không thể lẩn trốn cả đời. Trừ phi cậu chết chúng mới bãi bỏ lệnh truy sát!"