Những chuyện ồn ào liên quan đến Cuồng bang đêm qua còn chưa chấm dứt, sáng sớm hôm nay Dương Triệt lại bị người ta ám sát trong khi đang lái xe tới trường học, viên đạn bắn xuyên lớp trần thép của chiếc xe trúng ngay đầu hắn.
Dương Triệt là chính là cháu trai của Dương Phương – trưởng lão Dương gia, người nào có thâm cừu đại hận với hắn?
Đáp án không cần nói cũng biết.
Băng Sát thủ!
Cái cách Băng sát thủ ra tay với Dương gia cũng giống như cách đối phó với Trần gia năm nào. Lần đó hắn tiêu diệt Đao hội, sau đó tiêu diệt luôn Trần gia. Còn lần này, đầu tiên là tiêu diệt Cuồng bang, sau đó ra tay tập kích người của Dương gia.
Chỉ là lúc này đây đã có người đưa ra ý kiến khác. Năm đó những người họ Trần bị Băng sát thủ giết chết đều là những nhân vật nắm giữ vị trí hết sức quan trọng trong giới chính trị hoặc thương nhân, tại sao lần này hắn lại bắt đầu ra tay với một người vẫn còn đang đi học? Chẳng lẽ chỉ vì hắn là cháu của Dương Phương?
Không ai biết được câu trả lời, bởi vì vốn không ai biết Băng Sát thủ bây giờ đang ở đâu, hắn cũng sẽ không tự mình xuất hiện chỉ để minh oan. Do đó, mọi người tự nhiên cho rằng Dương Triệt chính là bị Băng sát thủ giết chết. nguồn TruyenFull.vn
Dương gia. Dương Phương đang ngồi trên ghế cao, cơ thể cũng không nhịn được mà khẽ run rẩy. Ở phía dưới, con trai và con dâu hắn đều đang khóc rống lên. Trước mặt bọn họ là một cái xác đã lạnh như băng, trên đỉnh đầu có một lỗ máu cực lớn.
Dương Triệt năm nay mới hai mươi tuổi. Mặc dù hắn là một kẻ lỗ mãng, háo sắc lại thích khoe khoang, nhưng dù sao hắn cũng là đứa cháu trai duy nhất của Dương Phương. Hiện tại thi thể của đứa cháu trai đang nằm trước mặt mình, Dương Phương cũng hiểu từ nay hắn không còn người nối dõi rồi.
Ngẩng mặt lên, Dương Phương cố gắng nuốt hết nước mắt hòa nước miếng vào bụng. Cho dù những người khác ở Dương gia đều chết sạch, dù người chết là anh trai hay em trai của hắn đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không đau buồn như thế, thậm chí có lẽ còn không rơi một giọt nước mắt. Tại sao mục tiêu lại chính là đứa cháu trai duy nhất của hắn chứ?
Đột ngột mở mắt, trong ánh mắt của Dương Phương toát ra một sự căm thù vô hạn. Nghiến chặt hàm răng, từ trong kẽ răng hắn lạnh lùng gằn từng chữ: "Sở Nguyên!"
Cùng lúc đó, trên đường Vĩnh Định, Dương Chí Cao đang cùng bồ nhí của hắn đi dạo phố mua đồ. Dương Chí Cao là em trai của Dương Chí Viễn, năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi. Hắn không có được thiên phú về võ thuật giống như anh trai, từ lúc bảy tuổi đã được bồi dưỡng theo hướng trở thành thương nhân. Bây giờ trong tay hắn đang nắm giữ một công ty quy mô vừa của Dương gia. Tuy là sản nghiệp của Dương gia nhưng dù sao trên danh nghĩa hắn cũng là phó tổng giám đốc, bình thường lợi dụng chức vụ cũng đút túi được không ít tiền. Hắn lại dùng khoản tiền tham ô này mang cho hai cô bồ nhí ở ngoài.
Cô gái đi cùng với Dương Chí Cao nhìn qua chưa tới hai mươi lăm tuổi, cách ăn mặc cùng trang điểm cũng rất xinh đẹp, đặc biệt là trên người mặc toàn hàng hiệu, áo khoác lông thú lại càng có giá trị cực kỳ lớn. Túi xách trong tay nàng cũng đáng giá hơn bốn vạn. Nhưng không thể phủ nhận một điều rằng, bất kể là dung nhan hay vóc dáng cô gái này vẫn là hàng cực phẩm, nếu không cũng khó có cơ hội lọt vào mắt xanh của Dương Chí Cao. Trên đường đi, tất cả mọi người cả nam lẫn nữ đều hướng ánh mắt vào người nàng, nam thì nhìn khuôn mặt nàng, nữ lại nhìn vào quần áo và túi xách của nàng mà hâm mộ không thôi.
Dương Chí Cao ở bên cạnh cứ vênh vênh tự đắc mà đi tới, không quan tâm việc cô gái của mình bị người ta nhìn chằm chằm. Nhìn cô nàng xinh đẹp động lòng người đi bên cạnh, trong lòng hắn cũng không tránh khỏi có chút đắc ý. Từ trước tới nay hắn chỉ để ý tới người con gái, một người là Dương Tư Vũ, người còn lại chính là cô nàng bên cạnh. Hiện tại Dương Tư Vũ đối với hắn đã là quá xa vời, còn cô gái bên cạnh hắn đây vẫn còn đang học đại học. Dưới sức hấp dẫn của hàng đống quà cáp tiền bạc mà hắn bỏ ra, cuối cùng bốn ngày trước cô gái này cũng đã đồng ý. Nghĩ đến việc nằm đè lên nàng, nhìn vẻ mặt cầu xin của nàng lúc đấy, Dương Chí Cao chỉ cảm giác khí nóng bốc lên trong người.
Đàn bà, quả nhiên là có thể dùng tiền để mua chuộc được. Dương Chí Cao không khỏi đắc ý với ý nghĩ này, đáng tiếc trước đây tại sao hắn lại không biết dùng tiền để đưa tiện nhân Dương Tư Vũ kia lên giường nhỉ?
Ngay lúc Dương Chí Cao còn đang ảo não vì việc trước đây không chiếm đoạt được Dương Tư Vũ thì đột nhiên "Phanh" một tiếng, đầu hắn phun ra một lỗ máu, mắt trợn trừng mà ngã về phía sau.
Cô gái đi cùng hắn không kịp phản ứng, nhìn thấy trên đầu Dương Chí Cao có một lỗ máu lớn, nhìn vào còn thấy một mảng màu hồng - hỗn hợp của máu và óc - ghê người, vô thức hét lên một tiếng "A!" chói tai.
Cùng lúc đó, ở sân thượng một tòa nhà cao tầng cách đường Vĩnh Định một con đường, một người đàn ông khoảng chừng bốn mươi tuổi có mái tóc màu cà phê khẽ cười lạnh. Tiếp đó hắn bình tĩnh tháo dỡ khẩu súng ngắm trong tay thành một đống linh kiện, cất từng thứ vào trong cái túi đặt ở bên chân. Bỗng nhiên qua khóe mắt hắn thoáng thấy giống như có một người đang đứng sau lưng. Gã đàn ông tóc màu cà phê bị dọa lùi về phía sau một bước, bàn tay theo bản năng lần tới bên hông, nơi hắn giắt khẩu súng ngắn.
Người đứng đối diện bỗng nói lên một tràng tiếng Anh lưu loát: "Nếu ta là ngươi thì ta sẽ không rút súng ra đâu. Bởi vì chắc chắn ngươi sẽ chết trước ta đấy."
Gã đàn ông tóc cà phê giật mình, sợ hãi trong thoáng chốc rồi bình tĩnh trở lại. Hắn biết rõ lời mà kẻ kia vừa nói là thật, mặc dù kẻ kia hai tay vẫn khoanh tròn trước ngực, không có vẻ gì là đang chuẩn bị rút súng ra đấu với hắn nhưng hắn có cảm giác chỉ cần hắn tiếp tục hành động chắc chắn người phải chết sẽ chính là hắn.
Hai mắt hắn nhìn thẳng vào người thanh niên không biết xuất hiện từ lúc nào. Nhìn qua thì tên này còn rất trẻ, cùng lắm cũng mới chỉ khoảng ba mươi tuổi. Tóc màu đen, gương mặt mang đậm nét người phương Đông nhưng lại có màu da màu trắng, sống mũi thẳng, còn có một đôi mắt màu xanh đặc trưng của người phương Tây.
Khi ánh mắt hắn nhìn tới cái khuyên tai được đeo ở tai trái người thanh niên kia, đồng tử trong mắt hắn bỗng co rút lại, miệng thốt ra mấy từ: "Là ngươi."
Bây giờ rốt cục hắn đã hiểu tại sao kẻ kia có thể tiến tới đứng cách hắn không tới mét không phát ra một tiếng động, mà hắn lại hoàn toàn không phát hiện ra.
Bởi vì kẻ mà hắn đang phải đối mặt chính là Death Knight (Tử Vong Kỵ Sĩ). Trong giới Hắc đạo có người còn gọi hắn là quỷ mị sát thủ trong truyền thuyết.
Người ta dùng hai chữ "quỷ mị" để nói về hắn, là bởi vì hắn luôn luôn che giấu bản thân, bất kỳ ai cũng không thể phát hiện ra một chút hành tung. Nghe nói nếu như hắn muốn giết chết một kẻ nào đó, thì kẻ kia đến tận khi chết cũng không thể nào biết được bản than đã trở thành mục tiêu của hắn. Gã đàn ông tóc màu cà phê trước đây cũng chưa hề tin vào những lời đồn đại như thế, nhưng hiện tại hắn bắt buộc phải thừa nhận điều đó là sự thật. Nếu như DK thực sự muốn giết hắn thì vừa rồi hắn đã chết không biết bao nhiêu lần. Bản thân là một sát thủ có tên trong bảng bài danh của thế giới ngầm, vậy mà có thể bị người khác tới gần mà hắn không phát hiện ra, hắn tin tưởng trên đời này cũng chỉ có duy nhất một người.
DK, kẻ này ở thế giới ngầm phương Tây không ai là chưa từng nghe tên. Bởi vì, hắn chính là một truyền kỳ nổi tiếng hàng đầu thế giới ngầm. Trước khi bước chân vào nghề, hắn là một sát thủ được Ma Quỷ huấn luyện bồi dưỡng rất kỹ lưỡng, chỉ không tới một năm sau khi vào nghề hắn đã đạt tới vị trí hàng đầu bảng xếp hạng sát thủ một cách vẻ vang. Chưa thỏa mãn với việc làm sát thủ hàng đầu, hắn còn lấn sân sang giới lính đánh thuê, vệ sĩ, … Bất kể là nơi nguy hiểm nào cũng đều kích thích hắn tìm tới. Kết quả là, tên hắn xuất hiện trên cả bảng xếp hạng sát thủ, bảng xếp hạng lính đánh thuê lẫn bảng xếp hạng vệ sĩ. Hơn nữa ở mỗi bảng tên hắn đều đứng ở vị trí trên cùng.
Năm năm sau đó, sau thời gian dài đứng ở vị trí vinh quang nhất của thế giới ngầm, một ngày hắn vô tình biết được tin tức về hành tung của Vận Mệnh bộ đội. Lập tức hắn bị kích thích mà chuẩn bị trang bị vũ khí, sau đó vội vàng chạy tới tìm Vận Mệnh Mười Ba. Còn về sau hắn có tìm được Mười Ba hay không, giữa bọn họ có phát sinh chiến đấu hay không, kết quả cuối cùng như thế nào thì không ai biết. Chỉ biết rằng sau đó không lâu hắn trở về Ma Quỷ, sau đó tuyên bố giải nghệ. Từ đó về sau, dần dần tên hắn tụt từng bậc ở bảng xếp hạng rồi biến mất, chỉ còn lại những lời đồn đại. Những người sau hắn không kẻ nào đạt được trình độ như thế, mãi cho đến khi Băng sát thủ xuất hiện trên giang hồ, cũng đạt đến vị trí hàng đầu bảng xếp hạng sát thủ sau không tới một năm như hắn trước đây, cho nên mới được các thế lực để ý tới. Chỉ là Băng sát thủ xuất hiện trong khoảng thời gian quá ngắn ngủi, chưa được bao lâu thì hắn trở mặt với Ma Quỷ sau đó bỏ trốn tới Trung Quốc. Nếu không thì, tin chắc rằng không bao lâu sau hắn sẽ trở thành DK thứ hai trong thế giới ngầm.
"DK!" Miệng vừa thốt ra hai tiếng, gã trung niên tóc màu cà phê lập tức lùi về phía sau hai bước, bộ dạng như con mèo đứng trước kẻ thù to lớn, ngón tay đặt ngay trên khẩu súng dắt ở hông nhưng tuyệt đối không dám rút súng ra.
DK mỉm cười một cách quái dị, nhẹ nhàng gõ gõ đầu, nói: "Ta cũng không ngờ rằng tại đây lại có thể đụng mặt sát thủ xếp hạng thứ năm mươi bảy bảng bài danh, Kiệt Ban Xà."
Kiệt Ban Xà, xếp hạng năm mươi bảy bảng bài danh sát thủ phương Tây. Như hắn cũng đã được coi là sát thủ hạng nhất rồi. Chỉ là cách đây hai năm hắn đột nhiên mai danh ẩn tích, từ đó tới nay không ai biết được tung tích của hắn nữa.
Kể ra thì Kiệt Ban Xà hắn cũng là một kẻ tội nghiệp. Từ lúc hắn bắt đầu nghiệp sát thủ đến nay cũng đã trên hai mươi năm, hơn hai mươi năm cố gắng hết sức hắn cũng chỉ có thể chen vào vị trí thứ năm mươi sáu bảng xếp hạng là cao nhất. Cho đến khi DK xuất hiện, sau không tới một năm đã một mạch leo lên vị trí thứ nhất, đẩy hắn xuống một bậc. DK vừa giải nghệ, hắn trở lại vị trí thứ năm mươi sáu không được bao lâu thì Băng sát thủ lại xuất hiện, lại một lần nữa đẩy hắn xuống vị trí thứ năm mươi bảy. Không đến hai năm, Băng sát thủ mất tích một cách thần bí, danh hiệu của hắn biến mất khỏi bảng xếp hạng, Kiệt Ban Xà lại một lần nữa leo lên được vị trí thứ năm mươi sáu. Nhìn lại bản thân thấy trong suốt mấy năm liền chỉ luôn xếp hạng thứ năm mươi sáu và năm mươi bảy, Kiệt Ban Xà cũng không biết phải nói như thế nào. Ngẫm lại, hắn mất hơn hai mươi năm mới leo lên đến vị trí này, vậy mà tên Băng sát thủ kia chỉ mất không tới một năm đã nhảy một mạch lên vị trí thứ nhất, Kiệt Ban Xà bắt đầu nản lòng thoái chí. Hơn nữa hắn cũng đã lớn tuổi, đã bắt đầu nghĩ tới việc giải nghệ. Lúc này mấy lão hồ ly Trương gia tìm đến hắn, Kiệt Ban Xà vốn đã bắt đầu nản chí lập tức quyết định nhận lời bọn họ, từ đó về sau rời khỏi giới sát thủ mà bán mạng cho Trương gia.
Kiệt Ban Xà chậm rãi đưa bàn tay đang đặt ở hông lên phía trước. Hắn biết rõ DK ung dung thoải mái như thế chắc hẳn là có chuẩn bị trước, bản thân mình cũng không cần thiết phải mạo hiểm. Đứng thẳng người lên, Kiệt Ban Xà cười khổ nói: "Ta giải nghệ rồi, cứ gọi ta là Trá Mao."
"Trá Mao?" DK cười cười: "Không còn là Kiệt Ban Xà uy phong nữa sao?"
"Đối với loại người như chúng ta mà nói, tên cũng chỉ là một cái danh xưng mà thôi. Không đúng sao?"
DK nhún vai tỏ vẻ từ chối nêu ý kiến.
Trá Mao cần thận nhìn DK, hỏi: "Tại sao ngươi lại ở đây?"
DK chậm rãi đi tới lan can sân thượng, nhìn đám người hỗn loạn nhốn nháo vì việc Dương Chí Cao bị bắn chết, nói: "Ta chỉ tới để xem thử kẻ nào giở trò mà thôi."
Trá Mao khẽ lùi về phía sau một bước ngắn, cố gắng duy trì khoảng cách với DK, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Không cần khẩn trương như vậy!" DK quay sang nhìn hắn, nói tiếp: "Ta không có hứng thú quản chuyện của các ngươi, ngược lại ta còn hi vọng các ngươi làm loạn, càng loạn càng tốt."
"Mục đích của ngươi là gì?"
DK cười cười, mặc dù là cơ thịt trên mặt rõ ràng đang cười nhưng trong mắt vẫn lạnh lẽo như cũ, nói: "Chuyện của ta ngươi không cần phải biết làm gì." Hắn lại hỏi tiếp: "Ngươi còn phải giết mấy người nữa? Có cần ta giúp một tay không?"
"Hả?" Trá Mao trợn trừng mắt, vẻ mặt cực kỳ khó tin. Kẻ địch chủ động yêu cầu giúp đỡ? Chẳng lẽ mặt trời mọc phía Tây sao?
Trá Mao lắc đầu, đáp: "Không cần thiết, ta tự giải quyết được rồi."
"Được rồi, ngươi đã không tin ta thì thôi. Ta sẽ tiếp tục đứng bên cạnh xem các ngươi làm trò vui." DK vừa nói vừa quay đi, được vài bước bỗng nhiên đứng lại, quay đầu lại chỉ vào túi đựng súng ngắm bên cạnh chân Trá Mao, nói tiếp: "Nếu như ta là ngươi, ta sẽ đem giấu nó đi ngay bây giờ, bởi vì cảnh sát Trung Quốc đã tới rồi."
Sau khi ném lại một câu "Chúc ngươi may mắn.", DK cũng không thèm nhìn lại, cứ thế rời khỏi đó, chỉ còn lại Trá Mao còn đứng ngơ ngác.