Nhân Gian Băng Khí

chương 890: si cuồng vì em, tổn thương vì em, chỉ là lúc đó thấy lòng ngẩn ngơ (hạ)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngay khi hắn rút súng, ngoài Mười Một và Hoàng Hậu tất cả mọi người đều lập tức giơ súng lên nhắm thẳng vào hắn hắn. Nhưng Hứa Vũ Cường cũng không vì vậy dừng lại, rút súng lục đang đút trong bao ở bên hông ra.

"Ngươi có thể đi." Mười Một bỗng nhiên nói: "Ta đã nhận lời hắn."

Hứa Vũ Cường nhếch môi cay đắng, chậm rãi lắc đầu, nói: "Đại Quyển chỉ có anh hùng chết trận, không có kẻ nhu nhược chạy trốn. Cho dù chỉ còn lại một người, cũng phải chiến đấu đến phút cuối. Đây là niềm tin của Đại Quyển, cũng là của ta."

"Đại Quyển không có kẻ nhu nhược." Nói xong câu nói sau cùng này Hứa Vũ Cường bỗng nhiên giơ súng về phía Mười Một. Đúng lúc này, tiếng súng đột nhiên vang lên, thân thể Hứa Vũ Cường bị đạn bắn trúng run cả lên, máu phọt ra từ người hắn.

Rốt cục hắn cũng không thể bắn một phát cuối cùng này, hít một hơi cuối cùng sau đó chậm rãi ngã xuống.

Nhắm mắt lại, những chuyện xưa cũ nhanh chóng lướt qua đầu hắn, Đại Đầu, Vũ Đại Lang, Thiếu Uyên, lão Diệp, Tiểu Đệ, Thủy Ngưu, a Thiên... Những gương mặt quen thuộc lóe lên trong đầu hắn, cuối cùng hắn nhớ tới một người phụ nữ đoan trang xinh đẹp, đó chính là vợ hắn.

Vĩnh biệt, vợ yêu... Đáng tiếc anh không thể nhìn thấy con của chúng ta ra đời. Xin hãy tha thứ cho sự ích kỷ của anh, anh là chồng của em, cha của con chúng ta, nhưng anh cũng là chiến sỹ của Đại Quyển... Anh không thể trốn, vì thế em phải khổ rồi. Hứa với anh, hãy cố gắng sống tiếp, nuôii lớn con của chúng ta, đừng để cho nó đi theo con đường của anh...

Vĩnh biệt, các anh em... Sau này không thể lại sóng vai chiến đấu cùng các anh em nữa rồi, các ngươi phải nỗ lực sống tiếp, vì mình, cũng là vì Đại Quyển.

Tiểu Vũ, Thiếu Uyên, lão Diệp, Tiểu Đệ, Thủy Ngưu... Mọi người phải đợi ta, làm bạn trên đường xuống suối vàng. Kiếp sau lại làm huynh đệ...

Trên đường xuống suối vàng... Chúng ta sẽ không cô đơn...

"Phịch" Hứa Vũ Cường hơi mỉm cười, thân thể rốt cục cũng gục xuống đất, hai mắt chậm rãi nhắm lại. Hắn đã cống hiến những giây phút cuối cùng cho Đại Quyển, không thẹn với lòng mình.

Tội lỗi cần phải trả giá, hai tay dính quá nhiều máu tanh không thể tẩy sạch thì sẽ có lúc phải trả giá, đó chính là ý trời, nhân quả tuần hoàn ai không ai có thể trốn được.

Chạy trốn tới đâu thì cuối cùng phải trả giá.

Việc duy nhất chúng ta có thể làm là không thẹn với lương tâm, chết cũng không tiếc.

Thấy nụ cười trong giây phút cuối của Hứa Vũ Cường, trong mắt Mười Một lộ ra một thứ cảm xúc không tên. Thế nhưng ánh mắt của hắn nhanh chóng trở nên lạnh lùng, đưa mắt nhìn vào trong xe.

Bên trong xe, Trương Chấn và Dương Tư Vũ đều đang ngồi yên lặng. Ánh mắt Trương Chấn rất bình tĩnh, còn trong mắt Dương Tư Vũ mang theo vẻ đau đớn khiến lòng người tan nát.

Khi Mười Một nhìn về phía nàng thì Dương Tư Vũ run rẩy, liếc sang phía khác trốn tránh ánh mắt của Mười Một. Nhưng sau đó nàng lại nhanh chóng quật cường nhìn thẳng vào ánh mắt Mười Một, cắn chặt môi, nhìn hắn không chớp mắt.

Nàng không sai. Đến tận giờ phút này, Dương Tư Vũ vẫn tin là mình không sai. Vì người mình yêu tha thiết mà làm môt số việc không từ thủ đoạn là sai sao? Nếu như nói là sai, thì chỉ có thể sai ở chỗ nàng quá yêu hắn. Yên sâu đậm, yêu đến mức bị tổn thương, yêu đến mệt mỏi, đến tận khi đau đớn tan nát cõi lòng mà vẫn yêu hắn tha thiết.

Nếu như ngay cả việc đó cũng là sai, vậy thì nàng tình nguyện tiếp tục sai.

Thấy vẻ quật cường và đau đớn trong mắt Dương Tư Vũ, Mười Một không mở miệng nói chuyện mà đưa mắt sang nhìn Trương Chấn.

Trương Chấn khẽ thở dài, bình tĩnh bước xuống xe, đứng thẳng người, thản nhiên đối mặt với Mười Một chứ không trốn tránh. Không thể phủ nhận ngoài xuất thân ra thì bát cứ mặt nào Mười Một cũng hơn xa hắn, ngay cả Dương Tư Vũ cũng thuộc về hắn, Trương Chấn tự biết mình không đấu lại được hắn. Nhưng ít ra hắn nhưng có một điểm mà Mười Một không sánh được, đó chính là sự cố chấp và hy sinh vì tình cảm.

Yêu cô gái này, hy sính tất cả vì nàng, cuộc đời này Trương Chấn không oán không hối.

Đã sống, đã yêu, vậy là được rồi. Nhân sinh như một tuồng kịch, kịch hết thì cũng nên tản đi. Diễn kịch không cần hối hận diễn hay không diễn, người xem cũng không cần hối hận xem hay không xem. Khi màn che buông xuống, mọi người lại là người dưng.

Vở kịch của Trương Chấn đã đi đến những giây phút cuối cùng, việc hối hận đã chẳng cần thiết. Khi Mười Một và những người khác cùng hắn diễn xong màn cuối cùng này thì chính là lúc kết thúc.

Trương Chấn khẽ thở dài, thản nhiên nhìn vào mắt Mười Một, bình tĩnh nói: "Hết thảy đều là do ta làm, không liên quan đến Tư Vũ." nguồn TruyenFull.vn

Mười Một không trả lời, lạnh lùng nhìn hắn.

Trương Chấn lộ ra vẻ trào phúng, nói: "Có biết tại sao ta muốn đối phó với ngươi không? Bởi vì ngươi thực sự làm cho người ta chán ghét, khiến người ta ghê tởm. Rõ ràng đã có Âu Dương Nguyệt Nhi, có Nguyễn Thanh Ngữ, có Trương Hân Hân, tại sao còn quan tâm đến Tư Vũ? Lẽ nào ngươi không biết nàng phải trải qua những việc tàn khốc sao? Lẽ nào ngươi không có chút thông cảm nào? Ta hận ngươi, Sở Nguyên, ta hận không thể tự tay giết ngươi "

Mười Một rốt cục cũng mở miệng, thản nhiên nói: "Chỉ vì điều này?"

"Đúng" Trương Chấn cười nói: "Bởi vì ngươi làm cho Tư Vũ đau khổ, bởi vì ngươi xúc phạm nàng. Ngươi biết rõ nàng yêu ngươi nhường nào, muốn ở bên ngươi, vậy mà sau khi lấy đi trái tim của nàng ngươi lại tàn nhẫn đẩy nàng ra. Ngươi thật sự không phải là đàn ông, ta xem thường ngươi. Vì lẽ đó ta muốn giết ngươi, cho dù không giết nổi, cũng muốn làm ngươi phải thống khổ cả đời. Ta muốn cho ngươi biết, tình cảm của phụ nữ không phải là thứ ngươi có thể đùa bỡn, lại càng không phải thứ ngươi chơi xong thì có thể vứt đi." Trương Chấn gần như thét lên câu nói cuối cùng, nói xong hắn liền trừng mắt nhìn Mười Một.

Mười Một nhìn Dương Tư Vũ sau đó lại nhìn về phía Trương Chấn, nói: "Nói xong?"

Trương Chấn quay đầu lại nhìn Dương Tư Vũ đang ngồi trong xe, trong mắt lộ ra vẻ ôn nhu. Hắn hít sâu một hơi, nhìn Mười Một, nói: "Những việc kia Tư Vũ cũng không gì cả, đều là ý của ta. Ngay cả việc bắt Âu Dương Nguyệt Nhi lúc đầu nàng cũng không biết gì cả."

Khi Trương Chấn nói ra câu nói này, Dương Tư Vũ bỗng run rẩy, sau đó nàng ngẩng mặt lên, hai mắt ửng hồng nhìn hắn.

Trương Chấn mỉm cười với nàng, sau đó tiếp tục nói: "Mãi đến tận khi ta lừa Âu Dương Nguyệt Nhi ra sau đó làm cho nàng hôn mê thì Tư Vũ mới biết. Lúc đó nàng chất vấn ta sao lại làm như vậy, ta nói là vì muốn trút giận cho nàng, bắt đi Âu Dương Nguyệt Nhi cũng là để dọa ngươi. A, Tư Vũ quá đơn thuần, bị ta dỗ dành một lúc liền tin tưởng ta, nàng thật sự cho rằng ta bắt Âu Dương Nguyệt Nhi chỉ là để dọa ngươi."

Trương Chấn nói, trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng vẻ mặt, cười âm lãnh với Mười Một: "Thực ta đâu chỉ muốn dọa dọa ngươi, ngươi làm cho Tư Vũ thống khổ, ta sẽ làm cho ngươi thống khổ hơn. Ta muốn hủy hoại những cô gái bên cạnh ngươi, ta muốn ngươi phải dằn vặt cả đời. Muốn cho ngươi biết ngươi không thể chơi đùa với tình cảm của phụ nữ."

Từ đầu tới cuối Mười Một vẫn không nói gì, chỉ là lạnh lùng nhìn hắn.

Trương Chấn nhìn Dương Tư Vũ với ánh mắt mê luyến và tiếc nuối, thở dài nói: "Nhưng Tư Vũ quá thiện lương, sau khi nàng nhìn thấy mấy gã đàn ông và máy quay phim trong căn phòng kia thì nàng biết ta sẽ làm gì. Nàng cầu xin ta tha cho Âu Dương Nguyệt Nhi, ôi, nếu như không phải là có Tư Vũ kéo dài thời gian khi ngươi đến thì cùng đã chậm."

Trương Chấn hung tợn trừng mắt nhìn Mười Một, gào lên như phát điên: "Hiểu không? Tất cả những thứ này đều là ta làm, có giỏi thì đến giết ta, ta mà nhíu mày thì không phải là đan ông."

Trương Chấn phanh áo ra, để lộ lồng ngực, nhìn vào mắt Mười Một không chút sợ hãi.

Mười Một không nói gì, chỉ đưa tay cầm lấy khẩu súng Hoàng Hậu đưa tới, chậm rãi giương súng về phía Trương Chấn.

Trương Chấn không tránh không né, thản nhiên đối mặt với hắn, trong đôi mắt điên cuồng dường như có chút ánh lệ. Hắn hít sâu một hơi cuối cùng, chậm rãi nhắm mắt.

Tư Vũ, những gì có thể làm cho em anh đều đã làm. Em nhất định phải sống sót, nhất định phải quên anh đi, tìm một người đàn ông yêu em hơn anh, sống một cuộc sống hạnh phúc.

Thượng Đế, nếu như ngài thật sự tồn tại, xin ngài hãy từ bi thực hiện tâm nguyện cuối cùng của ta. Xin hãy giúp Tư Vũ gặp được một người đàn ông yêu nàng hơn ta, cho nàng một cuộc sống hạnh phúc... Đừng để cho nàng bị thương tổn...

"Đoàng" tiếng súng đột nhiên vang lên, trán Trương Chấn phụt máu, tuy vậy trên khóe miệng hắn lại có nét cười, hắn chậm rãi ngã xuống.

Si cuồng vì em, tổn thương vì em, cho dù trời ghét thì đã làm sao?

Yêu quá sâu sắc, quá đau khổ, chỉ là lúc đó thấy lòng ngẩn ngơ.

Tư Vũ, bảo trọng.

Nếu có kiếp sau nhất định em phải đợi anh... Anh sẽ đến tìm em trước tiên, cầm tay em... Sau đó, chúng ta vĩnh viễn, vĩnh viễn không rời xa nhau. Được không?

Kiếp này, anh không thể mang lại hạnh phúc cho em. Nhưng kiếp sau, anh nhất định sẽ làm được.

Hứa với anh, lúc đó, trong lòng em, chỉ có thể có anh...

Kiếp sau...

Anh vẫn như thế... Yêu em tha thiết...

Làm vợ anh, có được không?

Một giọt lệ trào ra từ khóe mắt Trương Chấn, lặng yên rơi xuống đất. Một nam nhân đáng thương mà lại đáng kính, một đời si tình, chịu biết bao vết thương. Đáng thương là đến chết hắn đến hắn cũng không thể nghe được ba chữ "em yêu anh" từ miệng người mà mình yêu nhất.

Nhưng hắn vẫn không hối hận.

Yêu một người, thật sự rất khổ. Nhất là khi người ngươi yêu không yêu ngươi.

"Phịch" Trương Chấn ngã xuống đất, lệ nóng trào ra từ khóe mi.

Tư Vũ, khi trong lòng em thấy đau, nước mắt sắp trào ra thì hãy ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Nó vẫn bao la rộng lớn như vậy, mây vẫn phiêu đãng tự do như vậy, đừng khóc, bởi vì anh rời đi cũng không mang đi thế giới của em...

Tư Vũ, em biết không? Anh thật sự yêu em, yêu đến mức cam tâm tình nguyện chết vì em.

Anh không sợ chết, anh chỉ sợ sau khi anh chết không có ai yêu em như anh.

...

Trong khoảnh khắc tiếng súng vang lên, thân mình Dương Tư Vũ bỗng run lên, nàng nhắm chặt mắt lại không dám nhìn. Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nàng, đau đớn tận đáy lòng.

Rốt cục là nàng đúng? Hay là sai?

Người đàn ông nàng yêu nhất không yêu nàng, người yêu nàng nhất vì nàng mà khổ đau, vì nàng mà bỏ mạng. Thậm chí đến lúc chết Trương Chấn vẫn nghĩ cho nàng, nhận hết tội nghiệt về mình.

Trương Chấn, anh làm vậy có đáng không? Có đáng hy sính nhiều như vậy vì một người phụ nữ không yêu anh không? Anh đã từng hối hận?

Hay là, đến chết vẫn không hối hận?

Nước mắt trào ra như nước vỡ đê.

Không phải là chưa từng cảm động, cũng không phải là không chút khả năng, có điều có duyên mà không có phận, tình sâu duyên ngắn. Anh xuất hiện quá muộn, em lại trao đi trái tim mình quá sớm, khiến cho chúng ta chỉ có thể thoáng gặp giữa biển người mênh mông, bỏ lỡ nhau, bỏ lỡ tình yêu đẹp mà chỉ với tay là có thể có được. Chúng ta đều yêu không đúng lúc, yêu không đúng người...

Trương Chấn...

Xin lỗi, em không yêu anh.

Nhưng nếu có kiếp sau, em nguyện ý yêu anh.

Kiếp sau, em sẽ làm vợ anh, chỉ yêu một mình anh. Có được không?

Trương Chấn...

Xin lỗi...

Dương Tư Vũ ôm mặt, khóc rưng tức.

Vì một người đàn ông không yêu nàng mà làm người yêu nàng phải bỏ mạng, rốt cuộc nàng đã có được những gì, mất đi những gì?

Mười Một đưa súng cho Hoàng Hậu, sau đó không thèm nhìn Dương Tư Vũ, lxoay người rời đi. Hoàng Hậu, Thiên Táng, Lãnh Dạ, Walker đều cất súng, đi theo Mười Một. Chỉ có Tiểu Bạch nuốt nước bọt nhìn mấy thi thể trên mặt đất, sau đó lại nhìn đám Mười Một đã đi xa, sau cùng vẫn bỏ qua sự hấp dẫn của thức ăn, xoay người đuổi theo đám Mười Một.

"Tại sao?" Dương Tư Vũ đột nhiên nhảy ra từ trong xe, dùng hết sức gào to về phía bóng lưng Mười Một: "Tại sao không giết ta? Ngươi biết rõ tất cả những việc đó đều do ta làm mà, tại sao?"

Tại sao?...

Tại sao...

Tại sao...

Âm thanh vang vọng khắp núi rừng. Phảng phất như ngay cả ông trời cũng đang chất vấn: tại sao?

Mười Một dừng bước nhưng không xoay người, chỉ nghiêng đầu lạnh lùng nói: "Muốn chết thì đừng chết ở trước mặt ta." Nói xong hắn liền đi thẳng.

Dương Tư Vũ quỳ rạp trước thi thể của Trương Chấn, nhìn vào khuôn mặt quen thuộc của hắn, những ký ức khi hai người ở chung lần lượt hiện ra.

"Tư Vũ, em không thể hành hạ chính mình như, em ngủ đi..."

"Tư Vũ, chắc chắn em không sao, nhất định là vị bác sỹ tâm lý kia có vấn đề. Không sao, hắn không làm được thì chúng ta mời người khác. Anh nhất định sẽ giúp em tìm được một bác sĩ tốt nhất..."

"Tư Vũ, em chắc chứ? Dù sao ông ấy cũng là ông nội em... Em đừng giận, anh không có ý gì khác, anh chỉ... Thôi, chỉ cần em muốn thì anh sẽ làm vì em."

"Dương Tư Vũ, em nghe đây, anh không phải ăn mày, anh không cần em bố thí. Anh muốn đường đường chính chính cưới em, đường đường chính chính làm người đàn ông của em..."

"Tư Vũ, dù sau này có xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em, bầu bạn với em. Không cần lo lắng, dù trời có sập thì vẫn còn có anh."

"Tư Vũ, đừng sợ, có anh..."

"Tư Vũ..."

Hai tay Dương Tư Vũ, nước mắt trào ra như nước vỡ đê.

Rốt cục, Dương Tư Vũ không thể kiềm chế sự bi thống lâu hơn nữa, đột nhiên ngẩng đầu, thét lên bi phẫn bằng chút sức lực còn lại: "A..."

Chúng sinh trong hồng trần cũng chỉ như giun dế, chúng ta chẳng qua cũng chỉ là một trong số đó, dù có cố gắng thế nào cũng chẳng thể thoát khỏi sự trêu đùa của vận mệnh.

Có điều đây vốn là mệnh trời? Hay là do chúng ta quá cố chấp?

Ngày hôm nay rồi sẽ thành ngày hôm qua, trở thành ngày hôm kia, cuối cùng trở thành một ngày nào đó trong ký ức xa xăm, đến lúc nào đó chúng ta sẽ nhận ra thì ra đời này đã cố chấp quá nhiều. Kiên trì việc không nên kiên trì, từ bỏ thứ không nên từ bỏ, đó chính là sự tiếc nuối lớn nhất của đời người.

Hồng trần như vở diễn, làm cho chúng ta si mê, dần dần lún sâu vào trong đó, quên đi mình rốt cuộc mình đang diễn hay là người xem. Hay là ta đang hòa vào vở diễn vốn chẳng phải của chúng ta?

Nhân vật trong vở diễn, sự đặc sắc trong vở diễn, chúng làm cho ta điên cuồng, làm cho ta say mê. Đợi đến khi vở diễn kết thúc, màn hạ xuống, nhìn lại sẽ phát hiện thứ chúng ta diễn xưa nay chẳng qua là một hồi bi kịch.

Không có khán giả, không có tiếng vỗ tay, không có lời khen ngợi. Ngươi chỉ có được sự bi thương vốn chẳng phải của mình, sau đó lẳng lặng rời sân khấu một mình.

Thì ra chúng ta đều đã bỏ lỡ quá nhiều, quá nhiều...

Có say mới biết rượu nồng, có yêu mới biết tình nặng, chỉ khi vĩnh viễn mất đi mới biết được sự quý giá của nó. Nhưng tiếc là chúng ta nhận ra thì đã muộn, muộn quá rồi.

※※※※※※※※

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio