Nhàn Thê Đương Gia

chương 81: nắm chắc thắng lợi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai dấu ấn màu đỏ ngay lập tức hiện lên da thịt trắng nõn của Ngũ Nhiêu.

Ngũ Nhiêu bưng kín mặt một phen, sau khi kinh ngạc qua đi, trở nên nổi giận: “Ngươi! Thực dám đánh?!”

Tam Huệ lắc lắc tay, không hề nhìn Ngũ Nhiêu, cất giọng êm ái nói:“Xuân Đào, khăn!”

Tiểu nha đầu chạy nhanh đưa khăn ti quyên màu trắng.

Tam Huệ tiếp nhận, dùng sức lau lau bàn tay đánh Ngũ Nhiêu, trong mắt đầy chán ghét đem khăn tử ném đi ra ngoài.

“Ngươi!” Gặp động tác Tam Huệ như thế, lửa giận của Ngũ Nhiêu càng tăng lên, tới gần vài bước, nâng tay muốn đánh xuống.

Tam Huệ giương mắt, không tránh, thẳng tắp nhìn thẳng Ngũ Nhiêu, trong mắt lệ lóng lánh.

“Nương nương, bớt giận!”

“Nương nương, đừng mà!”

Nhóm cung nô phía sau vội vàng giữ chặt ngăn Ngũ Nhiêu đang tức giận vô cùng.

“Cút ngay!” Ngũ Nhiêu hướng bọn cung nô hô to một tiếng. Nhưng rốt cuộc cũng tỉnh táo lại một chút, Tam Huệ đang chờ chính là chính mình tức giận quá sau đó ra tay, khiến cho nàng ta có lý do tốt để xử lý mình, mình như thế nào lại ngoan ngoãn trúng kế của ả?

“Tốt! Tốt! Ta xem ngươi còn có thể như vậy được bao lâu!” Ngũ Nhiêu tức giận hừ một tiếng, phất tay áo, rời đi.

“Đứng lại!” Chỉ nghe Tam Huệ lạnh lùng mở miệng,“Mi phi, không phải ngươi lại quên quy củ đấy chứ? Muốn bản cung dạy ngươi một lần nữa sao?”

“Ngươi!” Ngũ Nhiêu nhìn thẳng khuôn mặt lạnh lùng kia của Tam Huệ, hận không thể đánh một cái. Cật lực kiềm chế xúc động của mình, siết chặt tay, cắn mạnh môi dưới, hạ thân:“Thần! Thiếp! Cáo! Lui!” Một chữ một chữ tựa như từ trong kẽ răng xuất hiện, nghiến răng nghiến lợi đến cực điểm.

Dứt lời, sắc mặt xanh đậm, đi nhanh thoát khỏi chỗ này.

Trong hành lang dài trầm mặc một hồi, chỉ còn một mình Tam Huệ trong mắt xoay chuyển, bắn ra tia báo thù trong suốt.

Một lúc sau, Tam Huệ mới xoay người, hướng Hách Liên Vân Lẫm: “Vương gia, có thể cho ta mượn Chiêu quốc phu nhân một chút không?” Thanh âm không nóng không lạnh, đúng tiêu chuẩn cung đình.

Chiêu quốc phu nhân? Thất Nhàn giương mắt. Tam tỷ lúc nào cũng thân thiết gọi nàng là Tiểu Thất cư nhiên cũng có thể biến hóa như vậy, kêu nàng Chiêu quốc phu nhân?

“Huệ phi nương nương tỷ muội tình thâm, vi thần sao dám quấy rầy? Vi thần đi trước, cáo lui.” Hách Liên Vân Lẫm cúi đầu, lui xuống.

Tam Huệ chỉ nói một tiếng: “Đi thôi.” Vẫn bình thản không gợn sóng như trước. Liền đi về phía Thanh Huệ cung.

Thất Nhàn trầm mắt, đuổi theo.

Trong Thanh Huệ cung, Tam Huệ cho tất cả cung nô lui xuống, trong phòng chỉ còn lại có mình cùng Thất Nhàn.

Tam Huệ ngồi trước bàn trang điểm, đối diện với gương, lẳng lặng dỡ trâm cài tóc trên đầu tượng trưng cho quyền lực quý giá xuống, tóc đen theo bả vai rối tung buông xuống. Nàng si ngốc nhìn dung nhan xinh đẹp trong gương, không nói lời nào.

“Tam tỷ.” Thất Nhàn ở phía sau nhẹ nhàng mở miệng.

Tam Huệ quay đầu, trong mắt không còn vẻ cao ngạo không thể với, bi thương lộ ra, phảng phất giống như chú chó nhỏ u mê: “Tiểu Thất, người như ta vậy cũng Tam tỷ của muội sao?”

Thất Nhàn cảm thấy đau xót, đến gần, khẽ vuốt mái tóc dài của Tam Huệ: “Mặc kệ Tam tỷ trở thành như thế nào, đều vẫn là Tam tỷ của Tiểu Thất.”

Tam Huệ không đáp lời.

Thất Nhàn cúi đầu, chỉ thấy Tam Huệ gắt gao nhìn thẳng bụng tròn trịa của mình, trong mắt có một mảnh khát vọng.

Nội tâm Thất Nhàn nhảy dựng, trong não lập tức hiện ra dự cảm bất hảo.

Chỉ nghe Tam Huệ giống như bị ma ánh, thì thào mở miệng:“Đứa nhỏ…… Hài tử của ta……” Nhẹ tay vuốt ve bụng Thất Nhàn, vuốt tới tới lui lui, cực kỳ thong thả.

“Tam tỷ……” Thất Nhàn mở miệng. Trong lòng phát lạnh, quả nhiên giống như nàng dự đoán sao?

“Tiểu Thất, đứa nhỏ…… Hài tử của ta…… Không có! Không có!” Tam Huệ ngẩng đầu, trong mắt lộ một mảnh trống rỗng, cô độc đáng sợ.

Thất Nhàn đáy mắt trầm xuống. Quả thực là như thế!

“Là các nàng! Các nàng!” Tam Huệ đột nhiên như bị bệnh tâm thần: “Các nàng hại chết con của ta! Các nàng là ma quỷ của bóng tốt! Ma quỷ!”

Sau đó, sắc mặt lại xoay chuyển, cực kỳ ôn nhu, bình tĩnh nhìn bụng Thất Nhàn: “Tiểu Thất, ngươi biết không, cục cưng của ta đáng yêu như vậy. Khuôn mặt phấn hồng giống như trái táo, làn da mền như nước; Hắn cười rộ lên, so với tiếng phong linh còn dễ nghe hơn!” Giống như trước mặt chính là oa nhi đáng yêu đến mức tận cùng.

Thanh âm xoay chuyển:“Là sai lầm của ta! Sai lầm của ta! Ta không có bảo vệ tốt hắn! Bọn họ sao lại nhẫn tâm! Như thế nào nhẫn tâm!” Rét lạnh giống như khối bằng mùa đông.

Môi đỏ mọng bị cắn chặt đến chảy máu, áp lực đến không thể trả lời.

Thất Nhàn ôm cổ Tam Huệ, đặt ở trên bụng mình, ôn nhu nói: “Tam tỷ, đứa nhỏ này, là của ngươi ! Ngươi nghe, hắn cười bao nhiêu vui vẻ!”

Tam Huệ chậm rãi nâng hai tay lên, ôm lấy thắt lưng Thất Nhàn, chậm rãi ôm chặt. Không có tiếng vang.

“Tam tỷ, khóc đi.” Thất Nhàn than nhẹ, một lần một lần vuốt ve Tam Huệ. Tam Huệ quật cường như vậy, nên vẫn đem việc này đặt ở đáy lòng, đào ình cái hố, không muốn đi ra.

Run run, nghẹn ngào, nức nở, thẳng đến tê tâm liệt phế.

Thất Nhàn chỉ cảm thấy quần áo đều ướt át một mảnh.

Hai hàng nước mắt trong veo từ trên mặt Thất Nhàn chảy xuống dưới. Nếu là lúc trước, nàng sẽ kiên trì mang đi Tam Huệ, có phải hết thảy đều sẽ khác hay không?

Hoàng cung! Hoàng cung! Nếu có thể, nàng không muốn có liên quan đến nơi này một chút gì!

Mang theo tâm trạng nặng nề, Thất Nhàn trầm tĩnh đi ra Thanh Huệ cung.

“Thất muội.” Sau lưng truyền đến thanh âm trong sáng phảng phất giống như tiên tử trên trời.

Thất Nhàn trầm mặt, quay đầu.

Đến gần đúng là Cơ Y Duệ nhìn như vô hại.

“Thất muội, đến kinh đô như thế nào không đến thăm đại ca? Như vậy cũng quá lạnh nhạt!” Giọng Cơ Y Duệ ướt át.

Gặp Thất Nhàn không đáp lời, hắn lại nói tiếp:“Cha cùng nương gởi thư, chuyện Cơ gia, ta đều đã biết. Cơ gia cùng Chiến gia hợp tác, tất cả đều là do một tay Thất muội ngươi thúc đẩy. Thủ đoạn của Thất muội, quả nhiên làm đại ca ta thích cực kỳ. Ngươi……”

Thất Nhàn lạnh giọng đánh gãy:“Cơ đại nhân! Ngươi kêu chữ Thất muội này dân phụ thật sự là đảm đương không nổi!”

“Thất muội……” Cơ Y Duệ sửng sốt,“Ngươi đây là……”

Thất Nhàn thở sâu:“Cơ đại nhân, ngươi thực sự xem dân phụ là ngươi Cơ gia, thực sự xem Tam Huệ là ngươi Cơ gia?” Thanh âm bức người.

Giết chết con Tam Huệ là bọn nữ nhân trong hậu cung kia, nhưng nếu không phải Hách Liên Vân Lam dung túng, nếu không phải Cơ Y Duệ không chút bảo hộ nào, thì làm sao đúa nhỏ kia dễ dàng mất đi tánh mạng như vậy? Cho nên, nàng hận những nữ nhân kia, càng hận Hách Liên Vân Lam, đối Cơ Y Duệ lại là lạnh tâm.

Nàng biết chuyện Cơ gia, cũng biết Cơ Y Duệ hắn cũng là người đáng thương, nhưng rốt cuộc Tam Huệ cũng là muội muội của Cơ Y Duệ, hắn có thể nào đến trình độ tim lạnh tâm lạnh như vậy, nhàn nhã xem náo nhiệt, không quan tâm đến như thế?

Cơ Y Duệ tự nhiên cũng không phải hồ đồ! Lập tức nghe hiểu được ý tứ trong lời Thất Nhàn, nhíu mày:“Trong hoàng cung, cho tới bây giờ đều là như thế. Chỉ đổ thừa mệnh Tam Huệ không tốt……”

“Mệnh không tốt?” Thất Nhàn tức giận: “Đúng! Mệnh Tam Huệ không tốt, sinh ra ở gia đình như vậy, có một cái ca ca như vậy. Ca ca này mắt lạnh nhìn muội muội của mình ngã vào địa ngục, cũng không vươn tay giúp đỡ, ca ca này chỉ biết đâm dao sau lưng muội muội, mình tránh ở một bên chế giễu. Hắn còn xứng đáng với một tiếng ca ca này, xứng làm người sao?”

Nói một mạch xong, Thất Nhàn quay đầu đi. Phẫn nộ lan tràn bùng nổ.

Tam Huệ thương, Tam Huệ đau, nàng sẽ bắt những người này trả giá hết thảy.

Chỉ còn lại Cơ Y Duệ một người một bóng dưới ánh chiều tà hồi lâu. Trong mắt chìm lặng một mảnh áng sáng.

Ngày thứ hai, trong trường săn bắn của hoàng cung cực kỳ náo nhiệt. Đúng là ngày Hách Liên Vân Lẫm cùng Bắc Đường Tẫn tỷ thí.

Hách Liên Vân Lam lấy sân vật lớn làm nơi tỷ thí.

Triều thần, nhà quyền quý, tất cả đều sớm vào nơi này, chờ trò hay mở màn. Dù sao, tình huống Bắc Hãn thái tử cùng Thiên Diễm Vương gia tranh giành nữ nhi vẫn là lần đầu gặp. Hoàng thượng còn dùng đấu võ để phân biệt thắng thua, sao không khiến người tò mò, tiến tới xem đến tận cùng?

Phía trước, lập tức có mấy cái dù lớn đỉnh màu vàng lấp lánh. Dưới cái dù trung tâm là Hách Liên Vân Lam cùng hoàng hậu ngồi, vô cùng tôn quý. Ngồi bên phải là Ngũ Nhiêu, rực rỡ chói mắt người.

Tam Huệ cùng Thất Nhàn ở dưới tán bên trái.

Tam Huệ nghiêng đầu, lại một lần nữa thấp giọng nói:“Tiểu Thất, chúng ta nói cùng bệ hạ. Trận này mở màn là dừng không được.” Nàng tự nhiên hiểu được ý nghĩ trong nội tâm Thất Nhàn, nhưng rất tức giận Thất Nhàn cư nhiên đem tiền đồ đặt cược vào trận đấu buồn cười này.

Thất Nhàn nheo mắt nhìn nhìn người ngồi ở trung ương, một thân long bào màu vàng, cười vẻ mặt không rõ ý tứ của Hách Liên Vân Lam:“Tam tỷ, không cần. Chuyện bệ hạ quyết định, sao có thể dễ dàng sửa đổi?”

Tam Huệ nhíu mi, quả nhiên là để ý.

Vươn tay cầm tay Thất Nhàn: “Tiểu Thất……” Muốn nói xong dừng lại. Nàng mất con, đã thống khổ như vậy. Nhưng Tiểu Thất thì sao? Tiểu Thất là hoài đứa nhỏ, mà xoay mình bị biến cố như vậy. Phía sau không có trượng phu, một mình Tiểu Thất làm thế nào chịu nổi khổ sở?

Thất Nhàn vỗ vỗ tay Tam Huệ: “Tam tỷ, không cần lo lắng cho ta.” Nàng tự cũng là hiểu được ý tứ Tam Huệ, chỉ sợ nàng suy nghĩ nhiều.

Giương mắt nhìn bên trái sân, một thân huyền y Bắc Đường Tẫn, ngẩng đầu đứng thẳng, khí thế bức người, càng lộ sự tháo vát anh tuấn.

Lại nhìn bên kia, một thân áo xanh Hách Liên Vân Lẫm, đưa khuôn mặt nguội lạnh như trước, cư nhiên đang ở giậm chân chuẩn bị vận động.

Để nâng khí thế, nhưng lại thấp hơn Bắc Đường Tẫn một mảng lớn.

Động tác kia, chậm chạp giống như ốc sên sắp liều mạng, làm Thất Nhàn dở khóc dở cười.

Người này, cần phải ngụy trang đến loại trình độ này sao? Này không phải làm cho người ta chế giễu sao? Tối thiểu cũng phải xuất ra tư thế đứng đầu hoàng cung trấn trụ con chó nhỏ cũng tốt!

Xem những người phía dưới kia, một đám nhìn Bắc Đường Tẫn đều là thần sắc tán thưởng. Chuyển hướng sang Hách Liên Vân Lẫm, người người đều mân miệng. Hách Liên Vân Lẫm cho dù bất lực như thế nào cũng là Vương gia hoàng triều của bọn họ, dù bọn họ có lớn mật như thế nào, cũng không dám trắng trợn chê cười? Nhưng trong bụng đều cười hết. Như vậy không đúng là tỷ thí tý nào giữa Vân vương gia cùng Bắc hãn thái tử, rõ ràng lấy trứng chọi đá thôi. Kết quả, không cần đoán, cũng rõ ràng .

Trong mắt Bắc Đường Tẫn nhìn Hách Liên Vân Lẫm cũng là khinh thường thật sâu.

Ngay cả Tam Huệ cũng nói:“Tiểu Thất, xem tư thế kia, Bắc hãn thái tử kia sẽ nắm chắc thắng lợi a.” Dừng một chút, lại nói:“Vốn, cho hắn chiếu cố Tiểu Thất ngươi, ta cũng yên tâm.” Thở dài: “Nhưng, hắn về sau cũng sẽ là đế vương. Tiểu Thất, vẫn đừng ở cùng hắn mới tốt.” Nói một phen, thực sự là vì Thất Nhàn suy nghĩ .

Thất Nhàn mỉm cười, nhìn về phía Hách Liên Vân Lẫm. Bắc hãn thái tử nắm chắc thắng lợi? Mắt Tam tỷ nàng cũng có lúc vụng về a!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio