“Thanh minh, Trung nguyên và Đông chí là ba dịp mở cửa cho ma quỷ, địa phủ sẽ thả khá nhiều ma quỷ chưa đầu thai về dương thế để thăm người thân. Thời gian của họ có hạn, không thể ở lại dương thế quá lâu, những ma quỷ này đa số đều là hồn thiện nên chẳng cần sợ trên đường đụng phải họ sẽ bị hút dương khí đâu.” Tư Đồ cười bảo.
Thành Chu hơi an tâm tí xíu.
“Nhưng vì ba dịp mở cửa này mà có vài con ác quỷ trốn ở Âm Gian Đạo thừa cơ trốn về nhân gian, lũ đấy thì ngài phải cẩn thận một chút. Nhưng Hồng Diệp đã đánh dấu trên người ngài và phong ấn toàn bộ hơi thở tỏa ra từ ngài nên lũ ác quỷ thông thường không tìm được ngài đâu.”
Thành Chu u ám nói: “Nói cách khác, những tên dám tìm đến tôi đều là hạng khá khó xơi?”
Tư Đồ cười đáp: “Không phải là khá, mà là vô cùng khó xơi. Đừng lo quá làm gì, cứ dẫn Hồng Diệp theo nếu ngài muốn trở về nguyên vẹn.”
Nếu được Thành Chu thật sự không thích dẫn Hồng Diệp đi tảo mộ.
Nhưng Hà Sinh phải chăm sóc Tiểu Tinh Hà. Hiện tại Tiểu Tinh Hà đã dần dần chấp nhận cậu, chỉ có thức ăn Hà Sinh đưa nó mới ăn, nước Hà Sinh đưa nó mới uống, bình thường cũng không từ chối khi Hà Sinh muốn bồng bế nó nữa. Nhưng còn những người khác muốn đến gần nó rất khó, cả cha ruột của nó cũng thế.
Vậy nên Hà Sinh không thể nào cùng đi tảo mộ với Thành Chu. Tinh Hà còn nhỏ quá, vẫn chưa biết cách khống chế tinh thần lực của mình, không hợp chạy tới chạy tới ở nghĩa địa vào tiết Thanh minh.
Còn Tư Đồ… Anh ta lấy cớ muốn ở cùng con trai để vun đắp tình cảm, còn bảo nếu Thành Chu dẫn Hồng Diệp đi thì sẽ tai qua nạn khỏi.
Nhưng vấn đề là Thành Chu không thể dẫn Hồng Diệp đi tảo mộ… Được rồi, là không dám. Chỉ cần tưởng tượng ra phản ứng của mẹ, anh đã thấy đau đầu vô cùng.
Thành Chu cũng không dám nói thật với Hồng Diệp. Vì chuyện này anh đã rầu rĩ mấy ngày, hơn nữa còn gọi lén gọi cho mẹ bàn chuyện chia ngày đi tảo mộ.
Nhưng mẹ anh không đồng ý, lý do là lâu rồi không gặp con trai, muốn nhân dịp Thanh minh để ở cạnh nhau ăn cơm, trò chuyện.
Thành Chu không từ chối được đành phải đồng ý.
Có lẽ sợ anh đến trễ hoặc chuồn luôn, buổi sáng tiết Thanh minh, mới năm giờ mẹ già đã gọi điện thoại đến.
“Dậy chưa đấy? Con mau mắn lên đừng để mẹ chờ. Chốc nữa không khéo sẽ kẹt xe đó.”
“Mẹ ơi giờ mới có năm giờ.” Thành Chu đau khổ rêи ɾỉ, không biết tối qua vì tư thế ngủ không đúng hay sao mà anh cứ thẩy uể oải trong người, đặc biệt là phần eo.
Hồng Diệp trở mình, mơ màng trèo lên người ông già nhà nó, dụi mắt làu bàu bằng giọng ngái ngủ non choẹt, “Là bà nội hả?”
“Suỵt.” Thành Chu theo bản năng bịt miệng nó lại.
“Ai đang nói chuyện bên đấy đấy?” Tai mẹ anh vẫn thính như thế.
“Không ai cả, con mới mở ti vi.” Thành Chu tỉnh ngủ hẳn.
“Mới sáng sớm mở ti vi làm gì? Con bảy, tám mươi tuổi rồi à?” Tràng lải nhải của mẹ già vang lên bên đầu kia điện thoại: “Năm giờ có sớm lắm đâu, tắm rửa ăn uống xong là tới sáu giờ, ngồi xe đến nghĩa trang là bảy giờ, còn lười nữa là kẹt xe bây giờ. Này, con nói xem có phải con muốn ngủ nướng nên mới không chịu đi tảo mộ với mẹ không hả?”
“Đâu có đâu, tại con sắp xếp công việc không được mới muốn đi riêng thôi.” Thành Chu dùng một tay cẩn thận “gỡ” thằng bé ra khỏi người mình rồi xuống giường. Ối! Eo của mình!
Hồng Diệp liếc chỗ eo ông già nó một cái, há miệng ngáp ngắn ngáp dài, khóe mắt còn đọng giọt nước mắt sinh lý, lười nhác nằm ườn trên giường như chú mèo con.
“Vậy nên mẹ mới hẹn con đi tảo mộ đúng ngày Thanh minh, công ty con chẳng lẽ Thanh minh cũng bắt đi làm? Được rồi, không lảm nhảm với con nữa, bất kể có việc gì hay dù có bị quỷ bắt cũng phải đúng bảy giờ chờ mẹ tại trạm xe chùa Phổ Thiên, mẹ con mình gặp ở đó. Con dám đến trễ thử xem!”
Thành Chu ngây ra một lúc, bỏ điện thoại xuống rồi lại thở dài, xem ra hôm nay có trốn đằng trời cũng không thoát.
“Ba, hôm nay bà nội gặp con sẽ cho con bao nhiêu quà gặp mặt nhỉ?” Hồng Diệp nghiêng người sang thủ thỉ hỏi ông già nó.
Thành Chu đang kéo rèm cửa sổ, nghe thế thì tay run lên, trong chốc lát cảm thấy lòng mình còn lạnh hơn không khí bên ngoài.
Lúc dùng bữa sáng, Tư Đồ đứng bên của sổ nhìn ra bên ngoài, mày hơi chau lại.
Thời tiết hôm nay vô cùng âm u, nhiệt độ cũng thấp hơn mấy ngày trước khá nhiều, cửa sổ vừa mở ra là gió lạnh lập tức lùa vào.
“Thành Chu, hôm nay tốt nhất ngài lúc nào cũng phải đi chung với Hồng Diệp.”
“Sao vậy?” Thành Chu nhạy cảm ngẩng đầu lên.
Tư Đồ gõ vào cửa sổ một cái, giọng có vẻ nghiêm trọng: “Tôi cũng không biết, nhưng cứ có cảm giác sẽ có chuyện không hay xảy ra.”
Hà Sinh cũng chà xát hai tay, nói bằng giọng bất an: “Phải, em cũng thấy có gì đó bất ổn, đại khái bắt đầu vào khoảng nửa tiếng trước, em cảm nhận được áp lực… Em không nói rõ được, dù sao cảm giác đó càng lúc càng nghiêm trọng khiến em không thoải mái chút nào.”
“Hồng Diệp đâu?” Tư Đồ đột nhiên hỏi.
“Nó đang thay đồ trong phòng… Để tôi đi xem sao mãi vẫn chưa mặc xong.” Thành Chu đặt bát xuống đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Kết quả là vừa vào đã thấy thằng bé đang rúc trong chăn ngáy o o.
Vì Hồng Diệp nhất quyết ngủ nướng, cả bọn cuối cùng đành bất đắc dĩ mở Âm Gian Đạo đi nhờ, Tư Đồ phụ trách mở đường.
Tư Đồ, Hà Sinh vốn định ở nhà chăm sóc Tinh Hà, nhưng vì một câu “Đi cùng.” của Hồng Diệp, thế là cả hai phải dắt Tinh Hà cùng lên đường với Thành Chu.
Thành Chu cứ tưởng Tư Đồ và Hà Sinh nhát gan nên mới không dám từ chối Hồng Diệp bèn trêu chọc Tư Đồ đôi câu.
Tư Đồ nhìn anh nhà bằng ánh mắt hết thuốc chữa, “Ngài thật sự cho rằng Hồng Diệp nhàm quá nên mới muốn cả nhà cùng đến nghĩa địa du lịch?”
“Hơ…” Thành Chu nhìn Hồng Diệp, thằng bé vừa đi vừa ngáp ngắn ngáp dài, trong lòng anh đột nhiên có linh cảm không lành.
Biết đâu hôm nay sẽ là một ngày hỏng bét, bắt đầu từ cuộc điện thoại của mẹ anh. Bạn xem, cả chỗ dựa vững chắc Hồng Diệp của anh hôm nay cũng xìu xìu ển ển.
“Hi! Người ah em, lại gặp anh rồi, chúng mình có duyên thật đấy.” Ngôi mộ ma trơi bên đường đột nhiên ló ra một cái đầu người. Một chàng trai trẻ mặc áo khoác dài, đầu đội mũ quả dưa thình lình chui ra chào hỏi.
Á, linh cảm không lành biến thành sự thật!
Âm Gian Đạo thông với nhau à? Con quỷ thô bỉ này sao lại chạy tới đây? Thành Chu vừa nhìn thấy gã là lập tức quay sang chỗ khác làm lơ.
Thanh niên nọ đột nhiên phá ra cười bỉ ổi, đuổi theo sát rạt Thành Chu và nói: “Ái chà chào, thảo nào không cần dịch vụ tôi cung cấp, thì ra đã tự nuôi hai con quỷ khác rồi. Không tệ nha, đều là hàng tốt. Í, anh chàng cao kia còn khá độc địa nha! Người anh em này, anh có xơi nổi người ta không đấy?”
Tư Đồ quay sang gã nọ làm động tác cắt cổ.
Hà Sinh ôm Tiểu Tinh Hà nhìn gã đầy cảnh giác.
Thành Chu… kéo Hồng Diệp đi thẳng. Anh chú ý thấy tên họ vẫn luôn tránh không đặt chân lên đường chính.
“Ủa? Đứa bé kia là người sống? Các người dám dẫn người sống xuống đây? Í mà đâu phải, người anh em, anh cũng là người sống chứ nhỉ? Mẹ nó, hôm nay Âm Gian Đạo mở lễ hội cho người sống xuống chơi sao?”
Nói rồi lại phá ra cười, “Một trăm minh tệ tiền bịt miệng nhé, bằng không tôi đảm bảo con đường này không yên bình đâu!”
“Một minh tệ cộng thêm cái mạng của người, cho ta biết vì sao phải bám theo bọn ta.” Hồng Điệp đột nhiên xuất hiện trước mặt gã nọ.
Gã nọ toan đánh bài chuồn thì bị Hồng Diệp giữ lấy cổ tay.
Gã nọ biến sắc, ánh mắt tràn ngập sợ hãi và hỏi: “Ngươi sao lại bắt được ta? Ngươi, ngươi là ai?”
Hồng Diệp nghiêng đầu nhìn chàng thanh niên rồi ngoắc ngoắc.
Gã nọ chầm chậm cúi xuống.
Hồng Diệp kề sát vào tai gã nói một câu.
Người trẻ tuổi đứng thẳng dậy, vẻ mặt liền thay đổi, cảm giác bỉ ổi hèn mộ biến mất không thấy tăm hơi, trả lại gương mặt tuấn tú ban đầu cho gã.
“Dạo gần đây lũ ác quỷ đáng lẽ phải xuống báo danh với địa phủ chợt giảm đi không ít, chúng hoặc biến mất hoặc chạy thoát, theo các âm ty điều tra, hình như trên dương thế có kẻ ngốc nào đó muốn gây họa lớn. Tôi tò mò nên đến xem thử, sau đó cảm nhận được… E hèm, món ngon của nhân gian.”
“Món ngon của nhân gian” đang không biết Hồng Diệp vừa nói gì với tên kia, lo lắng muốn đến cạnh con trai thì bị Tư Đồ cản lại.
Người trẻ tuổi liếc nuối liếc Thành Chu rồi chùi miệng, nói đầy vẻ không nỡ: “Đáng tiếc, khó khăn lắm mới phát hiện ra món ngon nhất trên đời nhưng lại bị hiến tế triệt để mất rồi. Chắc đúng là tôi nên ra ngoài đi vòng vòng nhỉ?”
“Nếu ngươi không sợ từ thợ săn biến thành con mồi thì cứ việc.” Hồng Diệp liếm môi nhìn gã.
Người trẻ tuổi lập tức ôm ngực như nàng dâu nhỏ, sợ hãi nói: “Tôi phải sớm đoán ra tế phẩm ngon thành thế này chủ nhân y làm sao chịu thả rong ngoài đường. Cơ mà dáng vẻ trẻ con của ngài đây đúng là lừa tình quá mạng, ban đầu tôi còn tưởng ngài là con quỷ hầu hạ được chủ nhân y sai đi theo. Rốt cuộc ngài là ai thế? Tôi cảm giác được sức mạnh của ngài vẫn chưa hoàn chỉnh, phần còn lại của ngài đâu mất rồi?”
“Đây là một minh tệ, ngươi đi được rồi. Sau này né Thành Chu nhà ta xa một chút!” Hồng Diệp ném một đồng tiền cho gã rồi quay về bên cạnh Thành Chu.
“Nè!” Người nọ gọi vói theo, “Thích mấy người nên khuyến mãi thêm một tin, cẩn thận anh em sinh đôi.”
“Hả?” Thành Chu quay lại.
Người trẻ tuổi đã biến mất.
“Ban nãy gã bảo chúng ta phải cẩn thận cái gì?” Thành Chu gặn hỏi.
“Hình như là sinh đôi?” Hà Sinh vừa bế Tinh Hà vừa đáp.
Tư Đồ nhìn Hồng Diệp.
Hồng Diệp lười biếng đáp: “Hôm nay các người đều không được rời khỏi ta quá xa, có hiểu chưa?”
Hà Sinh giật mình, lo lắng hỏi: “Ngài gọi bọn tôi đi cùng có phải vì ở nhà không an toàn không? Nhưng ở nhà có kết giới do ngài bày…”
“Ta không có nhà, kết giới chỉ phát huy được phân nửa sức mạnh.”
Tư Đồ giật mình, ngay cả một Hồng Diệp xưa nay tự cao cũng cảm thấy sắp có chuyện nguy hiểm xảy ra?
“Hồng Diệp, có phải ngài biết sắp xảy ra chuyện gì không?”
Hồng Diệp vừa ngáp vừa nói: “Chẳng qua có vài tên tự cho mình thông minh đang làm mấy chuyện ngu xuẩn thôi.”
Thành Chu nhịn không được hỏi: “Chuyện ngu xuẩn đấy là gì? Hôm nay nguy hiểm lắm à? Bọn Hà Sinh có bị ảnh hưởng không?”
“Ảnh hưởng?” Hồng Diệp cười lạnh, nụ cười hoàn toàn không thuộc về một đứa trẻ, “Ba nên hỏi những âm hồn như Hà Sinh sau hôm nay còn sót lại được bao nhiêu tên.”
“Hả! Nghiêm trọng như vậy?”
“Có kẻ vì muốn mạnh lên mà phát điên rồi. Tên đó muốn lợi dụng trận cấm bị niêm phong đã lâu, nhân dịp thanh minh mở cửa cho ma quỷ hút lấy năng lượng của chúng.”
Ngừng một chốc nó lại tiếp: “Nếu hắn thành công, có lẽ chỉ còn lũ ác quỷ cao cường nhất mới miễn cưỡng giữ lại được suy nghĩ, Tư Đồ còn gặp khó khăn huống hồ là Hà Sinh.”
Người và quỷ trên đường rơi vào im lặng.
Thật lâu sau Tư Đồ mới hỏi: “Ai lại làm chuyện tổn hại âm đức nặng nề như vậy? Sao ngài lại biết được?”
“Bởi vì ta đã trải qua chuyện đó không chỉ một lần. Bất hạnh hơn là, trong ký ức của ta có ít nhất hai lần trận pháp này được khởi động thành công, bằng không các người cho rằng ma quỷ trên đời sao ít như bây giờ? Về phần tổn hại âm đức… Có lẽ hắn cho rằng hắn trừ ma diệt quỷ là đang tích phúc tích đức ấy chứ.”
“Khoan đã, ban nãy con bảo ‘nếu như’ trận pháp được khởi động thành công, cũng tức là nó chưa được khởi động, chúng ta còn có cơ hội ngăn cản hay không?” Hiếm có dịp Thành Chu nhanh chóng bắt lấy trọng điểm.
Tư Đồ cũng lập tức hoàn hồn, “Trận pháp đó chưa khởi động có phải vì vẫn còn điều kiện đặc biệt nào không?”
Hà Sinh cũng nhìn Hồng Diệp với ánh mắt hy vọng, “Chúng ta có cách gì cản trở hắn không?”
Hồng Diệp duỗi eo rồi õng ẹo dựa vào người ông già nhà nó như bị rút xương, “Nếu trận pháp đó dễ bị khởi động thì đã không gọi là trận cấm. Muốn khởi động nó cần rất nhiều điều kiện, muốn bày bố nó lại tốn rất nhiều tâm huyết, vật chất, phép thuật cũng không phải loại thường. Với khả năng cùng phép thuật của những kẻ hiện giờ, khởi động nó đủ để bao phủ một thành phố trung bình đã là khá lắm rồi.”
“Thế chúng ta phải mau chóng rời khỏi thành phố này…” Thành Chu còn chưa nói xong đã thấy áy náy. Tuy ngoài Hà Sinh và Tư Đồ, anh không quen biết ma quỷ nào khác, nhưng hôm nay có không ít ma quỷ quay về nhân gian để thăm người nhà, trong đó biết đâu cũng có ông bà nhà mình.
Nhưng không một ai chế giễu Thành Chu. Né tránh nguy hiểm chính là bản năng sinh tồn của bất cứ động vật nào chứ đừng nói tới con người.
Hồng Diệp cũng không chế giễu anh, nó nói: “Rời đi có thể tạm tránh nguy hiểm, nhưng nếu hắn thành công, hắn sẽ có sức mạnh lớn hơn. Một tên lợi dụng ma quỷ làm sức mạnh luôn sẽ là mối uy hiếp cho chúng ta, trừ phi ba bỏ rơi Tư Đồ và Hà Sinh.”
Thành Chu lắc đầu nguầy nguậy.
Hồng Diệp vỗ tay nói: “Vậy nên chúng ta chỉ có thể phá hỏng kế hoạch của chúng thôi.”
“Bằng cách nào?” Tư Đồ vội hỏi.
“Nhìn hiện tượng lạ xuất hiện trên trời, ta đoán đại khái chắc hắn đã bày xong trận pháp, chỉ thiếu mỗi món đồ quan trọng nào đó đặt ngay mắt trận mà thôi.”
“Món đồ quan trọng đó là gì?”
Hồng Diệp ngắm nghía bàn tay ông già nhà nó, thản nhiên đáp: “Sinh vật có tâm linh tương thông và quan hệ máu mủ, trước đây những tên kia toàn dùng anh em sinh đôi. Xem quy mô trận này, ta đoán hắn phải cần ít nhất sáu cặp sinh đôi.”
Thành Chu biến sắc, “Sinh đôi? Người sống?”
Hồng Diệp đáp: “Đương nhiên.” Nó cảm thấy anh nhà hình như phản ứng hơi quá, vào những năm của nó, dùng người sống hiến tế là chuyện bình thường.
“Vậy chúng ta còn chờ cái gì? Mau đi cứu người đi!”
“Đi đâu cứu? Ba biết mấy đứa sinh đôi kia sống ở đâu à?”