: Hoàng Lân Ngồi Tù
Sau một hồi giằng co cuối cùng cậu cũng chấp nhận sự thật rằng mình đã mang thai. Lúc này ba Hiếu cũng đã đến. Nhìn khuôn mặt tươi cười của ông cũng đủ thấy ông vui cỡ nào. Vốn hai người đã nghĩ cả đời này sẽ không có cháu để bế nhưng thật không ngờ cậu lại cho bọn họ một bất ngờ hạnh phúc đến như vậy.
- Phải chăm sóc con thật tốt mơi được, hai đứa chuyển về nhà chính đi, tiện cho mẹ chăm sóc Nam.
Lời mẹ Ngọc nói Thành cũng đã nghĩ tới nên đồng ý ngay. Ba Hiêu thì càng cẩn thận hơn:
- Tìm thêm vài người giúp việc nữa, thêm cả hộ lí để chăm sóc thằng bé.
Nam nghe mọi người bàn bạc thì hơi lâng lâng, bây giờ cậu đã trở thành mục tiêu đảm bảo sự an toàn số của cả nhà. Thấy mọi người quan tâm mình như vậy khiến cậu cũng cảm thấy vui vẻ. Nam nhẹ nhàng vuốt cái bụng chưa rõ của mình thầm nghĩ, bé con nhất định phải an toàn sinh ra.
Những ngay sau đó Mẹ Ngọc luôn túc trực cùng Thành ở bên cậu. Bà còn tự tay nấu canh giò heo rồi canh bổ với lí do người khác làm không an toàn. Có lẽ là bị ám ảnh bởi việc cậu bị bắt cóc.
Lúc gần trưa bố mẹ Nam tới. Nhìn vẻ mặt tiền tụy của hai người cũng đủ thấy cả hai đã khổ sở thế nào. Hoàng Hữu Nhân cẩn thận xem xét nét mặt cậu sau đó mới nói:
- Nam à, con rút lại đơn kiện Lân đi, nó chỉ là nhất thời lỗ m ãng lên mới làm đường thôi.
Nam nghe thấy vậy liền cười lạnh một cái:
- Nhất thời làm loạn cũng khiến tôi xém chết.
Thành sau khi nghe ông ta nói vậy cũng chỉ lạnh lùng:
- Là ông không biết dạy con, bây giờ lại đi cầu xin người khác. Nếu các người cũng tốt với em ấy như vậy thì tốt rồi.
Lời của Thành nói chính là không rút lại đơn kiện. Nguyễn Dung nghe thấy vậy liền gào lên:
- Tại sao cậu lại độc ác như vậy, dù gì nó cũng là em trai cậu.
- Là em trai muốn lấy mạng tôi.
Nam lạnh lùng nói. Lúc này Thành đã gọi bảo vệ đến kéo hai người kia đi. Trước khi đi anh còn nói:
- Nếu muốn sống tốt thì nên yên phận.
Nam nhìn hai người bọn họ bị đuổi đi thì cười mỉa. Cậu tiếc cho nguyên thân phải sinh ra trong một gia đình như vậy. Có lẽ bọn họ không xứng đáng làm cha. Nghĩ đến bé con trong bụng cậu liền tự nhủ, mình chắc chắn sẽ đối xử với bé con thật tốt.
Sau sự việc ấy để phòng chắc Thành đã để hai bảo tiêu bên cạnh cậu. Vết thương của cậu cũng đã dần lành lại, chỉ thấy loáng thoáng mấy vết bầm tím thôi.
Sau khi ra viện cậu liền chuyển đến nhà chính ở. Mẹ Ngọc chạy ra đón cậu rồi cẩn thận dìu cậu vào.
- Mẹ à, con không yếu đuối vậy đâu.
- Phải cẩn thận, con đang mang thai đó.
Nam cười hề hề chẳng thể nói gì nữa, dù sao cũng là mẹ lo lắng cho cậu. Thành đi đằng sau ôm đồ cho cậu.
Kể từ khi mang thai cậu ngủ nhiều hơn, cũng có cảm giác dễ mệt mỏi hơn. Thành lúc nào cũng túc trực bên cạnh cậu.
- Anh không cần đến công ty sao?
- Bên công ty có ba rồi.
- Anh, em muốn đến gặp Lân.
Thành nghe vậy thì nhíu mày, nói:
- Gặp cậu ta làm gì, lỡ đâu cậu ta điên lên tấn công em thì làm sao.
Nam hiểu lo lắng của anh nhưng cậu cần nói rõ một vài việc. Dưới sự đảm bảo của cậu anh cuối cùng cũng đồng ý cho cậu đi.
Chiều hôm ấy, hai người đứng trước cục nhà giam. Với hành vi bắt cóc, giết người không thành thì cậu ta phải ngồi tù năm. năm đủ để lấy đi mọi thứ của cậu ta. Kể từ giờ cậu ta sẽ luôn mang theo tiền án tiền sự bên người. Cả hai người bước vào nhà giam. Cảnh sát dẫn hai người vào phòng nói chuyện.
Qua mấy ngày mà trông cậu ta tiền tụy hẳn đi. Khuôn mặt gầy hốc vào, khóe miệng còn vướng chút máu, có lẽ sống cũng không thoai mái. Thấy hai người ngồi xuống cậu ta cũng không tỏ vẻ gì, chỉ lạnh lùng nhìn cậu.
Nam im lặng nhìn cậu ta một lúc sau đó nhè nhẹ nói:
- Cậu đáng ra sẽ có cuộc sống tốt hơn nếu cậu không ghen ghét tôi. Tôi không làm gì cậu ngay cả khi bị cậu lấy đi nhiều thứ như vậy. Ghen tị có thể làm người ta tốt lên nhưng cũng sẽ làm người ta xấu đi. Tôi hi vọng lần sau gặp mặt cậu sẽ tốt hơn.
Ra khỏi nhà tù lòng cậu nặng trĩu. Cậu ta quá để ý ánh mắt của người khác, muốn nhiều người thích cậu ta nên mới điên cuồng như vậy mà không biết để người khác yêu thương mình trước tiên phải học yêu thương người khác. Nam tiếc cho cậu ta khi tương lai bị hủy hoại. Thành thấy tâm trạng cậu trùng xuống nắm lấy tay cậu, khẽ nói:
- Em không nên thương tiếc cậu ta, cậu ta đã suýt nữa hại chết cha con em.
Nam nghe thế thì Ừ một tiếng, hai người lên xe quay trở về nhà. Lúc về đến nhà mẹ Ngọc liền nói chuyện với cậu khiến cậu quên đi chuyện của Lân nên cậu mới thoải mái xíu.
- Dì Lan nấu cho con ít canh gà đấy, uống đi cho khỏe.
- Vâng.
Nam hạnh phúc đáp lại, cậu cuối cùng cũng có một mái nhà rồi.
: Khám Thai
Dạo này mang thai nên cậu buồn ngủ nhiều, cũng hay nôn nghén nhiều.
Lúc cậu xuống dưới nhà đã thấy Minh ngồi nói chuyện với mẹ Ngọc, thấy cậu đi xuống thì nói:
- Mày mang thai gần hai tháng rồi mà bây giờ tao mới tới chơi được, mấy hôm trước bận quá.
Sao rồi?
Nam nhận được sự quan tâm của cạu bạn thân thì cười:
- Ngoài thai nghén ra thì còn tốt chán.
- Hai đứa ngồi chơi mẹ vào bếp xem nồi cháo cá.
Mẹ Ngọc đi rồi hai người nói chuyện cũng thoải mái hơn.
Minh ngồi gần lại cậu hỏi:
- Nghe nói thằng Lân bắt cóc còn đánh mày.
Lúc đấy may cho nó là tao không có ở đấy nếu không nó xác định với tao.
- Mày thôi đi đừng nói chuyện như vậy, nhỡ dọa con tao thì làm sao.
Minh nghe vậy liền xoắn xuýt xin lỗi:
- A cục cưng đừng nghe bậy, ba nuôi con nói đùa thôi nha!
Hai người trò chuyện vui vẻ thì mẹ Ngọc mang đến bát cháo cá chép đậu xanh cho cậu, tiện cho minh một bát.
Cậu ta vui vẻ cầm lấy rồi húp một hơi trong khi Nam ăn được hai miếng liền chạy vào nhà vệ sinh nôn.
Mẹ Ngọc thấy cậu vậy thì lo lắng chạy vào vuốt lưng cho cậu.
Đợi đến khi Nam đi ra Minh đã ăn hết một bát cháo, cậu cười nói:
- Mang thai khổ nhỉ, mày ăn được cái gì không hôm nào qua tao mua.
Nam mệt mỏi ngồi xuống, mấy ngày nay cậu ăn cái gì cũng nôn, ngoài uống được ít sữa thì cậu chẳng ăn được gì.
Mẹ Ngọc nói:
- Nhà chuẩn bị rất nhiều đồ ăn cho nó nhưng nó toàn nôn thôi, không biết có ảnh hưởng đến sức khỏe không.
- Chắc không sao đâu mẹ, nghe nói qua tháng sẽ hết thôi.
Mẹ Ngọc ừ một tiếng.
Ba người ngồi nói chuyện rôm rả về em bé.
Đến trưa Minh ở lại ăn cơm.
Lúc này Thành cũng đã về.
Từ khi cậu có thai hôm nào anh cũng về trưa để xem cậu, tiện về thì mua chút đồ cho cậu.
- Anh về rồi à.
Nam đứng dậy đi nhanh đến chỗ anh.
Thành thấy cậu đi nhanh liền lo lắng chạy tới.
- Em đừng đi nhanh như vậy, ngã thì sao.
Nam cười hỏi anh mang gì về.
Cậu đón lấy bọc đồ rồi mở ra, là mứt hoa quả.
Cậu nhón một miếng mứt dừa liền nghiền.
Thành thấy cậu ăn được cũng bớt lo hơn.
- Chà! Chồng mày thật biết chăm sóc nha!!
Nam nhìn minh tỏ vẻ ghen tị thì cười:
- Chẳng lẽ anh Việt không chiều mày.
Minh nghe cậu nhắc đến Việt liền đỏ mặt, lấp ba lấp bắp:
- Tự dưng nhắc đến ổng làm gì.
Ba người vào nhà một lúc thì ăn trưa.
Cả bữa cậu chẳng ăn được mấy nên ăn cơm xong cậu ôm bọc mứt ngồi xem ti vi ăn.
Lúc này Minh đã về, mẹ Ngọc cũng đi ngủ trưa, Thành đi đến đặt cậu ngồi vào trong lòng rồi khẽ vuốt lưng cậu.
- Em không ngủ trưa sao, chiều sẽ mệt đó.
- Em không ngủ đâu, sáng em ngủ đến tận giờ.
Thành nghe cậu nói vậy cũng không khuyên cậu đi ngủ nữa, lặng lẽ ngồi đó nựng má cậu.
Những ngày này được Thành và ba mẹ chăm sóc tỉ mỉ nên cậu cũng không có vẻ tiền tụy vì thai nghén.
Công việc của cậu cũng được bắt đầu lại tuy nhiên cậu chỉ làm việc tiếng một ngày nên tác phẩm ra khá chậm.
Fans của cậu thấy lâu ra truyện quá liền tràn vào trang cá nhân của cậu giục cậu up truyện.
Nhiều đến nỗi Nam phải ra một thông báo là đang mang thai nên truyện sẽ ra chậm.
- Đù! Tác giả mang thai, không lẽ tác giả là nữ.
- là nam nha!
Nam bình luận đính chính lại.
Cậu cứ nghĩ mọi người sẽ nghĩ cậu là quái vật hay biến dị các kiểu nhưng không ngờ độ nhận thức của fans quá nhanh.
- Đù! Chúc mừng tác giả nhá.
- Mong em bé mau chóng ra đời, xếp theo gen bố mẹ thì chắc chắn là xinh đẹp như hoa rồi.
- Còn chưa biết con trai hay gái đâu.
Nam nhìn những bình luận toàn tò mò về con cậu cũng vui vẻ.
Cậu xoa nhẹ bụng:
- Bảo bối phải mau ra nha, mọi người đều đang chờ con đó.
Đến ngày khám thai tháng thứ ba cả Thành và ba mẹ đều đưa cậu đến bệnh viện.
Nhìn một nhà người ngồi lên xe Nam nói:
- Ba mẹ à, mọi người không cần cẩn thận vậy đâu.
- Không quá đâu, phải cẩn thận.
Ba Hiếu cũng đồng ý với vợ mình, có lẽ do đàn ông mang thai nên mọi người đều khẩn trương.Vào phòng siêu âm bác sĩ thấy cả người vào thì giiaatj nảy mình.
Tuy nhiên bác sĩ là người có kinh nghiệm, cũng xem qua về trường hợp này rồi nên ông cũng không biểu hiện quá nhiều.
Nam nằm lên giường siêu âm, chất lỏng mát lạnh được bôi lên bụng khiến cậu hơi ngứa.
Ba người kia đều nhìn chằm chằm vào máy tính.
Bác sĩ nói:
- Là thai đôi, một nam một nữ, chúc mừng chúc mừng.
Ba mẹ chồng nghe thế liền vui sướng hỏi hết cái nọ cái kia.
Bác sĩ cũng kiên nhận giải thích từng chút một.
Nam nhìn ba mẹ mình cười đến không ngậm miệng được cũng buồn cười, cậu nắm chặt tay anh.
Sau khi xem kết quả siêu âm bác sĩ căn dặn một số thứ rồi để bọn họ về.
Chưa kịp về đến nhà ba mẹ đã đăng ảnh của đôi cháu lên mạng xã hội để khoe.
Đều là người máu mặt trong giới kinh doanh nên tài khoản của hai người cũng rất nhiều người theo dõi.
Chẳng mấy chộc khắp giới đều chúc mừng họ khiến cả hai cười không thấy mặt trời..