Nhân Vật Phản Diện Công Lược

chương 28: khác người

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Có một số người còn sống sờ sờ nhưng lại như đã chết.

Lời này của Tần Gia Thụ mới nói ra, tất cả các bạn học trên sân khấu đồng loạt nhìn về phía Thẩm Quân, muốn được một lần chiêm ngưỡng phong thái của lá rau kia.

Vừa rồi lúc nói mấy lời khiêu chiến, Thẩm Quân là kẻ kiêu ngạo nhất, lời nói tràn ngập khiêu khích và khinh bỉ, học sinh Nhất Trung nghe xong lòng ai cũng không thoải mái.

Nói xong rồi cậu ta còn đắc chí, cười rất suиɠ sướиɠ.

Thế nhưng sau khi lời của Tần Gia Thụ rời khỏi miệng, chỉ thấy nét mặt của cậu ta cứng đờ, hàm răng vốn đang cười cợt nhe hết cả ra vội vàng thu lại.

Thẩm Quân: . . .

Tưởng Vũ là người nói tiếp theo, đứng ngay bên cạnh Tần Gia Thụ, nghe thấy hắn nói xong cũng quay đầu sang nhìn đối phương.

Lời này thật là ác độc, không tấn công mặt ngoài mà tấn công thẳng vào căn cứ trung tâm, đoán chừng trong lòng đối phương lúc này đang vội thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đăng xuất khỏi trái đất.

Khuôn mặt Tần Gia Thụ vẫn tươi cười như cũ, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Quân, người kia hiện giờ đang tức đến mức mặt đỏ tía tai, trong đầu chỉ nghĩ đến miếng đồ ăn dính trên răng mình.

Không riêng gì học sinh Nhất Trung, ngay cả đám học sinh Lục Trung cũng nén cười đến đau cả mặt.

Nếu nói Tần Gia Thụ đang có lòng tốt nhắc nhở, thì sao hắn lại nói lời này trên sân khấu?

Nhưng nếu nói Tần Gia Thụ cố ý, thì tại sao hắn lại lịch sự, không nói vào trong micro, để cho tất cả các bạn học ở dưới nghe thấy?

Mặc dù Quý Phong Trường tính tình ngỗ nghịch, nhưng cậu ta lại rất quen thân với các giáo viên trong lớp, lúc này đang cùng giáo viên chủ nhiệm lớp - đứng ở ngay cạnh sân khấu.

Gương mặt thấu hiểu nhìn bóng dáng cao lớn thẳng tắp trên kia.

Người khác không biết Tần Gia Thụ là loại người thế nào, sao cậu ta có thể không biết?

Thằng chó đó chính là một kẻ xấu xa, thích nhất là tra tấn người khác.

Các bạn học ở dưới sân khấu không nghe rõ lời nói bên trên, nhốn nháo thảo luận với nhau.

"Tần Gia Thụ nói gì thế? Sao lại không nghe thấy gì?"

"Micro của đàn anh Tần không có tiếng, mau đổi cho anh ấy cái khác đi, đừng chậm trễ thời gian tai tôi hưởng phúc".

"Mặc dù tớ không nghe thấy Tần Gia Thụ nói gì, nhưng tớ cảm thấy các bạn học trên đó đều đang nín cười".

"Có ai có thể ý kiến với người dẫn chương trình đưa micro sang để chúng ta nghe với được không? Nếu không được thì cứ cười theo đi vậy, nhìn mấy người trên kia đều nghẹn cười thành tiếng lợn kêu đến nơi rồi".

Ôn Trĩ Sơ duỗi đầu nhìn lên sân khấu.

[Hệ thống: Họ nói gì trên đó vậy, sao tôi không nghe thấy?]

Ôn Trĩ Sơ nhìn sân khấu: "Tôi cũng không nghe thấy, nhưng tôi có thể đoán ra".

Thiên Miêu tinh linh kinh ngạc.

[Hệ thống: Cậu còn có kỹ năng này sao, tôi còn tưởng cậu chỉ có mấy cái kỹ năng vô dụng, giống kiểu mù chọn lọc kia thôi chứ.]

Ôn Trĩ Sơ: ... Cậu có biết lịch sự là gì không vậy hả?

[Hệ thống: Trên đó nói gì thế, cậu nói tôi nghe đi].

Ôn Trĩ Sơ chững chạc đàng hoàng đáp lại: "Nói tiếng Hán".

[Hệ thống: ... Sao tôi lại không biết họ đang nói tiếng Hán được chứ? Ý tôi là họ đang nói gì?]

Ôn Trĩ Sơ: "Nói nhỏ".

[. . .]

[Hệ thống: Vậy tại sao những người trên đó đều đang nén cười?]

Ôn Trĩ Sơ bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Có thể là họ đang kể chuyện cười."

Thiên Miêu tinh linh: . . .

Tất cả chỉ là phỏng đoán.

Người dẫn chương trình đưa micro sang cho Tưởng Vũ đứng cạnh Tần Gia Thụ, ý bảo cậu ta tiếp tục nói lời khiêu khích, nhưng Tưởng Vũ xua tay, ra hiệu không cần.

Tần Gia Thụ chỉ dùng sức của một mình mình đã kéo giá trị sát thương lên đến đỉnh, người đối diện đã chết rồi, bọn họ còn bổ thêm một đao thì đúng là không tử tế.

Hai bên nhanh chóng ngồi xuống, cuộc thi bắt đầu.

Lúc này Ôn Trĩ Sơ mới chú ý tới, trong hội trường lớn của trường có thêm không ít người, những người này tuổi tác xấp xỉ cậu, mặc trên người đồng phục màu đen đỏ. Cậu nhìn lướt qua, phát hiện là học sinh Lục Trung thành phố bên đến đây xem bạn bè mình thi hùng biện.

Có thể là do câu nói kia của Tần Gia Thụ khiến người ta quá mức để tâm, thế nên mỗi khi Thẩm Quân lên phát biểu quan điểm, cách nói chuyện của cậu ta rất kỳ quái, môi bọc lấy răng, âm phát ra từ trong miệng thỉnh thoảng còn bị mất chữ.

"Điểm tôi... không phải, quan điểm của tôi là... là..."

Ôn Trĩ Sơ ngạc nhiên nhìn người trên sân khấu: "Sao cậu ta cũng nói lắp rồi?"

[Hệ thống: Có lẽ bị cậu truyền nhiễm đó!]

Ôn Trĩ Sơ: . . .

Cuối cùng sau khi Nhất Trung giành được chiến thắng, cuộc thi hùng biện cũng chấm dứt.

Sau khi cuộc thi kết thúc, người dẫn chương trình để hai đội trưởng đi lên bắt tay nhau bày tỏ tình hữu nghị.

Tần Gia Thụ sắc mặt tự nhiên đi lên, nho nhã lễ độ, khí thế trên người ngạo nghễ như một gốc tùng trong gió tuyết.

Cả trận đấu này Thẩm Quân đều vô cùng khó chịu, dù chỉ đọc tài liệu có sẵn cũng lắp ba lắp bắp, tất cả sự chú ý đều dồn vào hàm răng của mình.

Nhưng chức vụ đội trưởng này là chức vụ cậu ta tự nhận, hiện giờ cho dù không vừa mắt với Tần Gia Thụ cũng không thể nào không tiến lên.

Tần Gia Thụ đứng ở nơi đó, cao hơn Thẩm Quân cả một đoạn, từ trên cao nhìn xuống cậu ta, trên mặt không có kiêu ngạo tự nhận công lao về mình, cũng không có ý tứ chế giễu gì người tới.

Quý Phong Trường im lặng đứng bên sân khấu nhìn Tần Gia Thụ giả vờ làm người.

Thẩm Quân bước lên, hai người bắt tay.

Lúc này bên tai cậu ta truyền đến tiếng nói nhỏ, giọng nói giống như âm thanh đàn cổ, nhịp điệu trầm trầm: "Thật ra răng cậu sớm đã không còn đồ ăn nữa".

Thẩm Quân lập tức trợn to mắt, khó tin nổi nhìn chằm chằm đối phương.

Trên mặt Tần Gia Thụ vẫn là nụ cười nho nhã ấy, chỉ là cậu ta nhìn sao cũng cảm thấy nụ cười này thật ác độc. Hắn nhìn Thẩm Quân tựa như nhìn một món đồ chơi mặc cho hắn đùa giỡn.

"Ngay trước khi cậu lên sân khấu".

Thẩm Quân: !

Con ngươi Thẩm Quân co rút lại, Tần Gia Thụ cố ý, lúc trận đấu bắt đầu hắn cố ý nói cho cậu ta nghe, hiện giờ kết thúc rồi, hắn cũng vẫn cố ý.

Còn chuyện trên răng cậu ta có đồ ăn thật hay không, đến tận lúc này cậu ta cũng không có cách nào xác định được,

Thẩm Quân tức đến mức hai mắt đỏ lên: "Mày..."

Nhưng không đợi Thẩm Quân nói thành câu, Tần Gia Thụ đã giơ micro lên, "Tình hữu nghị của Nhất Trung và Lục Trung mãi trường tồn".

Thẩm Quân nhất thời như người câm ăn phải hoàng liên, có nỗi khổ mà không nói được, nghiến răng đến độ hai hàm rung rung, đôi mắt tràn đầy nhục nhã và không cam lòng.

Thật đúng là một kẻ vô cùng khốn nạn.

Cuộc thi hùng biện kết thúc, từng bạn học rời khỏi hội trường. Ôn Trĩ Sơ đứng lên, chiều nay được nghỉ, tối cũng không phải lên lớp tự học, cậu có thể về thẳng nhà, nhưng cặp sách vẫn còn trong lớp, cậu vẫn phải quay về lấy.

Lúc Ôn Trĩ Sơ quay về lớp học, bạn học trong lớp đã vơi bảy tám phần, mắt thấy thời gian xe bus đến bến cũng còn hơn mười phút, cậu quyết định đi đến nhà vệ sinh.

Ôn Trĩ Sơ đeo cặp ra khỏi lớp, đến nhà vệ sinh nam, có lẽ do các bạn học đều đang mải về nhà hoặc vẫn còn nô đùa ngoài kia nên nhà vệ sinh lúc này không có người nào.

Cậu đứng vào một chỗ, vừa mới tháo dây lưng thì nghe thấy có tiếng bước chân từ bên ngoài nhà vệ sinh truyền đến, càng ngày càng gần.

Cậu không để ý lắm, rất nhanh nhà vệ sinh đã có thêm người thứ hai, Ôn Trĩ Sơ không ngẩng đầu lên xem, chăm chú vào công việc của mình, có thể nói là vô cùng toàn tâm toàn ý.

Bởi vì vị trí cách bên trái Ôn Trĩ Sơ hai ô đang gặp trục trặc, người tới mặc dù có chút do dự nhưng vẫn đành phải đứng vào bên cạnh cậu.

Sau khi Ôn Trĩ Sơ thắt lại dây lưng định ra rửa tay, con mắt vừa mới quét qua đã sững sờ dừng lại.

Hai mắt cậu lập tức trợn tròn lên, không thèm nháy mắt nhìn chằm chằm vào đó.

Kiếp trước con trai trong lớp cậu ai cũng thích âm thầm so sánh với nhau, mà vì cậu cảm thấy nhàm chán cùng với tính cách không hòa đồng nên chưa từng thảo luận những chuyện này, nhưng nhìn đồ vật của người trước mắt, một nỗi tự ti đột nhiên sinh ra trong lòng cậu.

Khác hẳn với người thường, chính là thiên phú dị bẩm.

"Cậu còn định nhìn đến lúc nào?" Một giọng nói cứng đờ truyền đến từ trên đỉnh đầu, Ôn Trĩ Sơ ngẩng đầu nhìn lại cũng ngây người ra.

Tần Gia Thụ đang nhíu mày nhìn cậu.

!

Ôn Trĩ Sơ lập tức cuống cuồng: "Tôi... tôi..."

Bởi vì căng thẳng quá mà mặt của cậu đỏ ửng lên, cũng ý thức được lúc nãy mình đã quá bất lịch sự.

Tần Gia Thụ nhìn sắc đỏ dần dâng lên trên mặt đối phương, đột nhiên nhớ tới mấy lời Thẩm Quân nói trước khi cuộc thi hùng biện bắt đầu, khuôn mặt vốn đã nghiêm túc càng tối đen.

Nửa ngày sau Ôn Trĩ Sơ mới nói được hết một câu: "Tôi... tôi không cố ý".

Đối phương nhìn chằm chằm hắn nửa ngày, Tần Gia Thụ hiển nhiên không tin lời của Ôn Trĩ Sơ, nhưng dáng vẻ cậu lại chẳng hề giống người đang nói láo.

Không cố ý...

Sắc mặt Tần Gia Thụ lạnh lẽo cứng đờ, chẳng lẽ do cậu ta không thể tự khống chế?

Thiếu niên đối diện ngoan ngoãn đeo cặp sách sau lưng, đồng phục trên người sạch sẽ, đôi mắt nhìn hắn nhưng lại mang theo né tránh, giống như con thú nhỏ bị phát hiện chuyện xấu, cố tìm lý do chữa cháy.

Dây lưng mới vừa tháo ra của Tần Gia Thụ lại bị ép thắt lại như cũ.

"Sở thích?"

Não bộ của Ôn Trĩ Sơ nhất thời quay nhanh hơn cả cối xay gió: "Không, không phải".

Khuôn mặt Tần Gia Thụ lạnh lùng như băng, hắn nhìn gương mặt đỏ bừng hốt hoảng của cậu, những lời khó nghe trong quá khứ không thể nào nói ra khỏi miệng.

"Còn chưa đi sao?"

Ôn Trĩ Sơ nghe xong vội vã chạy ra khỏi nhà vệ sinh.

[Hệ thống: Thiếu niên, bóng dáng trốn chạy của cậu quen thuộc đến mức khiến người khác đau lòng].

"..."

Sau khi Ôn Trĩ Sơ ra ngoài, cậu thở dài một hơi, "Tôi còn tưởng cậu ấy sẽ đánh tôi".

[Hệ thống: Tôi cũng nghĩ vậy].

[Hệ thống: Cho nên vì sao hắn không ra tay, bên trong cũng đâu có ai, không sợ lộ tẩy hình tượng trái ngược của hắn].

Ôn Trĩ Sơ: "Có lẽ là do cậu ta vội thật".

[...]

Ai mà không có lúc gặp khó khăn.

Dù sao cậu cứ đứng bên nhìn, đối phương cũng không thể hành động nổi.

Khuôn mặt và chiều cao của người đang đi về phía này rất đặc biệt, lại vừa mới gặp nhau ngay buổi trưa, Ôn Trĩ Sơ gần như chỉ liếc mắt đã nhận ra.

Thẩm Quân.

Lúc này cậu ta đang gọi điện thoại, trong miệng toàn là những lời chửi bới điên cuồng.

Hôm nay Thẩm Quân gặp vận xui, bị con khỉ họ Tần kia đùa cợt, cậu ta nuốt không trôi cơn giận, nhưng lát nữa lại còn phải ăn cơm tối cùng người ta.

Giáo viên Nhất Trung và Lục Trung đã cùng nhau chuẩn bị bữa tiệc tối này, mời tất cả học sinh tham gia cuộc thi đến, cậu ta không thể nào từ chối, cũng không thể không đi, chỉ có thể gọi điện phàn nàn với người khác.

Lúc sắp đến cửa nhà vệ sinh, Thẩm Quân cúp điện thoại, ngẩng đầu liền nhìn thấy thằng lắp bắp thầm mến Tần Gia Thụ.

Sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Ôn Trĩ Sơ thấy cậu ta nhìn mình, lịch sự vẫy vẫy tay.

Thẩm Quân không thèm nhìn cậu, định đi vào trong.

"Cậu... cậu cũng muốn đi vệ sinh sao?"

Thẩm Quân tức giận nói: "Không thì sao, mày nhìn mà không đoán ra hả?!"

Ôn Trĩ Sơ mím môi, sắc mặt có chút khó xử: "Nếu không... cậu cậu vẫn nên đợi chút rồi hẵng đi".

"Dựa vào cái gì, bố mày không thích!".

Ôn Trĩ Sơ: "Là vì... muốn tốt cho cậu, thật đấy".

Thẩm Quân nhìn sắc mặt của cậu không đúng cho lắm, giống như đã hiểu ra điều gì, cười nhạo: "Tần Gia Thụ ở trong?"

Ôn Trĩ Sơ đỏ mặt khẽ gật đầu.

Nét mặt Thẩm Quân đầy khiêu khích, đoán là đối phương đã biết thân phận con trai nhà khu trưởng của cậu ta, diễu võ giương oai nói với cậu: "Thế nào, sợ tao tìm nó gây khó dễ hả?"

Ôn Trĩ Sơ chân thành lắc đầu, "Sợ. . . Sợ cậu tự ti."

Nhưng mà Thẩm Quân căn bản không hề tin, khinh thường nhìn Ôn Trĩ Sơ, sau đó nghênh ngang đi vào.

Không đến mười giây, cửa nhà vệ sinh rầm một tiếng mở ra.

Thẩm Quân: "Đờ mờ mày, sao mày không nói sớm!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio