Nhìn thẳng vào mắt của chủ nhiệm giáo dục, Ôn Trĩ Sơ chất phác cất lời: "Dạ".
Thầy chủ nhiệm giáo dục thấy cậu thừa nhận mình bị chuột rút thật, vội tiến gần cậu thêm hai bước, quan tâm hỏi han: "Nặng lắm không?"
Sau đó nhìn về người đứng cách đó không xa: "Gia Thụ, tới giúp một tay nào".
!!!
Lông mày Ôn Trĩ Sơ giật nảy lên, vì sợ hãi quá mà nói năng cũng lộn xộn hẳn: "Quá... quá..."
Chủ nhiệm giáo dục vừa vẫy Tần Gia Thụ đến gần, vừa cười nói: "Quá cảm động?"
Ôn Trĩ Sơ nói lắp, nghẹn đến hai má đỏ bừng: "Quá... quá phiền phức".
Chủ nhiệm giáo dục: "Có gì mà phiền, bạn học cùng khối giúp đỡ lẫn nhau, em nói có đúng không, Gia Thụ?"
Tần Gia Thụ: "...Vâng".
Nói xong thầy chủ nhiệm giáo dục lại nhìn sang Ôn Trĩ Sơ: "Thế nào, không phải là tên nhóc nhà em đang không vui lòng đấy chứ?"
Ôn Trĩ Sơ lập tức lắc đầu điên cuồng.
Chủ nhiệm giáo dục: "Thầy không thể để bạn nữ đỡ em được, dẹp suy nghĩ này đi, học sinh dưới sự quản lý của tôi đừng mơ có thể yêu sớm!"
Ôn Trĩ Sơ: ...
Thật đúng là một nhà giáo nhân dân vĩ đại.
Ôn Trĩ Sơ nhất thời khóc không ra nước mắt, cậu và Tần Gia Thụ lúc này tựa như cô dâu chú rể trong cuộc hôn nhân thời xã hội phong kiến cũ, anh không tình tôi không nguyện, nhưng lại bị buộc trói lại bên nhau.
Lúc nãy Ôn Trĩ Sơ nghẹn lời hơn nửa ngày, lại thêm công sức ép buộc của thầy chủ nhiệm giáo dục, thế là mặt đỏ tía tai, phần cổ không có cổ áo che chắn cũng hồng cả một mảng.
Huống hồ cậu cũng có bị chuột rút thật đâu.
Vừa nghĩ tới chuyện Tần Gia Thụ muốn đến đỡ mình, Ôn Trĩ Sơ sợ run chân, chỉ muốn quỳ xuống ngay tại chỗ dập đầu với hắn.
Ôn Trĩ Sơ: "Thiên Miêu tinh linh! Làm sao bây giờ?"
[Hệ thống: Tỉnh táo đi thiếu niên, bây giờ cậu hãy hít thật sâu điều chỉnh lại tâm trạng, để cho mình bình tĩnh lại. Không có gì là không thể vượt qua, hãy tin tưởng chính mình!]
Ôn Trĩ Sơ làm theo lời đối phương nói, "Hình như cậu rất rành chuyện này, xem ra trước kia cậu cũng từng trải qua không ít khó xử nhỉ?"
Thiên Miêu tinh linh chần chờ mấy giây, [Không có].
Ôn Trĩ Sơ chậm rãi đánh ra một dấu: ?
[Hệ thống: Tôi chỉ là đứng nói chuyện không đau eo.]
(Người ở ngoài muốn nói thế nào cũng được)
". . ."
Nhưng sợ một hồi Tần Gia Thụ đến đây Ôn Trĩ Sơ sẽ run thành cái sàng sẩy thóc, Thiên Miêu tinh linh có lòng tốt an ủi cậu.
[Hệ thống: Thiếu niên, đừng hoảng hốt, mặc dù tôi chưa từng trải qua, nhưng chủ nhân trước của tôi đã từng gặp tình cảnh giống cậu].
Hai mắt Ôn Trĩ Sơ sáng lên, phảng phất nhìn thấy ánh sáng hi vọng, kinh nghiệm của thế hệ đi trước luôn là tài liệu tham khảo quý giá nhất, "Vậy anh ấy làm thế nào?"
[Hệ thống: Đầu óc hắn rất rõ ràng, biết làm cách nào để giảm thiểu thiệt hại xuống mức thấp nhất].
Ôn Trĩ Sơ mở miệng suy đoán, "Kim thiền thoát xác?"
() Kim thiền thoát xác: Kế thứ trong kế, ngụy trang thành một hình tượng mới để che mắt đối phương tìm cơ hội khác như ve sầu lột xác.
[Hệ thống: Không, anh ta nói núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt, gọi người ta một tiếng bố ơi].
Ôn Trĩ Sơ hơi nghi ngờ tính chân thực của mấy lời này, mím môi cố hỏi thêm để chắc chắn hơn: "Anh ấy làm thế thật hả?"
[Hệ thống: Đương nhiên, anh ta còn có căn cứ trước khi làm việc đó nữa cơ].
"Căn cứ gì?"
[Hệ thống: Hổ dữ không ăn thịt con].
Ôn Trĩ Sơ liếc mắt nhìn Tần Gia Thụ một cái, run run rẩy rẩy thu hồi ánh mắt, nếu như cách này thật sự có tác dụng thì cũng không phải là không thể làm nổi: "Sau khi nói xong, đối phương có bỏ qua cho anh ấy không?"
[Hệ thống: Thế thì không, đối phương nghe xong còn hăng máu hơn].
"..." Ôn Trĩ Sơ: "Vậy sao cậu lại nói với tôi những lời này?"
Cho cậu ánh sáng hi vọng, kết quả cậu lết xác tới gần, lại thấy nó chỉ là một cái bóng đèn nhỏ.
[Hệ thống: Dạy cho cậu một bài học].
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Cậu hít sâu một hơi, quả nhiên dựa vào người không bằng dựa vào chính mình.
Thế là khi chân dài của Tần Gia Thụ bước tới, Ôn Trĩ Sơ không còn cách nào khác, chỉ có thể cố gắng biến giả thành thật.
[Hệ thống: Cậu định giả vờ bị chuột rút?]
Ôn Trĩ Sơ khẽ gật đầu.
Chủ nhiệm giáo dục vốn cũng định đi tới giúp đỡ, nhưng thân thể rắn chắc khỏe mạnh của Tần Gia Thụ còn đó, ông có đi tới cũng chỉ là kẻ dư thừa.
Tần Gia Thụ cất bước đi đến bên người, từ trên cao nhìn xuống Ôn Trĩ Sơ, đối phương lúc này đang cúi đầu không dám nhìn hắn, chỉ để lại cho hắn một cái gáy tròn trịa.
Mặc dù chẳng giúp được gì, nhưng chủ nhiệm giáo dục vẫn còn có một cái miệng: "Gia Thụ, em đỡ em ấy xuống tầng một đi".
Sau đó thầy nhìn Ôn Trĩ Sơ hỏi thăm: "Chân nào bị chuột rút?"
Ôn Trĩ Sơ cảm thấy dường như cả cơ thể mình đều bị cái bóng của Tần Gia Thụ bao phủ, đầu lưỡi xoắn lại: "Phải... đùi phải ạ".
Tần Gia Thụ nhìn cần cổ phiếm hồng của người kia, nheo mắt, sau đó một bàn tay từ phía sau xuyên qua nách Ôn Trĩ Sơ, nhấc tay một cái đã xách được cậu lên.
Hơi thở độc đáo của riêng mình hắn xông vào chóp mũi, nhàn nhạt nhưng lại có cảm giác tồn tại rõ đến lạ kỳ, bàn tay của đối phương vừa rộng lại vừa nóng, rõ ràng cách Ôn Trĩ Sơ một lớp quần áo nhưng lại làm cho người ta cảm thấy nóng nực buồn bực, làm cậu cảm thấy mình không khác gì cây rong biển không có xương, bị hắn nhấc lên phấp phới trong gió.
Thế nhưng cậu lại không muốn để hắn phải chống đỡ toàn bộ cân nặng của mình, giả vờ giả vịt động chân mấy cái, làm bộ chân mình vừa cứng đờ vừa tê liệt.
[Hệ thống: Cậu đang làm gì thế?]
Ôn Trĩ Sơ: "Giả vờ chuột rút".
[Hệ thống: Tôi còn tưởng cậu đang cố tạo lực cản cho hắn].
". . ." Ôn Trĩ Sơ: "Tôi diễn không giống hả?"
[Hệ thống: Người ta là chuột rút chân, cậu thì như chuột rút tiểu não ấy].
". . ."
Bởi vì mấy động tác giả vờ giả vịt ấy, ngoại trừ tác dụng cản trở đối phương ra thì chẳng có tác dụng nào khác, thế là Ôn Trĩ Sơ ngoan ngoãn lựa chọn bất động, cuối cùng như một con gà bị cắt tiết, để mặc người ta xách mình xuống tầng một.
Chủ nhiệm giáo dục nhẹ nhàng thở phào: "Được rồi, vấn đề đã giải quyết xong, hai đứa cũng mau về nhà đi, ngay mai đừng tới trễ."
Nói xong ông quay về dãy phòng học, để lại đại sảnh chỉ còn hai người Ôn Trĩ Sơ và Tần Gia Thụ. Bầu không khí giữa hai người họ đóng băng thành một tình cảnh vô cùng xấu hổ.
Mặc dù chỉ là giả vờ bị chuột rút, nhưng nói thế nào Tần Gia Thụ cũng đã xách cậu xuống tận tầng một, Ôn Trĩ Sơ run rẩy ngước nhìn hắn: "Cám... cám ơn cậu, giúp... giúp tôi xuống tầng".
Nhưng đối phương chỉ lạnh lùng nhìn cậu không nói câu nào.
Ôn Trĩ Sơ đổ mồ hôi lạnh đầy đầu.
[Hệ thống: Thiếu niên, làm sao bây giờ?]
Ôn Trĩ Sơ: "Chạy chứ còn sao".
Đáp lời Thiên Miêu tinh tinh xong, Ôn Trĩ Sơ kiên trì nhìn Tần Gia Thụ thêm chút nữa, mở miệng bảo: "Không... không còn sớm, trời đã tối đen rồi, tôi... tôi đi về trước nhé, cậu về nhà cẩn thận".
Nói rồi, cậu lại tiếp tục giả vờ bị chuột rút, khập khiễng trốn đi.
Nhưng vừa mới bước chân ra khỏi tòa nhà dạy học đã nghe thấy một tiếng cười lạnh, châm chọc chế giễu.
Ôn Trĩ Sơ lập tức cứng đờ người, tại sao đối phương lại cười cậu, chẳng lẽ cậu lại làm sai chuyện gì rồi sao?!
Trong lúc nhất thời, muôn vàn tình tiết điên cuồng hiện lên trong đầu Ôn Trĩ Sơ.
"Thiên. . . Thiên Miêu tinh linh!"
[Hệ thống: Tôi đây].
"Chẳng lẽ tôi giả vờ chuột rút không giống hả?"
Cậu đã sửa lại sai lầm chuột rút tiểu não lúc nãy, cũng cố phối hợp với tốc độ tiêu chuẩn.
[Hệ thống: Rất giống, tiến bộ hơn lúc nãy, nhưng mà..."
Ôn Trĩ Sơ nuốt nước bọt: "Nhưng mà sao?"
[Hệ thống: Lúc nãy cậu bị chuột rút đùi phải, bây giờ cậu đang bị què chân trái].
Lộn chân rồi.
"..."
Hai mắt Ôn Trĩ Sơ tối sầm, cuối cùng thì vò mẻ chẳng sợ nứt, rời khỏi dãy phòng học chưa lâu đã chạy thẳng.
[Hệ thống: Òa! Kỳ tích y học!]
Ôn Trĩ Sơ: ...
Tần Gia Thụ lạnh nhạt nhìn bóng lưng trốn chạy của đối phương, sau đó cất bước đến cạnh thùng rác, ném chai nước rỗng trong tay vào trong.
Đây chính là chai nước mới nãy ở bên túi lưới cạnh cặp của Ôn Trĩ Sơ, còn vừa rồi tại sao Ôn Trĩ Sơ lại phải giả chuột rút, tâm tư nhỏ bé của đối phương hắn đã đoán ra phần nào.
Ôn Trĩ Sơ một đường chạy như điên đến trạm xe bus, bỏ xu lên xe.
Bác lái xe: "Ôi, hôm nay cũng sức sống dồi dào ghê nhỉ".
Mỗi tối gặp mặt, nếu Ôn Trĩ Sơ không đuổi theo xe bus thì cũng là đang chạy như điên về phía xe bus, gần như chẳng có ngày nào nhàn nhã, chứng minh với bác lái xe rằng cậu thực sự rất khỏe mạnh.
Cậu lễ phép gật đầu, sau đó vội vã tìm một chỗ trống ngồi xuống.
[Hệ thống: Thiếu niên, dáng vẻ chạy trốn chật vật quen thuộc này của cậu, thật khiến cho người ta đau lòng].
Ôn Trĩ Sơ: ...
Cậu không đáp lời, im lặng ngồi trên ghế.
Ngay lúc Ôn Trĩ Sơ mềm nhũn người, chuẩn bị nằm liệt trên ghế xe bus định nghỉ ngơi một lát, xoa dịu tâm hồn bé bỏng mới chịu hoảng sợ của cậu, Thiên Miêu tinh linh lại không chịu buông tha cho cậu.
[Hệ thống: Thiếu niên].
Ôn Trĩ Sơ: "Thiến niên không có ở đây".
[Hệ thống:... Thiếu niên, tôi cảm thấy cứ thế này cũng không phải là cách hay!]
Ôn Trĩ Sơ không hiểu, nghi ngờ hỏi lại: "Cái gì mà không phải cách hay?"
[Hệ thống: Tâm lý và cảm xúc của cậu khi làm nhiệm vụ không tốt].
Ôn Trĩ Sơ: "Nhưng tôi chỉ cần nhìn thấy Tần Gia Thụ là không khống chế được bản thân run rẩy".
[Hệ thống: Vì sao?]
Ôn Trĩ Sơ: "Cậu không thấy cánh tay cậu ấy hả? Cả người tôi cũng không chịu nổi một cú đấm của cậu ấy".
Vừa rồi đừng nói Tần Gia Thụ phí sức phí công gì, ngay cả lông mày hắn cũng không thèm nhíu, xách thẳng cậu xuống tầng một, cậu có muốn phản kháng cũng không xong.
[Hệ thống: Đây chính là vấn đề lớn nhất của cậu, bởi vì đối tượng làm nhiệm vụ của cậu làm cậu sợ hãi, nên cậu mới e ngại nhiệm vụ, lùi bước với nhiệm vụ].
Hình như lời giảng giải của Thiên Miêu tinh linh cũng có đạo lý, Ôn Trĩ Sơ khiêm tốn lắng nghe lời dạy dỗ: "Vậy tôi nên làm gì?"
[Hệ thống: Cách để chiến thắng sợ hãi chính là đối mặt với nó, cậu có thể thử học tập quan niệm sống của chủ nhân cũ của tôi].
Ôn Trĩ Sơ tò mò: "Quan niệm gì?"
[Hệ thống: Chết sống có số, giàu có nhờ trời.] (Ý là sống chết mặc bay)
"..."
Chủ nhân cũ của cậu đúng là một giai thoại thần kỳ.
Biện pháp của Thiên Miêu tinh linh cũng không phải không có lý, nhưng cậu nói chuyện với người ta còn lắp ba lắp bắp, làm sao có thể đối mặt thẳng với nỗi sợ? Cậu từ nhỏ đã chẳng có chút dũng cảm nào, cãi chẳng dám cãi, phiền phức chẳng dám chọc, được sống yên sổng ổn là quan trọng nhất.
Ôn Trĩ Sơ: "Cậu nói cũng đúng, nhưng tôi không thể nào sửa được tâm lý của mình".
[Hệ thống: Có đấy, cậu có thể đổi góc suy nghĩ khác xem].
Ôn Trĩ Sơ nhìn cảnh sắc mông lung như đèn kéo quân ở bên ngoài cửa sổ, mấp máy môi hỏi: "Đổi thế nào?"
[Hệ thống: Tôi hỏi cậu nhé, cậu thích gì?]
Còn chưa nghe thấy câu trả lời của Ôn Trĩ Sơ, Thiên Miêu tinh linh đã bổ sung một câu [Trừ tôi ra].
"..." Thật ra nó không cần bổ sung đâu, Ôn Trĩ Sơ không cần nghĩ đã có câu trả lời ngay rồi: "Tiền".
[Hệ thống: Vậy cậu làm nhiệm vụ có nhận được tiền không?!]
Ôn Trĩ Sơ bị giọng điệu của Thiên Miêu tinh linh kích động: "Có!"
Giọng nói của Thiên Miêu tinh linh rất dõng dạc.
[Hệ thống: Tôi hỏi cậu, có phải phần lớn nhiệm vụ đều liên quan đến Tần Gia Thụ, phải không?!]
"Đúng!"
[Hệ thống: Vậy đối mặt với hắn, cậu sẽ nhận được tiền, đúng chứ!]
Ôn Trĩ Sơ: "Đúng!".
[Hệ thống: Tốt lắm, đối mặt với Tần Gia Thụ có thể kiếm được tiền, cậu còn sợ hắn sao?!]
Ôn Trĩ Sơ thành công bị tẩy não, "Không sợ!"
[Hệ thống: Nói to lên, Tần Gia Thụ là cái gì?!]
Hai mắt Ôn Trĩ Sơ tỏa sáng: "Cây rụng tiền!!!".