Bảo mẫu vội vàng lấy điện thoại di động ra, "Tôi gọi điện thoại cho bác sĩ."
Mẹ Tần nhìn gương mặt nhỏ nhắn khó chịu của Tần Gia Hòa đầy mắt đau lòng, bác sĩ gia đình muốn đến còn phải mất một khoảng thời gian: "Không cần đâu, chị xuống dưới cho người chuẩn bị xe, chúng ta đến bệnh viện luôn".
Tiết tự học sớm ngày khai giảng đầu tiên vô cùng ồn ào, ai cũng thừa dịp giáo viên chưa tới cậu một lời tớ một lời nói chuyện vui vẻ.
Hạng hai đếm ngược nhìn thấy Ôn Trĩ Sơ, đi đến vỗ vai cậu: "Ôn Tạp, nhớ bố không con?"
Ôn Trĩ Sơ thành thật lắc đầu.
Hạng hai đếm ngược, "Đừng xấu hổ thế chứ".
"Tôi... không có".
"Mày nhìn mày đi, còn không chịu thừa nhận hả".
Ôn Trĩ Sơ còn chưa kịp trả lời, một giây sau hạng hai đếm ngược đã thoắt cái quay về chỗ ngồi xuống.
[Hệ thống: Sao động tác của cậu ta nhanh quá vậy?]
"Có lẽ là ấn vào điểm hồi thành". (điểm truyền tống về thành trong game)
"..."
Chủ nhiệm lớp đi vào lớp, bầu không khí còn đang náo nhiệt vui vẻ trong nháy mắt đã yên tĩnh lại, ông đứng trên bục giảng nhìn một vòng quanh lớp: "Các em, hiện giờ các em đã là học sinh lớp , không còn là những đứa trẻ nữa. Lớp mười hai là giai đoạn quan trọng của cuộc đời, thầy cô hi vọng các em có thể nắm chắc từng giây từng phút..."
Lời lẽ của chủ nhiệm lớp sục sôi nhiệt huyết, sau khi kết thúc ông căn dặn cả lớp thời gian thể dục giữa giờ ngày hôm nay sẽ nhường chỗ cho lễ khai giảng, "Đến lúc đó, các em phải đi vào hội trường thật trật tự, không ai được phép đùa giỡn, nếu bị thầy phát hiện, thầy sẽ trừ điểm".
Chủ nhiệm lớp vừa dứt lời, âm thanh máy móc trong đầu liền vang lên, có thể nói là chưa kịp ngừng nghỉ đã tiếp nối lấy nhau.
[Hệ thống: Nhiệm vụ nhân vật phản diện, cắt lời nhân vật chính, nhiệm vụ phải thực hiện trong thời gian từ h' đến h. Nhiệm vụ thành công giá trị nhân vật phản diện tăng %, thưởng tệ, nhiệm vụ thất bại phạt tệ]
Ôn Trĩ Sơ hơi khó hiểu: "Sao lần này lại có thời gian hạn chế?"
[Hệ thống: Tất cả sự tồn tại đều hợp lý].
Ôn Trĩ Sơ à à: "Hóa ra cậu cũng không biết".
Thiên Miêu tinh linh: . . .
Tiết hai tan học lúc h', học sinh có mười lăm phút hoạt động tự do, h' tất cả học sinh tiến vào hội trường dự lễ khai giảng. Trong hội trường lớp - và - cách xa nhau vạn dặm, cậu căn bản không có cách nào cắt ngang lời đối phương.
Ngay khi Ôn Trĩ Sơ trăm mối không lời giải, Mộc Tình đã đưa ra đáp án cho cậu.
"Lễ khai giảng hôm nay, Tần Gia Thụ sẽ đại diện học sinh lớp mười hai lên sân khấu phát biểu".
Ôn Trĩ Sơ nghe xong tựa như gặp sấm sét giữa trời quang, rõ ràng một con đường sống cũng không chừa lại cho cậu.
Tần Gia Thụ ngồi ở trong lớp, con ngươi đen như mực nhìn bài thi trên tay, trên bục giảng giáo viên đang giảng bài, hắn giơ tay ấn ấn mi tâm, tất cả mọi âm thanh như bị ngăn cách ở bên ngoài, không thể nào lọt vào tai hắn được.
Dường như lúc này trên thân thể hắn có một lỗ đen thật lớn, hấp thu hết tất cả năng lượng của hắn, khiến hắn lực bất tòng tâm, ngay cả một chiếc bút rơi xuống mặt đất cũng làm hắn cảm thấy vô cùng ồn ào khó chịu.
Cổ họng khát khô nhấp nhô lên xuống, hơi thở nặng nhọc, lớp mặt nạ thường ngày cũng không có cách nào duy trì trên mặt được nữa.
Chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy tiết học này vô cùng dài, gương mặt sắc nét kia nhìn chằm chằm kim đồng hồ trên tường, vốn tưởng thời gian đã trôi qua một lúc lâu, nhưng trên đồng hồ kia, kim phút mới chỉ chạy được năm vòng.
Vất vả lắm mới nhịn được đến giờ tan học, Tần Gia Thụ đứng lên định đi mua chai nước, không ngờ còn chưa kịp ra khỏi lớp đã bị người khác cản đường.
Là Mạnh Nghiên, chút nữa cô ấy sẽ thay mặt các học sinh học nghệ thuật lên sân khấu phát biểu: "Gia Thụ, chúng ta trao đổi bản thảo một chút trước khi buổi lễ bắt đầu có được không?"
Khóe miệng Tần Gia Thụ cong lên thành nụ cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng: "Chín rưỡi sẽ tập trung diễn tập".
Mạnh Nghiên khẽ gật đầu, "Được."
Nói xong cô ấy hơi xấu hổ liếc nhìn hắn, lúc này mới phát hiện có chỗ không đúng.
"Gia Thụ, cổ của cậu bị làm sao vậy?"
Tần Gia Thụ chưa phát hiện ra: "Gì cơ?"
Rõ ràng là hắn không hề để ý đến chuyện này.
Mạnh Nghiên tiến lên một bước, "Hình như có cái gì đó nổi lên ấy".
Giọng nói của Mạnh Nghiên không nhỏ, thu hút được ánh mắt tò mò của không ít người, trong lớp có mấy bạn học nghe thấy cô nói, ánh mắt đều dồn về phía bên này. Tần Gia Thụ đứng cạnh chỗ ngồi của mình, mấy bạn học gần đó cũng muốn tới xem một chút.
Một nam sinh lại gần, từ phía sau nhìn thấy, sắc mặt nhanh chóng thay đổi: "Mẹ nó! Đây không phải bệnh thủy đậu hả?!"
Đất bằng nổi sóng, những người đang đứng xung quanh Tần Gia Thụ sau khi nghe thấy người bên cạnh hô lên cũng sợ hãi nhanh chóng tránh xa.
Có người vội vàng quá, đá ghế ngã lăn kềnh, âm thanh đinh tai nhức óc, lập tức có tiếng nói nhỏ to truyền tới từ bốn phương tám hướng.
"Tần Gia Thụ bị bệnh thuỷ đậu!"
"Bệnh thuỷ đậu không phải là bệnh truyền nhiễm hả?"
"Mẹ kiếp, hắn bị thuỷ đậu sao còn tới trường?!"
"Tôi chưa từng bị bao giờ, có bị truyền nhiễm không vậy".
"Cậu ấy bị có nặng không vậy?"
"Bà đừng qua đó, đó lầ bệnh truyền nhiễm đấy".
Ghế ngồi bên cạnh lộn xộn, người xưa nay luôn là đối tượng muôn người vây quanh nay lại biến thành mục tiêu bị mọi người chỉ trích.
Mặt nạ tươi cười của Tần Gia Thụ rốt cục cũng xuất hiện vết rách, biểu hiện hoàn mỹ không chê vào đâu được lúc này đã bị vỡ vụn không còn lại bao nhiêu.
Thậm chí hắn còn đọc được sự chối bỏ trong con ngươi của những người khác, đây là ánh mắt từ bé đến giờ hắn sợ hãi nhất. Hắn thở hổn hển, giống như một con dã thú đang cố nhẫn nại, ép mình phải bình tĩnh lại, nhưng trên người hắn nóng hôi hổi, não bộ luôn suy nghĩ rõ ràng hiện giờ lại không ra được bất cứ mệnh lệnh nào.
Người người tránh hắn không kịp, cảm giác bất lực càn quét toàn thân, thậm chí hắn không thể cất lên được một chữ, chưa bao giờ hắn nghĩ rằng có ngày mình sẽ lưu lạc đến chừng này.
Một khối ngọc giá trị liên thành, chỉ vì vỡ một góc mà biến thành phế phẩm.
Có bạn học chạy đi báo cáo, chủ nhiệm lớp biết tin vội vàng chạy đến, vội vàng dẫn người đi sang phòng y tế.
Bài đăng trên diễn đàn được kéo lên trang đầu, không lâu sau tin tức Tần Gia Thụ bị thủy đậu đã lan khắp trường.
Tiết thứ hai có không ít học sinh đang cúi đầu lặng lẽ nghịch điện thoại, Ôn Trĩ Sơ đã nghe thấy ít nhất là bốn tiếng con mẹ nhà nó.
Không biết mấy vị bạn học kia nghịch điện thoại di động nhìn thấy cái gì, Ôn Trĩ Sơ lúc này không khác gì một con tra nhảy lên nhảy xuống trong ruộng, không biết dưa ở chốn nào.
() Con tra: 猹 loài động vật thích ăn dưa được Lỗ Tấn nhắc đến trong tiểu thuyết Cố Hương.
Cho đến tận khi tiết học kết thúc nghe bạn học xung quanh kể chuyện với nhau, cậu mới biết được Tần Gia Thụ bị bệnh thủy đậu, hiện giờ đang ở phòng y tế.
Ôn Trĩ Sơ giật mình, "Không phải cậu ấy là nhân vật chính sao, hào quang của cậu ấy đâu rồi?"
[Hệ thống: Có lẽ tác giả là một bà mẹ kế].
". . ."
Tần Gia Thụ được đưa tới phòng y tế, nhận khẩu trang y tế đeo lên mặt. Bệnh thủy đậu bác sĩ trong trường cũng không có cách chữa, chỉ có thể bảo hắn gọi điện thoại cho bố mẹ.
Chủ nhiệm lớp bấm gọi số điện thoại của bố mẹ Tần Gia Thụ nhưng không ai nhấc máy, ông và bác sĩ trường đứng bên ngoài, một mình Tần Gia Thụ ngồi đợi trong phòng y tế.
Rõ ràng chỉ cách một cánh cửa, nhưng lại làm người ta cảm thấy bị tách biệt với thế giới bên ngoài.
Bệnh thủy đậu dù sao cũng là bệnh truyền nhiễm, chủ nhiệm lớp phải đi báo cáo lên, các bạn học lớp một cũng không thể vào hội trường dự khai giảng nữa. Chủ nhiệm lớp cách cánh cửa trao đổi qua với hắn vài câu, bảo hắn liên hệ với người nhà, xong rồi vội vàng đi mất.
Bác sĩ trường chưa từng bị thuỷ đậu nên chỉ canh giữ ở bên ngoài, trong phòng còn lại mình Tần Gia Thụ. Một lát sau có người đến tìm bác sĩ ký tên, bác sĩ chào hỏi hắn một câu, bảo với hắn sẽ đi một lát rồi rời đi.
Trong lúc nhất thời thế giới của Tần Gia Thụ yên tĩnh đến đáng sợ, hắn nhìn nhật ký cuộc gọi chưa được kết nối trên điện thoại di động, con ngươi đen đặc, bực bội lại bất lực, tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay làm đáy lòng hắn sản sinh cảm giác chán ghét.
Những lời nói ồn ào bên tai, những gương mặt hoảng sợ, những ánh mắt ghét bỏ, chỉ một chút thôi cũng như thanh sắt nóng đỏ đóng dấu lên người.
Bóng đen trong ký ức lại lần nữa xuất hiện, mỉa mai mở ra cái miệng to như chậu máu, "Không phải thầy đã nói rồi sao, Gia Thụ nếu không phải một cậu bé xuất sắc, sẽ không ai thích con đâu".
"Nếu con vẫn giống như bây giờ, thầy sẽ không thích, bố mẹ cũng sẽ không thích, không có một người nào thích một đứa trẻ như con cả".
Bang ---
Một tiếng va chạm bất ngờ vang lên, kéo Tần Gia Thụ đang chìm sâu trong hồi ức quay trở lại, hắn theo tiếng nhìn sang, qua cánh cửa thủy tinh xuyên thấu kia có thể trông thấy một bóng người.
Tần Gia Thụ cất bước đi tới, một cái đầu đầy tóc đen mềm mại như nhung bỗng nhiên bật dậy.
Con ngươi Tần Gia Thụ co lại, trong con ngươi vốn đen đặc tĩnh mịch kia lại hiện lên một chút bất ngờ.
[Hệ thống: Cậu đang làm gì thế, quỷ thò đầu?]
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Nhiệm vụ có thời gian quy định, Tần Gia Thụ không thể đi lên phát biểu, nguyên chủ khi còn bé đã từng bị thủy đậu, trong người có kháng thể, Ôn Trĩ Sơ nhân cơ hội mười lăm phút tự do chạy đến tìm nhân vật chính.
Khuôn mặt đẹp trai thường ngày bị khẩu trang che khuất, bên cổ Tần Gia Thụ đã nổi lên không ít nốt thủy đậu, nhìn đến cũng thấy khó chịu vô cùng.
Ôn Trĩ Sơ muốn mở cửa đi vào, mới kéo được một khe nhỏ thì lại bị người kia đóng lại: "Cậu điên rồi?!"
Ôn Trĩ Sơ nhìn hắn, hai mắt trong veo, "Tôi tới... thăm cậu".
Tần Gia Thụ nhíu mày, "Đi đi."
Ôn Trĩ Sơ mím môi lắc đầu.
"Tôi bị bệnh thuỷ đậu."
"Tôi. . . Biết."
Tần Gia Thụ sững sờ.
Ôn Trĩ Sơ có thể nghe thấy rõ ràng cảm giác bất lực từ trong giọng nói của đối phương, tựa như hắn đang bị đầm lầy vô hạn kéo xuống, Tần Gia Thụ lúc này và Tần Gia Thụ bình thường cậu vẫn trông thấy không giống nhau cho lắm.
Bình thường đối phương làm gì cũng gọn gàng trật tự, nhưng lúc mới đóng cửa lại khi nãy cậu đã nhìn thấy bối rối trong mắt đối phương, không phải hung ác ngày thường đối phương bày ra với cậu, thế nên cậu cũng không còn cảm thấy sợ hãi với hắn như những lúc khác.
Tần Gia Thụ lúc này khác biệt một trời một vực với trước kia, ngông cuồng trên người cũng như bị ép xuống.
"Cậu... cậu có ổn không?"
Giọng nói của đối phương nhẹ nhàng từ khe cửa bay tới, Tần Gia Thụ lại không biết nên trả lời như thế nào.
"Cậu... nhất định rất khó chịu nhỉ, tôi thấy mắt cậu cũng đỏ lên rồi".
Quan tâm của đối phương đập thẳng vào cánh cửa trái tim, bàn tay đặt trên tay nắm cửa của Tần Gia Thụ vô thức nắm chặt, ánh mắt chăm chăm nhìn vào người ngoài cửa kia.
Trước giờ hắn mãi một mực duy trì hình ảnh hoàn mỹ, chưa từng có hi vọng xa vời sẽ có người yêu thích bản thân chân thực của hắn, thậm chí sâu trong nội tâm của hắn cũng kháng cự lại chính mình.
Hắn chưa hề cho Ôn Trĩ Sơ một hình ảnh hoàn mỹ, nhưng đối phương cứ một lần lại một lần bị hắn đẩy về phía sau, nhưng lại cứ một lần lại một lần không ngại khó khăn xuất hiện bên cạnh hắn.
Tựa như không biết khó khăn, không biết lùi bước.
Ánh mắt của đối phương quá nóng bỏng, Ôn Trĩ Sơ hơi mất tự nhiên, nhưng cậu vẫn cố gắng nói chuyện với người ở bên trong. Người bị ốm không ít thì nhiều cũng cảm thấy không yên lòng, thấy người kia đang khó chịu cố kiềm chế, nhiệm vụ cũng đã được đưa tới, cùng lắm thì làm bố người ta thêm một ngày.
Dù Tần Gia Thụ luôn xuất sắc khiến ta xem nhẹ những chuyện khác, nhưng hắn cũng chỉ mới có mười tám tuổi.
Cậu học giọng điệu của bố mẹ mình khi cậu bị bệnh hồi còn nhỏ.
"Cậu... trên người có thủy đậu nhất định không được gãi nhé, lỡ vỡ ra... có thể bị nhiễm trùng, còn để lại sẹo, nếu để lại... sẹo, thực ra tôi cũng không ngại... nhưng sẽ không dễ nhìn cho lắm".
"Cậu có khó chịu không? Muốn... muốn ăn gì không? Trong túi tôi còn... còn một cái bánh bao, nếu cậu không chê..."
Cậu nói chuyện rất tốn sức, lắp ba lắp bắp, nói một đoạn lớn thì mặt đã đỏ bừng, nhưng vẫn cố gắng hết sức nói ra từng chữ, đôi mắt chứa đầy quan tâm nhìn hắn, nói hết câu còn lấy cái bánh bao ra thật, bên ngoài còn bọc một cái túi nilon.
"Cậu muốn ăn không, nhân... thịt... thịt đấy".
Lúc nói lời này, Ôn Trĩ Sơ như đang nhắc đến một món bảo bối gì, ánh mắt sáng long lanh, khiến người ta không thể nào dời mắt.
——