Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn cuốn sách trên tay, nét mặt Tần Gia Thụ lạnh lùng, nhưng bên trong vẻ lạnh lùng kia lại lộ ra chút phức tạp.
Quý Phong Trường ra sức giới thiệu: "Đây toàn là đồ tốt cả đấy, vì mày là anh em tốt nên tao mới đưa cho mày".
Tần Gia Thụ để trần thân trên ngồi trên giường, một bên chân dài hơi gấp lại, cánh tay cơ bắp căng đầy hiển hiện sức mạnh, tùy ý vắt lên đùi. Hắn nhìn cuốn «Bạch Liên Hoa bí tịch» trong tay, lại nhấc mí mắt lên nhìn cả balo sách trước mặt, trầm mặc hồi lâu.
"Sao mày lại có những thứ này?"
Quý Phong Trường ăn ngay nói thật, "Đương nhiên là mua rồi."
". . ."
Tần Gia Thụ hít sâu một hơi, "Mày mua để làm gì?"
Hai người là anh em tốt, Quý Phong Trường không hề giấu diếm: "Đương nhiên là để cưa gái."
Tần Gia Thụ nhíu mày, "Thử rồi sao?"
"Chưa thử."
Tần Gia Thụ: . . .
Giây tiếp theo, hắn đem sách trong tay vứt đi, một lần nữa nằm về giường.
Quý Phong Trường thấy thế, vội kéo người lên lần nữa: "Mày đừng coi thường nó nha, đây đều là đồ tốt đó, cho mày đương nhiên là có ích rồi. Người ta nói là đọc sách trăm lượt, ắt hiểu được đạo lý".
Tần Gia Thụ lẳng lặng nhìn cậu ta giới thiệu.
Quý Phong Trường cầm cuốn «Bạch Liên Hoa bí tịch» kia lên, "Mày thấy được cái gì?"
Tần Gia Thụ lạnh lùng đọc tên sách một lần.
Quý Phong Trường lớn tiếng nói: "Nông cạn!"
Tần Gia Thụ: . . .
Nét mặt Quý Phong Trường cao thâm, "Thứ mày thấy chỉ vẻn vẹn là một cuốn sách, còn thứ tao thấy đó chính là tình yêu, bởi vì có câu thơ nói rằng thư trung tự hữu nhan như ngọc".
Dứt lời, cậu ta liền đối mặt với ánh mắt phức tạp của Tần Gia Thụ.
Quý Phong Trường nhíu mày, "Sao mày lại dùng ánh mắt ấy nhìn tao?"
"Ánh mắt gì?"
"Ánh mắt nhìn một kẻ ngu xuẩn".
"Vậy mày không nhìn lầm đâu".
Quý Phong Trường: . . .
Cậu ta đem sách nhét vào tay thằng bạn thân: "Trước đây mày xem nhiều tác phẩm nổi tiếng và cả văn học nước ngoài như thế mà cũng không theo đuổi được con nhà người ta, bởi mày chính là một kẻ vô cảm! Ai theo đuổi con nhà người ta mà lại trưng ra cái mặt lạnh lùng như mày chứ, đối phương thấy rồi còn sợ chạy không kịp ấy".
Tần Gia Thụ nghe xong, chăm chú nhìn xuống cuốn sách Quý Phong Trường mang tới, mặc dù Quý Phong Trường tự nhận cậu ta đang nói những câu danh ngôn răn dạy, nhưng độ tin cậy không cao là mấy. Thế mà mấy lời vừa nói ra khỏi miệng của Quý Phong Trường lại mèo mù vớ chuột chết, đoán trúng tâm tư của Tần Gia Thụ.
Ôn Trĩ Sơ hình như rất sợ hắn thật.
"Mày đọc thứ này là đúng rồi đấy, trăm lợi không có hại, rất nhiều chỗ tốt". Nói xong Quý Phong Trường lại đưa balo sang, "Tao cho mày thêm mấy quyển, còn lại để tao về đọc tiếp".
Nói xong, trong lòng Quý Phong Trường tự nhiên có thêm cảm giác thành tựu khó tả nổi.
Ôi! Thế mà có một ngày cậu ta có thể nói chuyện về việc đọc sách với Tần Gia Thụ, cậu ta tự phụ lắc đầu, mình thật lợi hại, thật lợi hại.
Mặc dù nội tâm Tần Gia Thụ rất chê bai, nhưng suy nghĩ một hồi, hắn vẫn quyết định giữ mấy quyển sách này lại, dù sao về mặt theo đuổi tình yêu hắn cũng không có bất cứ hiểu biết và kinh nghiệm gì.
Lúc này bên ngoài cửa truyền tới âm thanh lẹt xẹt, lúc nãy Quý Phong Trường vào phòng không đóng cửa, hiện giờ tiếng động trên hành lang vang lên rất rõ ràng.
Tiếp sau đó, thân thể tròn vo của Tần Gia Hòa xuất hiện, cậu nhóc đi đôi dép lê của người lớn, gương mặt nghiêm túc đứng bên cửa ra vào: "Anh ơi, Tiểu Hòa có thể vào không?"
Quý Phong Trường nhớ tới tiếng heo kêu vừa rồi, hiện giờ trông thấy Tần Gia Hòa liền muốn bật cười, cảm thấy cậu nhóc con này cực kỳ thú vị: "Lễ phép ghê, vào đi em".
Nhưng lời này là do Quý Phong Trường nói, Tần Gia Hòa cẩn thận liếc nhìn anh trai, thấy hắn không có ý định ngăn cản, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang bĩu môi kia nháy mắt nở rộ nụ cười, vội lẹt xẹt dép lê đi vào.
Lúc đi tới bên giường lớn, Tần Gia Hòa ngó đầu nhìn Tần Gia Thụ: "Anh ơi, anh đang cầm cái gì đó?"
Động tác trên tay của Tần Gia Thụ sững lại, khuôn mặt đẹp trai cứng đờ, lạnh lùng nhả chữ: "Truyện".
Bởi vì vừa rồi Tần Gia Hòa gào khóc một hồi nên hiện giờ vẫn còn mang theo giọng mũi, cậu bé hít hít nước mũi, nhìn trang bìa cuốn sách.
Khịt ——
"Là truyện gì vậy anh?"
Tần Gia Thụ mặt không đổi sắc, "Cừu nhỏ Shaun."
Tần Gia Hòa mở to đôi mắt, rõ ràng là đã tin lời.
Quý Phong Trường: . . .
Chỉ cần bạn có tấm bằng tốt nghiệp tiểu học thì chắc chắn bạn sẽ không bị lừa gạt dễ dàng như thế này.
Quý Phong Trường nhấc Tần Gia Hòa lên: "Heo con, em không nghi ngờ gì hả?"
Tần Gia Hòa lặng lẽ meo meo nhìn Tần Gia Thụ một cái, lắc đầu, chờ khi cậu nhóc cùng Quý Phong Trường đi ra khỏi phòng của anh trai mình, cậu bé mới lên tiếng: "Anh ơi".
Quý Phong Trường cúi đầu nhìn cậu bé: "Sao thế?"
"Em biết cuốn sách đó không phải là cừu nhỏ Shaun".
Quý Phong Trường giật mình, "Sao em biết?"
Gương mặt nhỏ nhắn của Tần Gia Hoa tràn đầy nghiêm túc, "Bởi vì trên đó có bốn chữ, lại còn màu hồng"
Quý Phong Trường nuốt nước bọt.
Miệng nhỏ của Tần Gia Hòa tiếp tục bô bô nói: "Cho nên chắc chắn tên của nó là «Nhà thám hiểm Dora»."
Quý Phong Trường: . . .
Hay cho một nhà thám hiểm Dora.
Nói xong, gương mặt cậu nhóc con hiện lên vẻ phức tạp: "Nhưng anh đừng cười anh trai em nhé, được không ạ?"
Quý Phong Trường khom người nhìn cậu: "Vì sao thế?"
"Bởi vì anh trai không biết chữ".
Quý Phong Trường: . . .
Khá lắm, xem ra thằng chó Tần Gia Thụ này ở nhà cũng lừa gạt con heo nhỏ này không ít.
Nói hết lời rồi, tảng đá lớn trong lòng Tần Gia Hòa đã rơi xuống, hôm nay anh trai cậu lại không đi học, có lẽ câu chuyện anh trai không biết chữ này cậu bé có thể nhớ một đời.
Sau khi Quý Phong Trường và Tần Gia Hòa cùng nhau rời đi, Tần Gia Thụ đứng dậy đem mấy cuốn sách tùy tiện vất lên bàn, chỉ còn cầm cuốn «Bạch Liên Hoa bí tịch» trong tay, rối rắm một hồi.
Hắn đứng tại chỗ hồi lâu, cuối cùng cũng mở cuốn sách này ra.
Trang đầu tiên chính là một lời chào: "Hello, Bạch Liên Hoa".
Tần Gia Thụ nhíu mày, mày nói ai thế?
Dòng tiếp theo, ngay bên cạnh: "Không sai, đang nói bạn đó".
Tần Gia Thụ: . . .
Tần Gia Thụ đưa tay lên bóp bóp mi tâm, tiếp tục nhìn xuống.
"Chính trực, thiện lương, vô hại, đơn thuần, những chữ này là từ miêu tả chúng ta đúng không? Không! Dĩ nhiên là không! Chúng ta chỉ có một từ ngữ miêu tả chính xác, đó chính là: Tâm cơ!"
"Mọi người hãy ghi nhớ kỹ, muốn đủ điều kiện để trở thành một đóa Bạch Liên Hoa, thì mỗi hành động của chúng ta đều phải được chuẩn bị thật cẩn thận, để tạo ra sức hấp dẫn, để thu hút người xung quanh".
"Có lẽ bạn đang cảm thấy, a~ Bạch Liên Hoa, tâm cơ như thế là không tốt đâu, nhưng bạn ơi, bạn phải nhớ kỹ một câu".
"Tôi thanh cao, tôi không tầm thường, tâm cơ của tôi nâng cao vị trí của chính mình!".
(Cuốn sách này chỉ dùng để theo đuổi tình yêu đơn thuần và cạnh tranh công bằng, mặc dù biếи ŧɦái nhưng vẫn có ranh giới đạo đức cuối cùng)
Tần Gia Thụ: . . .
Bạch Liên Hoa bí tịch, điều thứ nhất: Người nhập môn phải làm: Tìm kiếm Bạch Liên Hoa xung quanh bạn, học tập đặc điểm nói chuyện của đối phương (bắt chước quá nhanh cũng không tốt, dễ khiến người ra cảm thấy mình giả tạo), bạn sẽ phát hiện ra cậu ta/cô ta hoặc bọn họ nói gì cũng đắn đo, rất biết cách lấy lòng người khác, thường hay khen ngợi người ta, chú trọng đến số lượng từ ngữ.
Tần Gia Thụ nhìn xuống những ví dụ được đưa ra phía dưới, đưa tay khép sách lại, nét mặt rất phức tạp.
Từ hôm thứ sáu Tần Gia Thụ không đi học đó, trong lòng Ôn Trĩ Sơ cũng bắt đầu tồn tại một khối u, cậu không biết tại sao mình lại cảm thấy áy náy với Tần Gia Thụ.
Có lẽ do cậu không muốn làm cho người khác thương tâm, cũng có thể là do Tần Gia Thụ từ trước tới giờ luôn giúp đỡ cậu, nên cậu cảm thấy không đành lòng.
Nhưng cậu không còn biện pháp nào tốt hơn nữa, chỉ có thể từ chối người ta, hi vọng tâm trạng của đối phương sẽ không bị cậu ảnh hưởng đến.
Không hổ là thứ năm điên cuồng, chuyện xảy ra ngày hôm đó cũng điên cuồng không kém.
Sáng thứ hai, Ôn Trĩ Sơ mua bánh bao xong đi vào lớp, vừa ngồi xuống đã mở miệng gọi: "Thiên Miêu tinh linh."
[Hệ thống: Tôi đây].
Ôn Trĩ Sơ hơi rối rắm, hỏi ra miệng: "Cậu bảo hôm nay Tần Gia Thụ có đến không?"
[Hệ thống: Tôi đề nghị cậu đi hỏi thẳng người ta].
Ôn Trĩ Sơ: ...
Nhìn dáng vẻ xoắn xuýt của Ôn Trĩ Sơ, Thiên Miêu tinh linh mở miệng.
[Hệ thống: Thực ra nếu hắn không đến thì cậu sẽ an toàn hơn một chút]
Ôn Trĩ Sơ: ?
[Hệ thống: Ký chủ đời trước của tôi từng nói cho tôi biết một câu].
Ôn Trĩ Sơ tò mò: "Câu gì?"
[Hệ thống: Rời xa đàn ông, không thì cậu sẽ trở thành người bất hạnh].
"Nhưng mà tôi cũng là đàn ông như cậu ấy mà".
[Hệ thống: Cho nên tôi mới là kẻ bất hạnh].
Ôn Trĩ Sơ: . . .
Hóa ra là do chúng tôi làm khổ cậu.
[Hệ thống: Mà anh ta còn đưa ra một ví dụ sống động nữa cơ].
Ôn Trĩ Sơ nghe xong hơi nóng lòng, hỏi thăm ngay: "Ví dụ gì thế?"
[Hệ thống: Lần đó anh ta làm nhiệm vụ, nói là nhất định phải liều mình làm cái nhiệm vụ hèn hạ này, cuối cùng lật xe đành phải từ bỏ lòng tự trọng gọi người ta một tiếng bố ơi, ai ngờ hổ dữ vẫn ăn thịt con].
Ôn Trĩ Sơ nuốt nước bọt, "Sau đó thì sao?"
[Hệ thống: Sau đó tôi và anh ta mất liên lạc ba ngày, chờ tôi không còn bị che mắt nữa, được thả ra thì anh ta đến đường cũng không đi nổi, nói là cúc bộ đã bị tổn thương nghiêm trọng, sống vô cùng khuất nhục, chờ đến khi vết thương được chữa khỏi mới lén lút trốn đi].
Ôn Trĩ Sơ kinh hãi, không ngờ người chủ nhân kỳ diệu kia lại từng trải qua chuyện đau đớn đến vậy, bị đánh gãy cả xương, đi đường cũng không xong.
() Hệ thống nói Cúc bộ (菊部) bị thương, chắc ai cũng biết là chỗ nào rồi, bé Ôn nghe thành bị thương cục bộ (局部) (cùng đọc là júbù)
"Vậy nhất định là anh ấy rất đau đớn nhỉ".
[Hệ thống: Phải dưỡng nửa tháng mới khỏe].
Ôn Trĩ Sơ: ?
Không phải gãy xương ba tháng mới khỏi được hả? Cậu suy ngẫm một phen, nghĩ có lẽ là do thân thể người ta tốt, uống không ít sữa bò.
Buổi chiều có tiết sinh hoạt câu lạc bộ, Ôn Trĩ Sơ cầm sách bài tập đi vào phòng sinh hoạt. Trước đó Tần Gia Thụ đã dẫn cậu đi mua hai cuốn sách bài tập, bốn ngày cậu mới làm xong ba đề, không phải đề quá khó, chỉ đơn thuần là cậu không biết làm.
Không biết làm là thế nào, là câu hỏi có bốn đáp án ABCD, tùy tiện chọn một cái là xong, nhưng cậu là cảm thấy E còn tin cậy hơn ABCD nhiều.
Sự xuất hiện của hai cuốn sách bài tập đã hung tợn chế giễu lòng tự tin của Ôn Trĩ Sơ.
Cậu mở đề bài đặt lên mặt bàn, có lẽ Tần Gia Thụ sau này sẽ không tới đây nữa, Ôn Trĩ Sơ mím môi, định mở phần đáp án ra xem giải thích.
Lúc này bên ngoài phòng sinh hoạt có tiếng bước chân vang lên, Ôn Trĩ Sơ không quan tâm đến, chỉ nhíu mày chăm chú xem đáp án. Sau đó, cái ghế bên cạnh cậu bị kéo ra, bóng tối phủ lên người cậu.
Ôn Trĩ Sơ nghiêng đầu nhìn sang, nét mặt sững sờ, nhìn Tần Gia Thụ đã ngồi xuống bên cạnh mình.
"Tần. . . Tần Gia Thụ."
Tần Gia Thụ trong lòng âm thầm tự thôi miên chính mình, ôn tập lại bí kíp học được trong sách, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần hắn muốn chuyện gì hắn cũng sẽ làm được.
Lại hít sâu một hơi, Tần Gia Thụ, đến lúc mày thể hiện rồi đó.
Ngay lúc Tần Gia Thụ định nghiêng đầu thể hiện kiến thức mới học được tối hôm qua, loại bỏ ngăn cách trước đó giữa hai người, ánh mắt mới quét qua, mặt hắn đã đen lại.
"Đầu cậu làm sao vậy?"
Nói xong, hắn gần như vô thức giơ tay vén tóc người ta lên, chỉ thấy trên trán kia có một cục u tím thẫm, xem ra đã xuất hiện được mấy ngày.
Gương mặt Tần Gia Thụ đen đến đáng sợ: "Có người bắt nạt cậu?"
Ôn Trĩ Sơ vội vã xua tay: "Cái này. . . Cái này. . ."
Giọng nói trầm thấp của Tần Gia Thụ mang theo chút tức giận: "Ai?"
Ôn Trĩ Sơ bị dọa, run sợ: "Là... là... tôi".
Tần Gia Thụ: . . .
——-
Nhà thám hiểm Dora
cừu nhỏ Shaun