Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Được.”
Diệp Trần gật đầu: “Ta chờ chàng trở về.”
Đông Lăng lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt ôn hòa, yên ả, không lẫn chút dục vọng, chàng cúi đầu, hôn nhẹ lên môi nàng.
Nụ hôn vừa nhẹ vừa lạnh này lại khiến Diệp Trần cảm thấy rung động hơn bất kỳ lần hôn nhau nào khác.
Nàng vẫn luôn mỉm cười như thể rất ổn, rất vui.
Đúng lúc này, Văn Xương đột ngột xuất hiện, sốt sắng nói: “Đông Lăng, chuyện không giấu được…”
“Ta sẽ đi gặp Thiên Đế.”
Đông Lăng xoay người nhìn thoáng qua Diệp Trần bằng ánh mắt lo âu rồi quay đầu lại cúi mình làm lễ với Văn Xương.
“Huynh làm gì thế?!”
Văn Xương sợ nhảy dựng người tránh sang một bên. Đông Lăng từ từ thẳng lưng lên, trịnh trọng dặn dò: “Lúc ta không ở đây, phiền huynh, Thiếu Hoa và Tử Vi chăm sóc nàng nhiều hơn.”
“Tất nhiên rồi.” Văn Xương đáp bằng vẻ nghiêm túc hiếm có, nâng Đông Lăng dậy, “Chúng ta là huynh đệ, đương nhiên ta sẽ giúp huynh chăm sóc tẩu tử.”
Đông Lăng gật đầu, mím môi, lại quay lại chỗ Diệp Trần. Diệp Trần mỉm cười, ngẩng đầu nhìn chàng: “Sao vậy, còn gì lo lắng nữa?”
“Nàng đã tịch cốc, ngoài linh chi tiên lộ ra, đừng liên tục ăn đồ của nhân gian, không có ích cho việc nàng tu hành.”
Diệp Trần ngạc nhiên. Đông Lăng cầm tay nàng, cúi đầu dặn: “Cho dù ăn, cũng đừng ham ăn đồ lạnh, ăn nhiều đau bụng, ta không ở, nàng mà đau thì lại không có ai chăm sóc.”
“Chàng đừng lo.” Diệp Trần gần như không gượng cười nổi nữa nhưng khóe miệng nàng vẫn kéo thật cao, làm bộ như mọi ngày, mắt sáng lấp lánh: “Trước đây, chàng cũng không ở, không phải ta cũng tự chăm sóc bản thân rất ổn hay sao?”
“Sau này, ở bên ngoài thì đừng gây chuyện, nếu đã gây rồi thì cũng đừng sợ phiền phức, đánh thắng được thì đánh, đánh không thắng được thì nàng đi tìm Tử Vi, huynh ta cũng hơi đáng tin một chút.”
“Ừ, biết rồi.”
“Ta chuẩn bị cho nàng rất nhiều quà, sinh nhật nàng mỗi năm, nàng tới Tinh Huy các ở Thiên điện của Đông Cực cung mở một hộp.”
“Được.”
“Có lẽ mở hết số hộp ấy, ta sẽ ra.”
“Ừ.”
“Có lẽ mở hết rồi, ta cũng vẫn chưa ra.”
Tay Đông Lăng hơi run run. Diệp Trần kìm lòng mình, cúi đầu, không đáp. Đông Lăng ngước mắt nhìn lên, trong đôi mắt bình lặng ánh lên niềm chua xót: “Nếu ta vẫn chưa ra, nàng tìm một người trong lòng khác rồi tái giá đi nhé.”
Diệp Trần không nói gì. Đông Lăng cầm chặt tay nàng, như thể không cam lòng, như thể lại lo lắng. Diệp Trần mỉm cười, chầm chậm ngẩng đầu lên, nắng ban mai đong đầy trong mắt, nàng gần như là nghiến răng nói ra chữ ấy…
Được.
Nghe đáp vậy, cuối cùng Đông Lăng run run nói: “Thế, ta đi đây.”
Diệp Trần vẫn đáp một chữ như cũ, được.
Đông Lăng nhìn nàng, dường như chàng muốn được nghe gì đó nhưng Diệp Trần chẳng chịu nói gì, chỉ mãi mỉm cười, tỏ vẻ đều ổn.
Đông Lăng cúi đầu cười, xoay người đi mất.
Diệp Trần nhìn theo bộ y phục trắng đi vào trong nắng, biến mất ở cuối chân trời cho tới tận khi không còn tìm thấy chút hơi thở nào của chàng, nàng mới quay đầu, hỏi Văn Xương đứng bên: “Chàng ấy đi rồi sao?”
Văn Xương ngẩn ra rồi gật gật đầu: “Đi rồi.”
Trong khoảnh khắc, Diệp Trần liền ngồi sụp xuống đất, khóc òa lên.
Văn Xương sững sờ, vội lại đỡ nàng, sốt ruột hỏi: “Ngươi sao thế?”
Diệp Trần không đáp, chỉ kéo tay áo Văn Xương, khóc mãi không ngừng.
Vừa khóc vừa mắng: “Đồ khốn, đúng là đồ khốn… Chàng định chết ở trong đó thật hay sao?”
“Chàng thực sự không cần ta nữa sao? Cho dù chàng chết, ta cũng sẽ tụ hồn cho chàng, tìm chuyển thế của chàng, nhất định phải tìm được chàng để gả. Khốn thật, đã ngủ với ta lâu như vậy, còn dám nghĩ tới chuyện vứt bỏ ta sao!”
“Đồ khốn Trần Thế Mỹ phụ lòng!”
Diệp Trần vừa khóc vừa mắng, khác hẳn dáng vẻ đứng thẳng mỉm cười vừa mới rồi.
Mặt trời từ từ nhô lên cao, Thiếu Hoa và Tử Vi bận rộn xóa trí nhớ và trả những người bị Đông Lăng giết hại trở về.
Những xác người nằm xung quanh dần dần đứng dậy, mặt dại ra, vẫn chưa kịp hồi thần.
Diệp Trần thì vẫn níu Văn Xương lại khóc mãi không thôi.
Văn Xương cảm thấy cứ để nàng ta níu lại khóc lóc mãi như vậy thật chẳng ra làm sao, bèn vội vội vàng vàng đưa Diệp Trần về Ông Sơn, giao người lại cho Bạch Nhiễm. Diệp Trần giữ chặt Văn Xương, cố sống cố chết không chịu thả cho đi.
Văn Xương bất đắc dĩ đành phải ngồi uống rượu cùng Diệp Trần, nghe nàng nói dông nói dài.
Diệp Trần vừa khen Đông lăng tốt xong là lại liền mắng ngay thêm mấy câu, Văn Xương thật không hiểu rốt cuộc là nàng ta thích hay không thích Đông Lăng.
Mắng một hồi, cuối cùng Diệp Trần cũng ngà ngà, Văn Xương bùi ngùi thở dài: “Ở trước mặt Đông Lăng, rõ ràng ngươi còn là một thục nữ đàng hoàng, sao vừa chuyển sang chỗ ta lại thành thế này chứ?”
“Ngươi có thể sánh với chàng sao?”
“Ngươi nói thế, ta không vui đâu nhé. Lúc huynh ấy đi ngươi không khóc, giờ khóc thành ra thế này để làm gì?”
“Ta, ta sợ chàng lo lắng.”
Diệp Trần sụt sùi, ánh mắt dịu dàng: “Chàng đi Đông Cực cung, không thể để hình ảnh cuối cùng của chàng về ta lại xấu như thế được, phải không?”
“Ngươi cũng biết mình xấu hả?”
Văn Xương bật cười: “Đông Lăng thế mà lại ưng ý ngươi, bọn ta vẫn luôn thấy quả là kỳ lạ, đáng ra không nên là ngươi mới phải.”
“Không phải ta thì là ai?”
“Thì là ai đó xứng đôi với huynh ấy.”
“Thế nào mới được coi là xứng đôi với chàng?”
Diệp Trần nhìn Văn Xương, Văn Xương nghĩ ngợi một hồi rồi thong thả đáp: “Về diện mạo thì kể ra cũng xứng đôi, có điều, tính tình ngươi, quá vui vẻ cởi mở.”
“À,” Văn Xương bỗng nhớ ra, “sau khi Đông Lăng bế quan, ngươi sẽ là chủ nhân của Đông Cực cung, ngươi biết rồi chứ?”
Diệp Trần giật mình, chuyện này đúng là bất ngờ nhưng kể ra thì cũng đúng thôi.
“Thập phương trấn tà kính sẽ tự nhận chủ, chỉ có chủ nhân của Đông Cực cung mới điều khiển được nó. Ngươi muốn xứng đôi với Đông Lăng thì bước đầu tiên là phải làm tốt vai trò nữ chủ nhân này đã. Đừng như trước kia, cử chỉ thô tục, hèn hạ như thế thật là đáng sợ.”
Lời Văn Xương nói với Diệp Trần, trước đây cũng đã từng có người nói với nàng, bảo nàng hãy ra dáng một cô nương hơn một chút, nhưng trước nay nàng chưa từng nghe theo. Thế nhưng, lúc này đây, nghe Văn Xương nói vậy, nàng bỗng nghĩ, thế cũng phải.
Đông Lăng nhà nàng tốt như thế, nàng nên xứng đôi với chàng. Nàng có được nam tử tốt nhất trên đời, tất nhiên cũng muốn để chàng tương ứng có được cô nương tốt nhất thế gian.
Giữa lúc hai người nói những lời này, xa xa, từ hướng Đông, có tiếng rung lên ầm ầm, phượng hoàng vút mình lên cao, chim chóc giật mình bay tán loạn. Hai người cùng phóng mắt nhìn về hướng ấy. Văn Xương thở dài thành tiếng: “Là Cực Hàn cấm địa được mở.”
Nó là một khu cấm địa thuộc Đông Cực cung, băng tuyết đóng băng quanh năm, không có sự sống, là nơi linh khí trong trời đất được sinh ra. Thần tiên nào đi vào đó cũng sẽ bị mất tu vi. Tuy nhiên, vì là nơi khởi nguồn linh khí của trời đất nên nó cũng chính là chỗ mà không tà khí nào trên đời này xâm nhập được, do vậy nơi đấy là nơi rèn luyện tâm tính tốt nhất.
Chốc lát sau, rung chấn hết. Diệp Trần nhìn phương xa, chầm chậm hỏi: “Chàng ấy vào rồi nhỉ?”
“Ừ.”
Văn Xương gật đầu.
“Nơi ấy lạnh lắm chăng?”
“Nghe nói vậy.”
“Chàng không có linh lực, biết làm thế nào bây giờ?”
“Huynh ấy…”
“Bằng tinh thần sao?”
Diệp Trần không nhịn được cười, Văn Xương á khẩu mất một lúc: “Có khi, huynh ấy mang theo chăn?”
Diệp Trần nghe vậy liền quay đầu nhìn Văn Xương bằng ánh mắt đầy hàm ý.
Nàng vỗ vỗ vai Văn Xương: “Huynh đệ đây quả là thiên tài.”
Dù không khí đang thế nào, đế quân cũng chỉ cần một câu là bẻ lái được hết.
Diệp Trần nói chuyện với Văn Xương, không khóc thêm nữa, trong lòng dần bình tâm trở lại. Nàng đứng dậy đi ra ngoài. Bạch Nhiễm lo lắng hỏi: “Tiên chủ đi đâu vậy?”
“Đông Cực cung.”
Diệp Trần nói xong liền hóa thành một luồng sáng cưỡi gió bay đi, loáng một cái đã đáp xuống trước Đông Cực cung.
Trước Đông Cực cung, mọi người đang quỳ gối. Diệp Trần đáp xuống, thản nhiên hỏi: “Thập phương trấn tà kính ở đâu?”
Người quỳ ở đây đều là những người đã ngụ lâu trong Đông Cực cung. Đông Lăng thích yên tĩnh nên môn hạ đệ tử không nhiều, có điều đều là cao thủ hàng đầu. Trong số này, người quỳ ở đầu là đại đệ tử của Đông Lăng, tên là Tàng Tâm.
Tàng Tâm cung kính đứng dậy, thưa với Diệp Trần: “Mời sư mẫu đi theo ta.”
Diệp Trần gật đầu, đi theo Tàng Tâm tới tẩm điện của Đông Lăng. Tàng Tâm không dám vào trong, dừng ở cửa nói: “Nơi này sư tôn đã hạ cấm chế, ta không dám vào, chỉ có sư mẫu là vào được, Thập phương trấn tà kính ở trong đó.”
“Ừ.”
Tiếng ừ của Diệp Trần ung dung, lành lạnh, nếu nàng để ý thì sẽ nhận ra nó có đôi nét tương tự với Đông Lăng.
Nàng đi chân trần vào trong đại điện lát nền bằng đá cẩm thạch, đập vào mắt là vách đá dựng đứng ở bên ngoài. Trên vách đá dựng đứng không có trăng sáng treo cao mà có một mặt gương như thái dương tỏa ra linh khí, lấp lánh ánh sáng.
Diệp Trần đi ra sát vách đá, ngẩng đầu nhìn Thập phương trấn tà kính. Trên mặt gương đột nhiên hiện ra khuôn mặt một người vô cùng tương tự Đông Lăng, nó điềm đạm nói: “Ta đã từng thấy ngươi.”
“Lúc nào?”
Diệp Trần ngồi xếp bằng. Nàng cảm nhận được rất rõ, chiếc gương này là tiên khí có linh khí tối thượng.
“Từ rất nhiều năm trước, khi hắn vẫn còn nhỏ.”
Thập phương trấn tà kính tỏ ra hoài niệm: “Hắn ngồi dưới gốc bồ đề, bỏ công một nghìn năm để tạo ra ngươi.”
Diệp Trần gật gù: “Ngài đã ở bên chàng rất lâu.”
“Ta nhờ ơn một giọt máu trong tim của hắn nên mới biến hóa được, quả thực là đã làm bạn rất nhiều năm.”
Thập phương trấn tà kính gật đầu: “Tiếc rằng, ta bẩm sinh đã là tiên khí, không thể tu tiên.”
“Tư chất của ta không tốt, chỉ có thể bắt đầu từ yêu, hóa ra lại là may mắn?”
Diệp Trần không kìm được nụ cười.
Những vật chết như họ, nếu bẩm sinh đã có linh thức, được người gọi là tiên khí thì tuy vừa thức tỉnh đã lập tức đạt tới đỉnh cao nhưng cũng đồng thời đánh mất cơ hội trở thành tiên nhân.
Còn những vật có tư chất không tốt, không được coi trọng thì phải tu luyện từng chút từng chút một, trở thành yêu trước rồi mới tu tiên.
Thập phương trấn tà kính thở dài, nhìn Diệp Trần một cái, lắc lắc đầu mà rằng: “Ngươi hiện giờ không đủ mạnh để điều khiển được ta.”
“Ta biết.”
Diệp Trần ung dung đáp: “Ta sẽ rèn luyện thêm cho tới ngày có thể điều khiển được ngài.”
“Mạnh miệng thật.”
Diệp Trần mỉm cười không nói gì.
Có Thập phương trấn tà kính làm bạn, nàng liền ở luôn tại tẩm điện của Đông Lăng, không ra ngoài.
Nàng lật bút ký, sổ tay tu luyện của Đông Lăng ra xem, ngồi xuống bế quan.
Hàng năm, tới sinh nhật của nàng, Tàng Tâm lại vào Tinh Huy các lấy một chiếc hộp ra giao tới tận tay nàng.
Nàng mở hộp ra, trong có một chút quà.
Có lần là y phục, có lần là trâm cài, cũng có lần là cào cào lá tre, tượng đất, thậm chí có lần là hoa hồng nở rộ làm bằng vàng.
Đóa hồng vàng ấy là đồ hiếm lạ, Tàng Tâm vốn định giới thiệu cho Diệp Trần biết nhưng Diệp Trần vừa nhìn thấy hoa là liền có linh cảm biết nó là thứ thế nào.
Sự biết này dường như được khắc sẵn trong đầu nàng, sinh ra đã biết. Nàng không chỉ biết nó là hoa hồng, còn biết hoa này thường được người yêu dành tặng cho nhau.
Nàng một mình ở Đông Cực cung, đọc hết sách Đông Lăng có, ra sức tu luyện, quên ngày quên tháng.
Bao nhiêu năm qua, Diệp Trần đều chẳng chú tâm tu hành, vậy mà sau khi yêu một người thì lại phát hiện đây là cách tốt nhất để nàng tới gần chàng.
Nàng xem hết tất cả những sách chàng từng đọc, lần theo bước đường của chàng, mặc bạch y chàng thích, đầu đội đạo quan, học theo cách nói chuyện thong dong, điềm đạm của chàng và học cả điệu cười nhàn nhạt của chàng.
đạo quan 道冠: “quan” nói chung là mũ, mão, nón. Đạo quan ở đây là chỉ chung những thứ như hình, tùy theo hình dáng, chất liệu mà có lúc gọi cụ thể hơn là kim quan (quan bằng vàng), ngọc quan (quan bằng ngọc), hoa quan (quan hình hoa), v.v…
Ngày nàng bước ra khỏi tẩm điện là vào đại lễ nhậm chức của Tân Thái Sơn phủ quân mới, đầu đội đạo quan khảm ngọc, vẻ mặt ung dung, thoải mái, được Tàng Tâm đón đi Minh phủ.
Lúc nàng đến, mọi người đều phải liếc nhìn, trăm năm không gặp, người năm xưa gần như không nhận ra nổi đó là Diệp Trần.
Thiếu Hoa nhìn thấy Diệp Trần, muốn nói gì đó nhưng môi cứ mãi ngập ngừng. Diệp Trần cầm phất trần, cười ôn hòa: “Đế quân nhìn ta như vậy làm gì?”
“Chẳng qua ta cảm thấy…” Thiếu Hoa mím môi, cuối cùng vẫn nói, “Ngươi không cần phải biến mình thành dáng vẻ của huynh ấy như thế.”
Những người đứng bên đều im lặng, vẻ mặt rõ ràng là đồng tình với Thiếu Hoa. Dáng vẻ Diệp Trần bây giờ, chỉ e cho dù không có Tàng Tâm dẫn vào, tất cả mọi người cũng đều sẽ biết, nàng có muôn vàn mối liên hệ mật thiết với Đông Lăng.
Cho dù y phục mặc khác, thậm chí giới tính cũng khác nhưng trong từng lời nói, cử chỉ thì đều có bóng dáng của người nọ.
Nghe Thiếu Hoa bảo vậy, Diệp Trần ngẩn ra, đưa tay sờ lên mặt: “Ta đâu có…”
Nói đến đó thì dừng lại.
Nàng muốn nói, nàng không hề cố ý biến mình thành dáng vẻ của Đông Lăng.
Chỉ là nàng quá nhớ chàng.
Đọc hết sách, xem hết kinh văn, chẳng qua chỉ là để có được một lúc tạm quên chàng, ngừng nhớ chàng. Thế nhưng, chàng không ở, nỗi nhớ nhung, ngày qua ngày, càng thêm sâu nặng.
Nàng từng tới Cực Hàn thăm chàng nhưng chỉ được đứng bên ngoài kết giới, không thể nhìn thấy chàng, cũng không nghe được chàng nói, không có hồi đáp nào hết, nàng thậm chí không biết, người ấy còn sống hay đã mất rồi.
Nàng từng đi hỏi Thiên Đế, nếu ma tính của Đông Lăng tiêu trừ hết, có phải là sẽ được ra không.
Thiên Đế nói với nàng, nếu Đông Lăng độ hóa ma thần thành công thì ông ta sẽ tự tay thả chàng ra.
“Nếu không thì sao?”
“Vậy thì tiếp tục ở trong đó.”
“Nếu chàng chết thì sao?”
“Vậy ngươi cứ coi như là hắn vẫn đang tiếp tục ở trong đó.”
Dù sao, Cực Hàn, ngoài Đông Lăng ra, không ai vào được.
Không ai có thể thấy chàng hay nghe được giọng nói của chàng. Thập phương trấn tà kính thương hại nàng liền ngày ngày mô phỏng lại hình ảnh của Đông Lăng năm đó.
Khi chàng niên thiếu, một mình một kiếm hành tẩu giữa hồng hoang, khi chàng vượt qua thiên đạo đại kiếp nạn, kiếm chỉ lên trời xanh, quét ngang bốn phía, khi thần ma đại chiến, kiếm của chàng bảo vệ chúng sinh thiên hạ…
Nàng ngày ngày xem.
Một trăm năm, đối với thần tiên chẳng qua chỉ như trong chớp mắt. Có khi ngủ một giấc là ngàn năm, vạn năm đã qua.
Thế nhưng, một trăm năm không có chàng này, nàng mới biết, hóa ra một trăm năm lại dài như vậy.
Đủ để nàng đọc hết tất cả sách chàng từng đọc và cũng đủ để nàng nhâm nhi hết những kỉ niệm lúc đương thời của chàng.
Nàng xem nhiều, nghĩ đến quá nhiều, bất giác, hành vi, cử chỉ đều mang theo bóng dáng của chàng.
Đấy chẳng lẽ còn không phải là biến mình thành dáng vẻ của Đông Lăng hay sao?
Đúng thế, nhưng chẳng thế thì sao?
Nếu có thể ngừng nhớ chàng thì nàng đã ngừng rồi.
“Từng đi gặp huynh ấy chưa?”
Thấy nàng sững sờ, Thiếu Hoa cảm thấy không đành lòng, đành phải đổi đề tài.
Diệp Trần cười: “Đi rồi, nhưng không nhìn thấy được người. Có lần ta từng nghĩ, không biết chàng có còn sống hay không.”
“Đừng nghĩ nhiều.” Văn Xương đứng bên chọc bút vào người nàng. Diệp Trần cúi đầu cười khẽ, hất tóc ra sau người. Tử Vi bỗng lấy một tập tranh ra đưa cho nàng.
“Đây là gì?”
“Tuy ngươi không nhìn thấy được Đông Lăng nhưng Đông Lăng có thể nhìn thấy ngươi. Huynh ấy trước nay vẫn luôn là người thích du sơn ngoạn thủy, một mình ở đó, chắc hẳn rất cô đơn.”
Tử Vi điềm đạm nói: “Những nơi được đánh dấu trên bản đồ này đều là những chỗ huynh ấy muốn mà chưa đi được. Năm xưa, bốn chúng ta từng nói với nhau sẽ đi xem. Giờ huynh ấy không đi được, ngươi có thể đi xem thay huynh ấy.”
Diệp Trần nghe vậy, liền nhận cuốn tranh Tử Vi đưa.
Nàng lướt đầu ngón tay trên mặt bức họa đồ, điềm tĩnh nhìn những điểm được khoanh vòng chi chít chì chịt một lúc rồi ngẩng đầu lên cười: “Ta biết rồi.”
Chờ nàng đi rồi, Văn Xương mới hỏi: “Ta nhớ nhiều chỗ trong số đó là vì chúng ta không dám đi nên mới không đi mà phải không?”
“Thì có sao?”
Tử Vi thản nhiên đáp: “Dù sao nàng ta cũng sắp tới lúc đột phá rồi, đã đến lúc cần đi lịch lãm.”
Thiếu Hoa, Văn Xương: “…”
Bọn họ bỗng cảm thấy nên cách cái tên cuồng chiến đấu số hai này xa ra một chút.
Diệp Trần đương nhiên không biết được suy nghĩ trong lòng của mấy vị đế quân, nàng được nhận cuốn tranh còn cảm thấy cảm kích Tử Vi.
Sau khi trở về, nàng liền tới chỗ cửa của Cực Hàn, đối diện trước mặt là kết giới. Nàng ngẩng đầu nhìn khung cảnh trắng xóa một màu, thong thả nói: “Đông Lăng, ta tới thăm chàng.”
“Ta muốn đi xa, đi rất nhiều nơi.” Không có ai đáp lời. Diệp Trần áp tay lên kết giới, những mong cảm nhận được hơi thở của đối phương nhưng không thu hoạch được gì.
Nàng chẳng mảy may để tâm, áp mặt lên trên kết giới, dịu dàng nói: “Ta sẽ về nhanh thôi.”
Nói xong, nàng liền xoay người bỏ đi.
Ở trong Cực Hàn, Đông Lăng chầm chậm mở đôi mắt bị băng tuyết che phủ nhìn nữ tử mặc một thân bạch y đưa lưng đi xa dần.
Muốn giữ nàng lại biết mấy.
Muốn ôm nàng biết mấy.
Cực Hàn rất lạnh, lạnh tới mức khiến chàng chưa từng có khi nào cảm thấy khát khao được ôm chặt một hơi ấm vào lòng tới vậy.
Kể từ đó, Diệp Trần liên tục lặp đi lặp lại một lữ trình.
Đi nơi chàng muốn đi, lưu cảnh sắc nơi ấy vào trong Lưu Quang Kính, mang về, chiếu cho chàng xem.
Có đôi lần nàng còn mang theo một chút rượu, ngồi ngay trước cửa Cực Hàn, bày một chén cho chàng, một chén cho nàng. Cho dù rượu của nàng chàng không uống được nhưng nàng vẫn làm như lúc có chàng ở bên, nói ríu ra ríu rít không ngừng.
Trước đây chàng thích dáng vẻ nàng mỗi khi ba hoa ríu rít như vậy, dù rằng chàng chưa từng nói, nhưng Diệp Trần nhớ, mỗi lúc như thế, ánh mắt chàng nhìn nàng đều rất dịu dàng.
Nàng từng hỏi chàng có khó chịu vì nàng ồn ào không.
Chàng ngẫm nghĩ đôi chút rồi nói: “Ồn ào thì có nhưng nếu là nàng làm thì ta thấy đó chẳng qua chỉ là náo nhiệt.”
“Ta một mình tĩnh lặng cả ngàn năm, vạn năm, nhờ có nàng mà cuối cùng mới có gì đó sôi nổi.”
Giờ một mình chàng ở Cực Hàn, Diệp Trần nghĩ, nơi đó chắc chắn là cực kỳ yên tĩnh, cực kỳ cô quạnh.
Những nơi Đông Lăng chưa đi, hầu hết đều là chỗ khó khăn nguy hiểm.
Có vài nơi không dùng được pháp thuật, Diệp Trần phải leo núi cao, băng vực sâu như một người bình thường.
Có vài nơi nhiều dã thú, Diệp Trần tiện tay vung trường kiếm, liều mạng chiến đấu.
Nguy hiểm nhất là lần nàng vào Cửu U cảnh. Đấy là nơi ngoài sông Vong Xuyên có nhiều oan hồn ma quỷ nhất thiên hạ, cũng là nơi chí âm chí tà trong trời đất.
Diệp Trần bị nhốt trong Cửu U cảnh một ngàn năm. Nàng biến thần hồn thành cầm, tấu Bồ Đề Khúc một ngàn năm, độ hết toàn bộ oan hồn trong Cửu U cảnh.
Khi hồn phách cuối cùng nhập vào luân hồi, Diệp Trần phát hiện ra chính khí cuồn cuộn trong trời đất được làm sạch.
Nàng đột ngột hiểu ra cách cứu Đông Lăng.
Trên đời này có thiện có ác, chỉ cần người tốt trên đời nhiều hơn người xấu, thế gian trong sạch thì ma thần trong người Đông Lăng tự ắt sẽ không thể làm loạn.
Vậy là một mặt nàng tiếp tục đi thăm những nơi Đông Lăng muốn tới, một mặt thì đi cứu tế chúng sinh.
Nàng sửa lại trường học, để con người được dạy về cái đức.
Nàng đi tiêu diệt yêu tà khắp nơi, cứu người trong nguy nan.
Không biết bỏ ra bao nhiêu tháng ngày, nhân gian khắp nơi lập miếu thờ nàng và Đông Lăng. Thần tượng của nàng và Đông Lăng luôn nắm chặt tay nhau đúng như nguyên mẫu pho thần tượng ban đầu nàng dựng trong tòa miếu được xây đầu tiên.
Nàng muốn phần công đức này Đông Lăng cũng được hưởng, mong Đông Lăng cũng có hương khói nhân gian.
Đến lúc này, trên thiên giới đã chẳng còn mấy ai địch nổi nàng. Sau khi độ hóa muôn ngàn oan hồn ở Cửu U cảnh, trên người nàng mang nặng công đức, Thiên Đế đặc cách phong nàng làm tân đế quân.
Đến lúc này, chỉ còn rất ít người còn nhớ được sự tồn tại của Đông Lăng.
Cũng chỉ có nàng, năm năm tháng tháng, đều tới Cực Hàn, khổ công chờ đợi, không sợ dài lâu.
Số hộp trong Tinh Huy các cứ vơi dần đi. Diệp Trần không biết liệu số hộp ấy có thể cầm cự được tới ngày Đông Lăng tái xuất hay không.
Đến năm trong Tinh Huy các chỉ còn lại một hộp cuối cùng, nàng tới trước cửa của Cực Hàn cấm địa.
Diệp Trần chuẩn bị sẵn rất nhiều rượu. Nàng đặt chiếc hộp trước mặt mình.
Sau đấy, nàng mở hộp. Trong hộp chỉ có một tờ giấy…
Quên ta.
Nàng nhận được ba ngàn hộp quà từ Tinh Huy các.
Đấy chính là kỳ hạn chàng định sẵn cho nàng, ba ngàn năm. Nếu sau ba ngàn năm mà chàng vẫn không ra được thì cả đời này e là sẽ không cách nào ra nổi.
Lúc này, Diệp Trần mới biết, hóa ra Đông Lăng trên trời dưới đất không gì không làm được cũng có một ngày phải nhận thua.
Cũng có chuyện mà chàng không làm được, cũng có việc mà chàng phải thất hứa.
Nàng im lặng, tay cầm chén rượu run run, cuối cùng nàng đập luôn chén rượu, cầm bình rượu lên tu.
Trong thời gian chàng không ở, nàng đã học được cách ủ rượu. Đây là những vò rượu cay nhất nàng từng ủ.
Nàng uống tới mất hết tri giác, chống người vào kết giới của Cực Hàn nôn khan.
Nàng nghe lời chàng dặn, đã tịch cốc thì không ăn nên trong bụng chỉ có rượu. Nàng nôn mãi cuối cùng nôn ra máu, không gượng nổi người, gục xuống một góc.
Chịu ảnh hưởng của Cực Hàn cấm địa, bên ngoài kết giới cũng rất lạnh. Diệp Trần quỳ rạp dưới đất, bông tuyết bay bay hắt tới.
Trong khoảnh khắc mơ màng, nàng có cảm giác dường như có người đứng trước mặt mình, chàng nhìn mình, ánh mắt dịu dàng mà lại tuyệt vọng.
“Đông Lăng…”
Nàng ngẩng đầu lên, thấp thoáng nhìn thấy khuôn mặt của người nọ.
Nàng lê về trước mấy bước, sốt ruột gọi: “Đông Lăng…”
Thế nhưng, chỉ trong nháy mắt, bóng người liền biến mất khỏi kết giới.
Không còn gì nữa.
Diệp Trần hoảng hốt nhìn trời đất mịt mù, bắt đầu trầm tư nghĩ, trên đời này thực sự có người tên Đông Lăng ấy sao?
Người đó thực sự yêu nàng, bầu bạn với nàng, thích nàng như trong trí nhớ của nàng sao?
Nàng đứng ngẩn ngơ, không sao nhúc nhích được cho tới tận khi Tàng Tâm tới dìu nàng: “Sư nương, phải về thôi.”
Nàng quay đầu lại, nhìn thấy Tàng Tâm mặc bạch y, đội ngọc quan.
Tàng Tâm dìu nàng, ánh mắt dịu dàng mà kiên định.
“Sư nương”, hắn lại gọi, “nên về thôi.”
Diệp Trần ngơ ngác nhìn Tàng Tâm, môi mấp máy, cuối cùng nàng cũng gật đầu, để Tàng Tâm đỡ mình về.
Nàng không quay đầu. Nếu nàng quay đầu thì có lẽ đã nhìn thấy trên kết giới có một bóng người mờ mờ.
Chàng xa xa trông theo họ, không nói một lời.
Diệp Trần được Tàng Tâm dìu về tẩm điện trong Đông Cực cung. Nàng vốn muốn nói gì đó nhưng bất ngờ lại nhận được truyền tin của Mạc Vô Tà: “Diệp Trần, sông Vong Xuyên… Phong ấn của sông Vong Xuyên mở rồi!”
Diệp Trần ngẩng vội đầu lên, lập tức xách kiếm chạy tới Minh phủ.
Vừa mới xuất môn đã gặp ngay Thiếu Hoa dẫn người tới.
“Các người làm gì vậy?”
Diệp Trần nhíu mày. Minh phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng không tin Thiếu Hoa không cảm giác được. Thiếu Hoa nghiêm mặt: “Ta tới Đông Cực cung bày trận trước, tiện thể báo cho ngươi mang Thập phương trấn tà kính theo.”
“Mang theo rồi.” Diệp Trần hiểu vấn đề lúc này của họ, đại khái cũng đoán biết được nguy hiểm trong đó, “Dưới sông Vong Xuyên lưu giữ oan hồn lệ quỷ từ thuở khai thiên lập địa tới nay, chính là nơi tà khí tụ hội. Phong ấn của nó bị mở thì còn nguy hiểm hơn nhiều chuyện Cửu U cảnh năm xưa.”
Nói xong, Diệp Trần đi cùng Thiếu Hoa quay lại Đông Cực cung. Thiếu Hoa cho đệ tử của mình xếp hàng, tiếp đấy, chúng đệ tử cắm trường kiếm xuống đất, kim quang dần sáng lên. Thiếu Hoa cầm kiếm vẽ dọc vẽ ngang rồi hô: “Đi!”
“Làm gì thế?”
Diệp Trần không hiểu. Thiếu Hoa vừa chạy vừa giải thích cho nàng: “Ngươi có biết tại sao phong ấn của sông Vong Xuyên đột nhiên bị phá không?”
“Tại sao?”
“Bởi vì ma thần trong cơ thể Đông Lăng đã trưởng thành, sắp xuất thế. Tà khí cảm ứng được nên bùng phát lên, phá được phong ấn.”
Nghe vậy, Diệp Trần chấn động trong lòng: “Thế Đông Lăng…”
“Đông Lăng ngộ được đại đạo, đang độ hóa ma thần. Thành hay bại, chỉ xem ở hôm nay. Vậy nên ta mới bày trận pháp ngoài Đông Cực cung, tuyệt đối không thể để Đông Lăng phát hiện ra có tà khí.”
Nếu Đông Lăng sắp ngộ được đại đạo, vậy có nghĩa là ma thần trong người chàng vô cùng có nguy cơ bị độ hóa, vào thời khắc mấu chốt này, tất nhiên ma thần phải điên cuồng vùng lên.
Ma thần bị mấy ngàn năm ở Cực Hàn cấm địa làm yếu đi, ắt không thể so với trước đây, nhưng nếu có tà khí xâm nhập vào, kích thích ma tính của Đông Lăng khiến chàng đạo tâm bất ổn thì đúng là chất dinh dưỡng tốt nhất cho ma thần.
Bao nhiêu năm cùng chung một thân thể, từ lâu ma thần đã hóa thành tâm ma của Đông Lăng.
Diệp Trần đã không còn là tiên chủ vô dụng năm xưa chỉ biết nấp đằng sau Đông Lăng. Thiếu Hoa nói một chút như vậy, nàng lập tức hiểu ra vấn đề quan trọng lúc này.
Nàng ngẩng đầu nhìn Thiếu Hoa, bình tĩnh nói: “Chắc là ngươi còn có việc khác nữa.”
Thiếu Hoa giật nảy mình, không dám nhìn lại nàng. Diệp Trần vén tóc ra sau tai, nhẹ nhàng nói: “Ngươi nói đi, ta nghe.”
“Sông Vong Xuyên có nhiều oan hồn lệ quỷ như vậy, trảm không hết được. Cái ác trên đời không cách nào trảm tận, chỉ có thể độ.”
Diệp Trần gật đầu, không nói gì. Năm đó, ở trong Cửu U cảnh, nàng cũng nghĩ giống vậy nên mới không cứng đối cứng mà chọn cách độ hóa toàn bộ oan hồn lệ quỷ trong đó.
“Hiện giờ Văn Xương và Tử Vi đã bày trận pháp bên ngoài Minh phủ.”
“Rồi sao?”
“Thiên Đế và chúng ta thương nghị, cho rằng, lại bày ra một Cửu U cảnh, với ngươi giữ ở chỗ mắt trận độ hóa tà khí, có lẽ… là thích hợp hơn cả.”
Nghe vậy, Diệp Trần thong thả nở nụ cười.
“Vậy nên là, các ngươi sẽ kề vai chiến đấu với ta à?”
“Trận pháp này sẽ hao hết linh lực của bọn ta.” Thiếu Hoa xoắn nắm tay, “Hơn nữa, trong mắt trận chỉ có thể có một người. Một khi có gì sơ sẩy, có thể khởi động Thập phương trấn tà kính, tái tạo lại một sông Vong Xuyên mới.”
“Tại sao không tái tạo một sông Vong Xuyên mới luôn đi?”
Diệp Trần bình tĩnh chất vấn. Thiếu Hoa có vẻ cuối cùng cũng đã chỉnh đốn xong tâm trạng, quay đầu lại nhìn nàng: “Với tình hình trước mắt, bọn ta không làm được. Ít nhất phải độ hóa trước một phần oan hồn rồi mới có thể làm.”
“Ta hiểu.” Diệp Trần gật đầu, không kìm nổi cười, “Vậy nên, thực ra các ngươi cũng không trông cậy ta độ hóa được toàn bộ oan hồn phải không?”
Thiếu Hoa không nói gì. Diệp Trần quay đầu đi, thản nhiên hỏi: “Trong dự tính của các người, ta sẽ chết hả?”
“Chúng ta phải thành công.”
Thiếu Hoa trấn tĩnh, lẳng lặng nhìn Diệp Trần: “Một khi chúng ta thất bại, oan hồn lệ quỷ sẽ lao thẳng tới Đông Cực cung, Đông Lăng sẽ bại.”
“Thiếu Hoa,” Diệp Trần thở dài, “có phải ngươi biết trong lòng ta vốn không có những thứ như là chúng sinh thiên hạ nên cố ý lấy Đông Lăng để uy hiếp ta?”
“Trong lòng ngươi có thương xót chúng sinh hay không,” Thiếu Hoa và nàng đi tới Minh phủ, hắn không quay đầu nhưng nói đầy chắc chắn, “trong lòng ngươi không phải thừa hiểu hay sao?”
Diệp Trần ngẩn người, sau đấy bật cười thành tiếng. Thiên Đế, Văn Xương, Tử Vi đã chờ sẵn ở cửa. Diệp Trần nhìn thấy một lớp màng tỏa hào quang úp ngược bên trên Minh phủ. Bên trong đó, vô số oan hồn lệ quỷ đang điên cuồng rít lên, va mình vào. Có tiên quân không kịp ra, cố gắng chém giết ở trong, để rồi bị lệ quỷ xé thành nát vụn.
Thiên Đế thấy Diệp Trần tới bèn lại gần: “Diệp Trần đế quân…”
Diệp Trần giơ tay lên ngăn lời Thiên Đế, bình tĩnh nói: “Đừng mang cái điệu giả lả dối trá ấy của ngươi ra đối phó với ta. Có gì cần nói thì Thiếu Hoa đều đã nói với ta hết rồi. Ta chỉ có một yêu cầu,” nàng mím môi, “tới lúc Đông Lăng ra, thì hãy bảo với chàng là ta, chuyển thế rồi.”
Thế nhưng, tất cả mọi người đều biết, nếu Diệp Trần thất bại thì sẽ không có cơ hội được chuyển thế.
Lệ quỷ sẽ ăn sạch thần hồn của nàng, không chừa lại một chút vết tích.
Tuy vậy, Diệp Trần cũng chẳng hề e ngại. Nàng lật tay áo biến ra một chiếc cầm rồi ôm cầm đi vào trong trận pháp.
Nàng vừa đi vào, đám lệ quỷ liền lao tới xâu xé. Diệp Trần không mảy may biến sắc, mở một kết giới, đi thẳng tới ven bờ Vong Xuyên. Nàng vung tay đặt Thập phương trấn tà kính ở trên để ánh sáng của Trấn tà kính bảo vệ xung quanh mình như một ngọn đèn sáng giữa đêm tối mịt mùng.
Các tiên quân còn kẹt trong trận pháp liền ào ào di chuyển về phía Diệp Trần, đứng ở trong phạm vi được chiếu sáng.
Thập phương trấn tà kính do linh lực của Diệp Trần điều khiển, nàng dùng Trấn tà kính tạo ra một khu vực an toàn để các tiên quân nghỉ ngơi rồi đặt cầm lên trên hai chân, tiếng đàn mang theo linh lực bắn ra. Linh lực ấy như thể gió xuân, hút đám lệ quỷ tới, một số con sững ra tại chỗ, ánh mắt thoáng tỉnh táo lại.
Khác với các thần tiên khác, sở trường của Diệp Trần là công kích thần hồn. Trong quãng thời gian ở Cửu U cảnh, thứ nàng học được không phải cách trảm yêu diệt tà.
Nàng không diệt ác, cái nàng làm chính là phát hiện ra cái thiện.
Tiếng kinh văn êm dịu, nhẹ nhàng được niệm ra từ miệng nàng, hợp vào với tiếng đàn, tà khí trên mình oan hồn, lệ quỷ như bị một đôi tay bóc đi, ném vào trong dòng Vong Xuyên rửa sạch. Hồn phách được độ hóa hóa thành chấm sáng, bay phiêu tán ra bên ngoài pháp trận. Minh phủ hiện giờ không chứa đựng được những hồn phách lương thiện nữa, chúng sẽ bị đám lệ quỷ kia xé xác trong nháy mắt.
Một con, hai con, ba con…
Người đứng ngoài im lặng nhìn cảnh tượng thần kỳ đang diễn ra. Nữ tử ven bờ Vong Xuyên nhắm mắt đánh đàn, vẻ mặt bình thản, thiên địa đại đạo dường như bao phủ xung quanh nàng, đám oan hồn lệ quỷ khiến thần tiên phải đau đầu hóa thành những đốm sáng như sao bay lên trên không, khiến bầu không trên đầu nàng sáng dần lên, chiếu rọi Minh phủ.
thiên địa đại đạo 天地大道: theo Đạo giáo, ban đầu khi chưa có gì, chưa có cả trời lẫn đất, thứ duy nhất tồn tại là một cỗ vô hình gọi là đạo, gọi tôn kính là đại đạo, từ đại đạo mới sinh ra trời đất, trong Đạo đức kinh viết “Đạo sinh nhất, Nhất sinh nhị, Nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Vạn vật phụ Âm nhi bão Dương, xung khí dĩ vi hòa.” nghĩa là “Đạo sinh một, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật. Trong vạn vật không có vật nào không cõng Âm và ôm Dương. Ở giữa là nguyên khí dung hòa.” Tóm lại thì có thể hiểu thiên địa đại đạo là đấng tối cao vô hình đã tạo nên vạn vật. Đoạn in nghiêng trích từ nhantu.net
Còn những thần tiên được Diệp Trần bảo vệ thì ngây ra nhìn nàng.
Vị đế quân một mình độ hóa toàn bộ Cửu U cảnh hóa ra là người dịu dàng như vậy. Linh khí của nàng, giọng nói của nàng đều như thể gió xuân, khiến lòng người an ổn, êm dịu.
Nhưng chẳng bao lâu sau, mọi người phát hiện ra tốc độ độ hóa của nàng bắt đầu chậm hẳn lại.
Nàng từ từ mở mắt, giọng nói vững vàng: “Ta mở đường cho các ngươi, ra ngoài đi.”
Đám tiên quân xung quanh còn chưa kịp hiểu ra sao đã liền nhìn thấy tiếng đàn hóa thành kiếm, trong chớp mắt mở ngay ra một con đường!
Nếu tiếng đàn ban nãy là gió xuân thì tiếng đàn lúc này đây là kiếm sắc, chấn động lòng người. Đám tiên quân nhanh chóng tẩu thoát ra bằng con đường đó. Chờ cho người cuối cùng thoát ra được, mọi người liền nhìn thấy linh lực cản lũ lệ quỷ kia bỗng như sóng biển đổ ập vào lòng biển, lập tức tan biến.
Thập phương trấn tà kính đột ngột bay ra khỏi pháp trận, dừng lại trong tay Thiếu Hoa.
Thiếu Hoa cầm Thập phương trấn tà kính, nhìn thấy lệ quỷ ồ ạt lao về phía nữ tử ngồi xếp bằng ven bờ Vong Xuyên.
Nữ tử ấy chầm chậm mở mắt, nụ cười như sen nở cùng với máu tươi ở khóe môi, đẹp một cách diễm lệ.
Tay cầm gương của Thiếu Hoa nhẹ run.
Diệp Trần đưa Thập phương trấn tà kính ra ngoài ắt chỉ có một nguyên nhân, ấy là linh lực của nàng không thể tiếp tục được nữa.
Nàng không điều khiển được Thập phương trấn tà kính nữa nên mới đưa Trấn tà kính ra ngoài.
Toàn thân nàng bị lệ quỷ bao quanh, chúng cắn vào máu thịt của nàng nhưng nàng không chịu từ bỏ. Tuy cả người máu chảy đầm đìa, nàng vẫn gắng gượng gảy cầm.
Miệng nàng vẫn tụng niệm kinh văn, tiếng đàn trong tay không ngừng lại.
Mỗi một tiếng đàn gảy lên đều rất khó khăn, đứt quãng.
Mỗi lần nàng gảy đàn, sự kính nể của những người đứng ngoài với nàng lại càng nhiều thêm.
Dần dần, các tiên quân đứng ngoài tự phát ngồi xuống xếp bằng quanh Minh phủ, cùng tụng niệm kinh văn với Diệp Trần.
Đáng lẽ bọn họ nên rút sớm, một khi trận pháp này phá, đám tiểu tiên, tán tiên như họ đều sẽ làm mồi cho lệ quỷ. Đây là tuyến đầu của cuộc chiến chính tà, vốn nên thuộc về những đế quân được cung phụng như Thiếu Hoa.
Thế nhưng, nhìn thấy nữ tử bị lệ quỷ bao quanh, nghe thấy tiếng đàn đứt quãng ấy, không ai muốn lùi bước.
Nếu trận pháp bị phá, vậy hãy để thân thể xác thịt của họ lại tuyến đầu.
Tử Vi và Văn Xương nhìn các tiên quân, thở dài một tiếng, cũng nhắm mắt lại, ngồi xuống xếp bằng, tụng niệm kinh văn cùng Diệp Trần.
Kinh văn vốn không làm được gì, là vì Diệp Trần rót tiên lực của bản thân vào trong đó nên mới có tác dụng.
Những tiên quân không cùng đường tu hành với Diệp Trần tụng niệm đáng ra sẽ chẳng được gì. Vậy nhưng, không ngờ kinh văn họ niệm ra, từng chữ từng chữ đều biến thành vàng, phiêu tán trong không trung.
Những kinh văn này bay quanh pháp trận, Diệp Trần ngồi xếp bằng bên trong, có cảm giác trên thân đã chỉ còn trơ xương trắng.
Nàng thấy không thể cầm cự nổi nữa.
Nàng rất mệt.
Thế nhưng, hễ nghĩ tới chuyện để những thứ này ra ngoài sẽ lao thẳng tới Đông Cực cung, tới chỗ người đó, người đó sẽ bị bại trong gang tấc, bị ma thần chiếm cứ hoàn toàn, nàng lại cảm thấy mình phải tiếp tục kiên trì.
Thiếu Hoa hỏi trong lòng nàng có chúng sinh hay không, vậy tất nhiên là có.
Nhưng không giống với các đế quân khác, không giống với Đông Lăng đế quân tình nguyện vong tình đoạn ái vì thiên giới, một mình ở trong Cực Hàn cấm địa mấy ngàn năm, chúng sinh trong lòng nàng, rất nhỏ.
Nàng độ hóa Cửu U cảnh, đi tới ngày hôm nay, trở thành Diệp Trần đế quân tiếng tăm lừng lẫy khắp thiên giới, chẳng qua chỉ bởi, nàng muốn cách người đó gần hơn một chút, mà thôi.
Chúng sinh thiên hạ chàng yêu, nàng sẽ yêu.
Chúng sinh thiên hạ chàng bảo vệ, nàng sẽ bảo vệ.
Nàng là cây cầm chàng tự tay làm ra. Chàng tạo nên thân cầm rồi dùng máu mình khiến nàng biến hóa, nuôi nấng nàng khi tuổi nàng còn nhỏ…
Tất cả về chàng, nàng đều thấy tốt, vô cùng vô cùng tốt.
Nàng cảm thấy cực kỳ mệt.
Nhưng nàng không thể nhắm mắt được. Nàng không đếm được xung quanh mình có bao nhiêu oan hồn lệ quỷ, chỉ có thể tê liệt cảm quan tiếp tục gảy đàn, sau đó gọi ra tên của người kia: “Đông Lăng…”
Nàng không niệm ra kinh văn nổi nữa.
Giọng nàng đã mất tiếng, cho dù chỉ là hai tiếng này thôi, nàng cũng nói rất khó nhọc.
“Đông Lăng.”
Ở nơi cấm địa Cực Hàn cách xa ngàn dặm, Đông Lăng dường như nghe thấy có người gọi mình.
Cực Hàn cấm địa muôn dặm băng tuyết, người chàng phủ hàn sương, chầm chậm đứng dậy.
Giọng nói đó nghe như là đang gọi, mang theo cả sự khẩn cầu lẫn không biết phải làm sao.
“Ngươi nghe thấy chưa,” có người nói, “nàng ấy gọi ngươi đấy.”
“Biết xảy ra chuyện gì rồi không?”
Người nọ cười khả ố: “Ngươi xem, xem đi, nàng sắp chết rồi.”
Nói đoạn, giữa không trung liền hiện ra một mặt gương, Diệp Trần xuất hiện trong đó.
Nàng bị ma quỷ bao quanh nhưng vẫn ngồi ngay ngắn, bất động, thân thể bị cắn chỉ còn trơ xương nhưng nàng vẫn kiên trì gảy dây cầm của mình.
Đông Lăng lẳng lặng nhìn nàng, người kia cười: “Năm đó ngươi vì chúng sinh thiên hạ mà quên nàng, giờ nàng sắp chết rồi, có phải ngươi cũng muốn phụ nàng vì chúng sinh thiên hạ không?”
Lôi kiếp tụ lại trên trời, Đông Lăng nhìn hình ảnh trong gương, mắt không chớp.
Cho dù là Diệp Trần đang như vậy, chàng vẫn thấy nàng rất đẹp.
Ma thần hóa thành một luồng hắc khí vờn quanh người chàng.
“Thế nào, Đông Lăng,” hắn trỏ ngón tay vào ngực Đông Lăng, “đau không?”
Nói xong, nó cười lớn: “Đau là được rồi. Ngươi hại ta chẳng được dễ chịu, thế thì mọi người đều cùng khổ vậy!”
Nghe bảo vậy, Đông Lăng cũng cười.
“Vì sao phải phụ chứ?”
Chàng nâng tay áo, tấm gương kia liền rơi xuống đất, giống như một cánh cửa, chàng bước vào, môi mỉm cười: “Cô nương ấy tốt như thế.”
Diệp Trần cảm thấy linh lực của bản thân không cầm cự được thêm nữa.
Xương cốt của nàng bắt đầu trở nên trong suốt, cái tên Đông Lăng trở thành điểm tựa duy nhất cho nàng.
Thế nhưng, đúng vào lúc này, nàng cảm giác có một luồng sáng dịu dàng xua đám oan hồn đang cắn xé xung quanh nàng đi, đau đớn dần dịu lại, nàng ngẩng đầu lên nhìn, giữa luồng sáng, một chàng trai áo trắng cất bước đi tới.
Vẫn giống như lần gặp mặt đầu tiên, bạch sam ngân bào, đầu đội kim quan, góc áo có vân mây cuộn, trang trọng, giản dị.
Chàng đi ngược chiều sáng, tiến từng bước một về phía nàng.
Nàng ngẩng đầu ngơ ngác nhìn chàng.
Lúc này nàng chỉ còn là một bộ xương trắng đầm đìa máu tươi nhưng ánh mắt chàng nhìn nàng vẫn dịu dàng như thuở ban đầu.
Nàng mấp máy môi, khàn khàn gọi: “Đông… Lăng…”
Đông Lăng ngồi xổm xuống, mở rộng vòng tay, ôm nàng vào lòng: “Phu nhân, ta tới muộn rồi.”
Trong lúc nói, linh lực dồi dào chảy vào trong người Diệp Trần, cơ thể nàng nhanh chóng phục hồi, dần dần khôi phục dáng vẻ lúc đầu.
Thế nhưng, điều nàng không nhìn thấy là, sau lưng Đông Lăng, vô số oan hồn lệ quỷ đang bám vào người chàng. Thiếu Hoa và Thiên Đế kích động hét lên: “Đông Lăng! Dừng lại! Dừng lại!”
Nhưng Đông Lăng không đáp lời. Chàng dùng linh lực ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài, Diệp Trần nằm trong lòng chàng, nghe tiếng tim chàng đập, nước mắt tuôn rơi.
Một câu “Phu nhân, ta tới muộn rồi” ấy dường như là nỗi tủi thân lớn nhất trên đời, nàng chỉ nghe thôi đã không cầm được nước mắt.
Nàng ôm chặt chàng, khàn khàn nói: “Ta tưởng rằng… Ta tưởng rằng… Chàng sẽ không trở lại…”
“Sao có thể chứ?” Đông Lăng dịu dàng nhìn nàng, “Nàng bị bắt nạt, sao ta có thể không tới được?”
“Trần Trần,” chàng vuốt tóc nàng, dường như muốn dùng hết sự dịu dàng cả đời vào lúc này, “cuối cùng ta cũng chắc chắn, ta thích nàng, không phải là tà niệm.”
“Nàng trong lòng ta, thực sự quan trọng hơn chúng sinh thiên hạ.”
“Ta không nỡ để nàng chịu ấm ức, không chịu được việc nàng bị tổn thương.”
“Mỗi câu nàng nói trước Cực Hàn cấm địa ta đều nghe thấy, mỗi lần nàng tới, ta đều ngóng trông.”
“Ta nghĩ, chuyện chờ đợi này, thật khổ biết mấy.”
Người Đông Lăng tản ra ánh sáng, lưng chàng bị oan hồn lệ quỷ cắn chảy đầm đìa máu chuyển sang mưng mủ, lở loét.
Chàng từ từ rời khỏi vòng ôm của nàng, nghiêm túc nhìn nàng: “Vậy nên, đừng lao khổ vậy nữa, nhé?”
Nói xong, chàng kề tai nàng nói nhỏ mấy chữ.
Diệp Trần không tin nổi ngẩng đầu lên.
“Chàng nói… gì?”
Giọng nàng run lập cập. Thế nhưng, cũng vào đúng khoảnh khắc ấy, tà khí bùng lên, ùn ùn kéo tới, Đông Lăng lật tay đẩy nàng, người rơi thẳng xuống dòng Vong Xuyên.
Thập phương trấn tà kính lập tức bay khỏi tay Thiếu Hoa, ánh sáng phủ lên người Đông Lăng, một trận pháp phức tạp trên mặt đất bỗng xuất hiện.
Nước sông Vong Xuyên cuồn cuộn ùn lên từ hai bên trút xuống bóng người áo trắng. Diệp Trần nhào tới, bị Thiếu Hoa giữ lại.
Nàng nhìn bóng người đó rơi xuống, nhẹ cười với nàng, nước sông cuồn cuộn bọc lấy chàng, nàng nghe thấy lời chàng bảo…
Giết ta đi, ngoan.
Chàng hút hết tà khí vào cơ thể mình, biến mình hoàn toàn thành bình chứa.
Năm đó chàng đã cho nàng một lời chú để nàng có thể giết chàng bất cứ lúc nào.
Giờ chàng dùng Thập phương trấn tà kính và trận pháp khôi phục lại phong ấn của sông Vong Xuyên, nhưng chàng cũng biết rõ, cơ thể chứa đồng thời ma thần và nhiều oan hồn lệ quỷ như vậy, chàng không có khả năng tu được đại đạo, độ hóa được ma thần.
Thay vì đợi nhiều năm sau chàng để mất thần trí, mang tới đại kiếp nạn cho chúng sinh, chẳng bằng ngay lúc này đây, cứ vậy giết luôn chàng đi.
Mọi người đều hiểu ý của Đông Lăng. Bọn họ quỳ gối bên mép bờ Vong Xuyên. Diệp Trần mở miệng muốn nói nhưng không nói nổi điều gì.
Một lúc sau, Thiên Đế đi tới, ôn tồn bảo: “Diệp Trần đế quân… cứ làm theo lời Đông Lăng đế quân căn dặn đi, làm đi…”
Diệp Trần không nói gì, nàng đứng dại ra nhìn dòng nước Vong Xuyên cuộn xoáy.
Thiên Đế thở dài, lại gọi: “Diệp Trần đế quân…”
“Thực ra chàng đã sớm biết rồi.”
Diệp Trần bỗng nói.
Vào lúc này, không có bất kỳ ai dám quấy nhiễu nàng, nàng chầm chậm nói: “Năm đó gặp phải Mạc Vô Tà, dẫn tà khí vào trong cơ thể, từ lúc ấy thực ra chàng đã biết, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này.”
“Mạc Vô Tà là bước đầu tiên ma thần bày kế gài Đông Lăng, hắn muốn thức tỉnh, hắn cần Đông Lăng phải có tâm ma.”
“Hắn dùng Mạc Vô Tà làm vật dẫn, kích phát ma khí trong lòng Đông Lăng, cũng như đồ ăn cho tâm ma của Đông Lăng, tình yêu với ta, ham muốn với ta, ghen tị phẫn nộ vì ta, hết thảy đều là tà niệm của Đông Lăng.”
“Chàng biết, chàng biết tất cả. Thế nhưng, chàng vẫn muốn ở bên ta.”
“Diệp Trần…” Thiếu Hoa bước tới, khàn khàn bảo, “Truy cứu chuyện đã qua có nghĩa gì đâu chứ?”
Diệp Trần im lặng nhìn nước sông Vong Xuyên, hồi tưởng lại: “Lúc gặp phải Xú Nữ, chàng đã biết phong ấn của Vong Xuyên bất ổn. Sau đó, lần ta theo chàng tới Minh phủ, lúc ấy oan hồn lệ quỷ đã chạy thoát khá nhiều, vậy nên nước sông mới cạn đi. Chàng vốn nên từ chức Thái Sơn phủ quân từ lâu.”
“Nhưng chàng không dám, chàng sợ mình bỏ vị trí này, Thiên Đế sẽ phát hiện ra chàng có vấn đề, sẽ gây bất lợi cho ta, sẽ không cho bọn ta ở bên nhau.”
“Hành vi của chàng cực kỳ hoang đường có phải không?”
Diệp Trần cười cay đắng, nước mắt rơi xuống dòng Vong Xuyên: “Một đế quân được mọi người kỳ vọng, được mọi người trông cậy lại chỉ toàn nghĩ chuyện cưới một cô nương, sống với nàng cả đời.”
“Nhưng sao chàng có thể làm vậy được chứ.”
“Hao tâm tổn trí, khổ tu ba ngàn năm ở Cực Hàn, không làm được là không làm được.”
“Chàng không cưới được nàng. Mỗi lần nàng bồi hồi đứng trước kết giới Cực Hàn, đối với chàng chính là một lần lăng trì.”
“Chàng không chịu được khi thấy nàng khổ, không chịu được khi thấy nàng buồn, thay vì như thế… chẳng bằng ung dung hy sinh, chết vì chúng sinh thiên hạ.”
“Chàng chết rồi thì nàng sẽ buông bỏ được.”
Nói tới đây, Diệp Trần bật cười thành tiếng, nàng xiết chặt nắm đấm, nhìn bóng ngược của mình in dưới dòng nước, người run run: “Tự cho là đúng… Quá tự cho là đúng…”
“Chàng dựa vào gì mà cho rằng ta không đồng ý chờ thêm ba ngàn năm nữa?!”
Diệp Trần ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt ngoan tuyệt: “Chớ nói ba ngàn năm, ba vạn năm, ba mươi vạn năm, chờ tới lúc Vong Xuyên cạn nước, nhật nguyệt rụng rơi, ta cũng chờ được! Chàng dựa vào đâu mà quyết định như thế?!”
“Diệp Trần!”
Thiên Đế cao giọng: “Ngươi đang nói gì thế?!”
Ánh mắt Diệp Trần lạnh dần, nàng nói gằn từng chữ: “Ta chờ chàng.”
“Ngươi không chờ được đâu!”
Thiên Đế thở hồng hộc, cố dịu giọng lại, thong thả khuyên nhủ: “Diệp Trần, chính Đông Lăng cũng đã bảo ngươi giết hắn. Hắn hôm nay một thân chí âm chí tà, chẳng khác gì một lò luyện đan, ma thần vốn lấy tà khí làm dinh dưỡng, ngươi nghĩ hắn khóa hết những thứ này vào trong thân thể thì kết quả sẽ là gì?!”
“Diệp Trần,” Thiên Đế tới gần thêm một bước, “Đông Lăng sẽ không về nữa, nếu có về thì đó cũng không còn là Đông Lăng! Hắn bảo ngươi động thủ, tất nhiên là đã chỉ cho ngươi cách rồi, động thủ đi!”
Diệp Trần không nói gì, nàng chuyển mắt qua nhìn Thiếu Hoa: “Thiếu Hoa, ngươi cũng không tin có phải không?”
Thiếu Hoa mím môi, một lúc sau, y từ từ quỳ xuống.
“Xin Diệp Trần đế quân hãy động thủ.”
Học theo Thiếu Hoa, chúng tiên lần lượt quỳ xuống. Diệp Trần im lặng nhìn họ, không nhịn nổi mà bật cười.
“Ha… Ha ha ha ha…”
Nàng cười thành tiếng. Cuối cùng, đến Thiên Đế cũng quỳ gối trước mặt nàng.
“Quả nhân biết là có lỗi với nhị vị,” Thiên Đế nói đầy khó khăn, “nhưng mà, xin Diệp Trần đế quân hãy động thủ đi.”
Nghe vậy, cuối cùng Diệp Trần cũng thôi cười. Nàng đứng bên mép sông nhìn mọi người.
Ánh mắt nàng sáng trong như những vì sao. Gió ven bờ thổi tà váy nàng bay bay, nang đưa tay lên giữ tóc lại.
“Ta biết các người không tin chàng, nhưng mà, cũng chẳng sao.”
Nàng quay đầu nhìn nước sông Vong Xuyên, nét mặt rất đỗi dịu dàng.
“Dù người trong thiên hạ không tin chàng, ta vẫn tin.”
“Dù người trong thiên hạ ruồng rẫy chàng, ta vẫn bảo vệ.”
“Dù người trong thiên hạ không độ chàng, ta độ.”
“Dù người trong thiên hạ không yêu chàng,” nàng lùi về một bước, hạ thấp giọng, giọng nói ấy dịu dàng và đẹp đẽ, dường như chứa đựng hết thảy quyến luyến và yêu thương của nàng chỉ trong một tiếng ấy… ta yêu.
Vừa dứt lời, nàng mở rộng vòng tay, ngã vào lòng Vong Xuyên.
Thiếu Hoa hoảng hốt la lên: “Diệp Trần!!”
Thế nhưng chỉ kịp chạm vào một góc áo, đành phải trơ mắt nhìn đối phương chìm vào trong dòng nước.
Lúc Diệp Trần chìm xuống lòng sông, trong đầu nàng hiện lên câu nói năm ấy của Nguyệt Hà.
“Phật xả thân nuôi ưng, giờ ta độ chàng, tất nhiên cũng phải xả thân để độ. Chàng muốn máu thịt của ta, ta cho chàng máu thịt, lấy thiện để triệt tiêu ác của chàng, có như vậy mới có thể khiến chàng trở về như lúc ban đầu.”
“Nhưng, có đáng giá không?”
“Tỷ từng thích ai chưa?”
“Chờ khi nào tỷ có người thích rồi, ắt sẽ tự hiểu là có đáng hay không.”
Nguyệt Hà…
Nàng nhìn thấy ánh sáng mỏng manh dưới đáy sông bèn ra sức bơi về phía đó, bắt được tay chàng.
Chàng đã hoàn toàn mất ý thức. Nàng ôm chàng, dùng thần thức của mình xâm nhập vào trong thần thức của chàng.
Trong nháy mắt ấy, vô số hồi ức bỗng cuồn cuộn đổ về.
Nàng nhìn thấy một thiếu niên tên là Cố Gia Nam bị nàng kéo chạy thục mạng một mạch dưới trăng.
Nàng nhìn thấy một kiếm tu tên là Quân Diễn, thân mặc áo trắng, đầu đội quan ngọc, tay cầm trường kiếm, đưa lưng về phía nàng ngày còn nhỏ tuổi, che cho nàng.
Nàng nhìn thấy một thiếu niên quý tộc tên là Elter, kháng cự lại sức mạnh của kết giới, đi từng bước một tiến về phía nàng, cầm tay nàng, nói một câu, tôi thích em.
Nàng nhìn thấy một kiếm khách tên là Thẩm Cảnh Phùng, đứng bên bờ sông thả đầy hà đăng, quay đầu lại mỉm cười.
Nàng nhìn thấy một vị thầy phong thủy tên là Lâm Giản Tây, đứng ở cửa, khổ sở chờ nàng bốn mươi mốt năm.
Nàng còn nhìn thấy một người thanh niên tên là Lục Lương điều khiển phi thuyền bay giữa mưa bom bão đạn, nở một nụ cười xán lạn đầy kiêu ngạo.
Nhìn thấy Tần Chiêu thái tử văn nhược thư sinh ôm nàng vào lòng giữa mùa đông, trong đôi mắt là sự dịu dàng vốn không thuộc về một người chốn cung đình.
Nhìn thấy chính mình giữa thời chiến loạn chờ đợi tới ngày phồn hoa thịnh thế.
Nhìn thấy người nàng yêu cùng nàng ôm nhau nghiêm trang đón chờ cái chết.
Nàng nói, nàng nhất định đã yêu Đông Lăng rất nhiều kiếp nên mới tình thâm nghĩa trọng thắm thiết như vậy.
Lúc này đây, cuối cùng nàng cũng biết rõ, quả thực đúng là đã nhiều kiếp dây dưa.
Nàng cúi đầu nở nụ cười, hôn lên đôi môi mỏng lạnh của Đông Lăng.
“Ta yêu chàng.”
“Đông Lăng của ta.”
Ta yêu chàng.
Nhân vật phản diện của ta.
Lúc Diệp Trần tỉnh lại thì đã về tới không gian độc lập quen thuộc kia.
Ba Tám và đứng sóng vai nhau, vừa nhìn thấy Diệp Trần liền nhiệt liệt vỗ tay.
Diệp Trần ngượng ngùng hắng khẽ một tiếng: “Hai người làm gì vậy?”
“Lần đầu tiên nhìn thấy người hoàn thành nhiệm vụ cấp S xong vẫn còn sống, lại còn là kí chủ của mình nên tôi thấy hơi xúc động!”
Giọng Ba Tám bắt đầu run run.
Diệp Trần còn chưa thoát khỏi dòng cảm xúc, trở lại bình thường, sốt ruột hỏi: “Đông Lăng đâu?”
“À, cô sẽ nhanh chóng được gặp lại anh ta thôi.”
bình tĩnh tiếp lời: “Rời khỏi chỗ này, hai người sẽ trở về thế giới thực, chúng tôi xin được cáo biệt.”
“Cáo biệt?”
Diệp Trần ngơ ngác. Ba Tám đổi sang khuôn mặt không nỡ. Sau khi qua nhiều thế giới như vậy, cuối cùng Ba Tám cũng đã thăng cấp trở thành một hệ thống có đủ loại mặt biểu cảm. Nó gật đầu, thở dài: “Đúng vậy, hai người đã hoàn thành nhiệm vụ, chúng tôi nên đi rồi. Giờ cô vừa mới rời khỏi thế giới, chờ cô rời khỏi đây, cô sẽ nhớ lại được trí nhớ vốn có của mình.”
“Trí nhớ vốn có của tôi?”
“Đúng thế, hai người hoàn thành nhiệm vụ cấp S, chúng tôi cũng được mở quyền hạn tối đa, đã hiểu rõ được chuyện gì đang xảy ra.”
“Tiêu chuẩn đánh giá hoàn thành nhiệm vụ của các người là gì?”
“Là mục tiêu lúc ban đầu các người ràng buộc cho hệ thống chúng tôi.”
Nghe vậy, Diệp Trần hoàn toàn ngơ ngác. Nàng cảm giác mình bị cột vào Ba Tám thực sự chỉ là một chuyện ngoài ý muốn. biết Diệp Trần đang khó hiểu chuyện gì nên cẩn thận giải thích: “Tôi đã nói rồi, thực ra thế giới của nhiệm vụ cấp S này mới là thế giới thực của cô. Thân phận thật của cô hẳn chính là Ông Sơn tiên chủ Diệp Trần.”
“Lúc cô ràng buộc nhiệm vụ cho Ba Tám, thực ra nhiệm vụ cô đặt ra là phải độ hóa nhân vật phản diện, tẩy trừ sạch sẽ tà khí trên người Đông Lăng.”
“Và Đông Lăng cũng vậy.”
“Đông Lăng không được có quá nhiều điều oán niệm, không cam lòng nên anh ta làm nhiệm vụ cứu thế, phải trở thành người thuận buồm xuôi gió nhất trong đó. Còn cô thì phải cảm hóa anh ta, trao cho anh ta tình yêu và sự cổ vũ.”
“Tiêu chuẩn đánh giá nhiệm vụ cuối cùng chính là tình yêu cô dành cho Đông Lăng có đủ để anh ta đi độ hóa ma thần hay không. Cô vốn đã làm rất nhiều việc, khi cô bằng lòng vì tin tưởng anh ta mà nhảy vào sông Vong Xuyên, tình yêu cô dành cho anh ta nhiều như vậy là đủ rồi.”
“Ở thế giới hiện thực, Đông Lăng chưa từng gặp lại cô. Sau tiên ma đại chiến, anh ta uống tuyệt tình đan, một mình đối kháng với ma thần, sau đó phong ấn của Vong Xuyên ở Minh phủ bị phá, anh ta liền phong ấn chính mình nhảy vào trong Vong Xuyên. Lúc này, Thiên Đế đã hiểu, chỉ dựa vào tuyệt tình là không đủ để Đông Lăng độ hóa được ma thần. Vậy nên Thiên Đế tìm tới chúng tôi, yêu cầu chúng tôi dùng các thế giới để tôi luyện tâm tính của Đông Lăng.”
“Thế tôi thì sao?”
“Cô là người duy nhất Đông Lăng từng thích, vậy nên năm đó Thiên Đế đã tìm cô, hỏi xem cô có bằng lòng nhận nhiệm vụ này không. Vì chúng sinh thiên hạ, cô đã đồng ý. Vậy là cô và Đông Lăng cùng ràng buộc với hệ thống chúng tôi, đi từng thế giới một. Để cô nhanh chóng thích ứng với thế giới, máy chủ trước tiên đã đưa cô tới thế kỷ hai mươi mốt công nghệ thông tin phát triển, chờ tới khi cô thực sự có thể hiểu được chúng tôi thì phái Ba Tám tới.”
Nghe vậy, Diệp Trần đại khái đã hiểu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Cô gật đầu: “Thế… tôi còn một thắc mắc.”
“Cô hỏi đi.”
Ba Tám hấp tấp nói: “Để tôi trả lời cô!”
Diệp Trần biết Ba Tám liên tục bị cướp mất phần trả lời nên thấy mất mặt, không khỏi cảm thấy hơi hơi buồn cười. Nàng hắng khẽ một tiếng rồi hỏi: “Vậy các người rốt cuộc là gì? Đúng là AI thật sao?”
“Mỗi thế giới có một phương thức vận hành riêng. Trong thế giới của các cô, các cô là thần tiên. Còn chúng tôi cũng có thể giới của chúng tôi. Thế giới của chúng tôi là thế giới khoa học kỹ thuật, AI là kẻ thống trị, nhưng mà chúng tôi, thân ở trong vũ trụ, năng lượng không phải tự nhiên mà có, cần phải có ai đó tới tạo ra năng lượng. Bởi vậy, chúng tôi có liên kết với các thế giới, giải quyết vấn đề của mỗi thế giới và đổi lấy năng lượng.”
“Thông qua cách tạo ra thế giới nhỏ trong sách, chúng tôi giải quyết các vấn đề do lòng người sinh ra, cách thức thu hoạch được năng lượng cũng rất đa dạng. Chúng tôi xuất hiện ở những thế giới khác nhau sẽ hóa thành hình thái tương ứng ở thế giới đó. Ví dụ như Thiên Đế là khách hàng của chúng tôi, lúc chúng tôi tiếp ông ta thì sẽ hóa thành thần tiên.”
“Hiểu.”
Diệp Trần gật gù. Ba Tám đơ ra, nghẹn một hồi, cuối cùng bảo: “Không phải đã bảo là để tôi trả lời rồi sao?”
“Anh biết à?”
thản nhiên liếc Ba Tám một cái. Ba Tám đang định đáp, liền tiếp: “Biết cũng vô dụng, anh không biết nói cho rõ ràng.”
“Đồ đàn bà, đừng có mà quá phận!”
Ba Tám nghẹn đỏ mặt, phì cười: “Anh lại nói chuyện với cái hệ thống chuyên đi mấy thế giới tổng tài chứ gì?”
Diệp Trần nhìn bọn họ liếc mắt đưa tình, lòng mềm đi. Nàng nhìn Ba Tám đầy lưu luyến.
Ba Tám cảm nhận được cái nhìn của Diệp Trần, quay đầu lại.
Một người một hệ thống lẳng lặng nhìn nhau. Cuối cùng Diệp Trần lên tiếng: “Ba Tám, nào, lại ôm ôm tí đi.”
Ba Tám nhìn một cái, gật đầu: “Đi đi.”
Ba Tám lao như điên vào lòng Diệp Trần, một người một hệ thống ôm nhau.
“Sau này đứng hút thuốc trong đầu kí chủ nữa, không phải kí chủ nào cũng tốt như tôi đâu.”
Diệp Trần thở dài thành tiếng, Ba Tám đổi sang biểu cảm mặt khóc, nước mắt chảy như suối.
Diệp Trần vỗ vỗ lưng anh ta, mỉm cười bảo: “Ba Tám, tôi đã từng nói với anh chưa.”
Ba Tám ngẩng đầu nhìn cô, Diệp Trần mỉm cười: “Anh là một hệ thống cực kỳ, cực kỳ tốt.”
Ba Tám nhìn Diệp Trần trân trân. Diệp Trần buông anh ta ra, vỗ vỗ đầu Ba Tám: “Sau này có thể tới thăm tôi không?”
“Có thể!”
Ba Tám đáp ngay, “Được nghỉ tôi sẽ tới!”
“Tốt lắm.” Diệp Trần cười tươi rói, “Nhất định phải nhớ tới thăm tôi nhé.”
Ba Tám vẫn tiếp tục giữ biểu cảm mặt khóc. Diệp Trần không chịu nổi, ho một tiếng: “Dùng mặt mỉm cười để cáo biệt nhé.”
Ba Tám ngẩn ra, sau đó, nó đổi thành cái biểu cảm lúc gặp nhau lần đầu tiên, biểu cảm mặt cười QQ.
Diệp Trần tỏ ra hoài niệm, vẫy vẫy tay, ôn tồn nói: “Ba Tám, tạm biệt nhé.”
Nói đoạn, nàng quay sang nhìn : “ đã nói lời cáo biệt với Đông Lăng chưa?”
“Ừm.” Giọng hơi nghèn nghẹt, “Nói rồi.”
“Thế,” Diệp Trần chỉnh lại chiếc mũ xanh nhỏ cho cô ấy, “Sống với Ba Tám thật tốt nhé, đừng bắt nạt anh ta. Tôi biết,” Diệp Trần nói nhỏ, “cô thích anh ta.”
Lần này không nổi cáu. và Ba Tám cùng nhìn Diệp Trần vẫy tay xoay lưng, đi về phía ánh sáng, bước ra khỏi cửa.
Tới lúc chân chạm tới mặt đất, Diệp Trần mới quay đầu lại, nhìn thấy luồng sáng dần dần biến mất, chỉ còn khuôn mặt mỉm cười QQ là vẫn còn có thể nhìn thấy loáng thoáng.
Rõ ràng là mỉm cười nhưng lại khiến trong lòng Diệp Trần cảm thấy muốn khóc.
Nàng khụt khịt mũi, quay lưng, nhìn thấy động phủ quen thuộc.
Nơi này là Ông Sơn.
Vô vàn ký ức cuồn cuộn trở về trong đầu.
Hóa ra nàng đúng là Ông Sơn tiên chủ, Diệp Trần.
Chẳng qua là nàng không tiếp xúc với Đông Lăng, sau thiên đạo đại kiếp nạn, nàng lặng lẽ ẩn náu, cho tới giờ không hề có liên hệ gì với vị đế quân cao cao tại thượng kia.
Thế nhưng, tất cả mọi người đều không biết, không phải nàng không quen chàng, không phải không biết chàng, chỉ là nàng giấu diếm chút tình yêu hèn mọn ấy, mãi mãi thầm chờ đợi.
Vậy nên, khi Thiên Đế tìm tới nàng, nàng mới vì việc nghĩa quyết không chùn bước, nhận lời Thiên Đế, giúp đỡ Đông Lăng độ hóa tà khí.
Tất cả mọi người đều cho rằng nàng vì chúng sinh thiên hạ, nhưng nàng biết, nàng vì chính mình, vì chút lòng riêng nhỏ bé kia.
Nàng thong thả bước ra khỏi động phủ, mở cửa lớn.
Đúng lúc này, hạc trắng từ trên trời đáp xuống, hóa thành một thiếu niên bổ sấp bổ ngửa ngã trước mặt Diệp Trần, túm tay áo nàng, sốt sắng nói: “Không… không hay rồi! Tiên chủ, cái, cái tên đế quân Đông Lăng nghe đồn đã chết dưới sông Vong Xuyên tới rồi!”
“Tới thì tới.” Diệp Trần bật cười, “Ngươi sợ gì chứ?”
“Tiên chủ chưa từng nghe lời đồn về hắn sao?!” Bạch Nhiễm khiếp sợ ra mặt, “Hắn hễ thấy người là liền đánh đó! Tiên chủ, mau chạy trốn đi, ta giữ chân cho tiên chủ, giờ hắn đang bị ta sai người cản dưới chân núi, đi đi, ta mang tiên chủ đi trốn…”
“Đừng trốn.”
Diệp Trần thở dài, ngắt lời Bạch Nhiễm. Bạch Nhiễm sốt ruột: “Tiên chủ không thể từ bỏ bản thân được!”
“Không phải ta từ bỏ bản thân mà là, ồ,” Diệp Trần thò tay ra khỏi tay áo, chỉ chỉ đằng trước, “chàng tới rồi.”
Bạch Nhiễm quay vội đầu lại. Một chàng trai tuấn tú, mặc bạch sam ngân bào, đầu đội hoa quan, xách kiếm ung dung đi tới.
Nơi chàng đi qua, thời tiết nghịch chuyển, hoa nở khắp núi.
Thế nhưng sắc hoa xuân kia cũng chẳng bì kịp với khóe môi cười của chàng, cảnh xuân khắp núi cũng chẳng sánh bằng ánh sáng trong đôi mắt chàng.
Diệp Trần tựa khung cửa, khoanh hai tay trước ngực, mỉm cười nhìn chàng tiến từng bước từng bước về phía nàng.
Trong mắt chàng là ánh cười quen thuộc nhưng chàng vẫn cung kính hành lễ: “Tại hạ Đông Lăng, bái kiến đạo hữu.”
“Vì sao tới đây?”
Diệp Trần nghiêng đầu, cười càng thêm tươi tắn.
Đông Lăng ngắm nghía từng góc từng góc khuôn mặt nàng, trong mắt nổi lên sóng trào.
“Phu nhân của tại hạ ở đây,” chàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng, “tất nhiên là tại hạ tới đề cầu hôn.”
“Có mang theo sính lễ không?”
Đông Lăng ngẩn ra. Nhìn vẻ mặt của Đông Lăng, Diệp Trần tới gần chàng hơn, vòng hai tay lên cổ chàng: “Không mang sính lễ cũng không sao, gả tới Ông Sơn của ta cũng được mà?”
Nghe vậy, Đông Lăng chẳng những không giận mà còn từ từ nở nụ cười, gật gật đầu: “Được.”
“Vậy về sau,” chàng ôm lấy nàng, “đời này của ta giao cho nàng.”
Diệp Trần im lặng nghe tiếng tim chàng đập, cảm nhận hơi ấm của chàng.
“Cố Gia Nam,” nàng bỗng gọi chàng. Đông Lăng đáp lại: “Ừm.”
“Sư phụ.”
“Ta đây.”
“Elter.”
“Là ta.”
“Thẩm Cảnh Phùng.”
“Ừ.”
…
Diệp Trần gọi lần lượt từng cái tên, chàng lần lượt đáp lời.
Toàn bộ ký ức hiện lên trong đầu nàng, người nàng nhè nhẹ run, nước mắt dâng lên trên bờ mi.
Đến cuối cùng, nàng gọi…
Đông Lăng.
Thật lâu sau không thấy chàng đáp lại, Diệp Trần từ từ ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt dịu dàng của chàng.
“Không nên gọi là Đông Lăng.” Chàng thở dài, “Nên gọi là phu quân.”
Diệp Trần nín khóc, mỉm cười.
Nàng ôm chàng: “Chàng có nhớ chàng từng hứa với ta tuy không thể bạc đầu giai lão nhưng sẽ sinh tử không rời.”
“Ta nhớ.”
“Lần này, chúng ta bạc đầu giai lão nhé?”
“Được.”
Đông Lăng đáp: “Lần này, ta với nàng, bạc đầu giai lão, sinh tử không rời.”
Diệp Trần nhắm mắt lại.
Nàng nói…
Đông Lăng, ta muốn ăn sườn xào chua ngọt.
Lần này, nàng đã thực sự có thể, ăn suốt một đời.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Mặc Thư Bạch: “Lần này, sườn xào chua ngọt, nàng đã thực sự có thể, ăn suốt một đời.”
Diệp Trần: “Sườn xào chua ngọt mấy ngàn, mấy vạn năm… Thật đáng sợ!!!!!!!”