Chương
Trên môi Thương Duệ có vị ngọt của kẹo trái cây, Thương Duệ là người đàn ông thích ăn kẹo nhất mà Diêu Phi từng gặp.
Đứng quá gần nhau, Diêu Phi thấy được hàng mi dài của anh. Anh không đeo mắt kính, sống mũi cao thẳng, chóp mũi áp sát vào da Diêu Phi, lành lạnh.
Không ghê tởm và không buồn nôn, xúc cảm khá hơn trong tưởng tượng của cô đôi chút.
Thương Duệ đặt môi lên môi cô nhưng không tiến thêm bước nào nữa, trái lại anh chỉ áp lên vậy thôi, không biết anh đang nghĩ gì, có lẽ do quên mất bước kế tiếp nên làm thế nào.
Tiếng hô của đạo diễn vang vọng: “Hai đứa là cọc gỗ hả? Động đậy đi chứ!”
Thương Duệ chợt giơ tay lên giữ gáy Diêu Phi rồi cúi đầu hôn cô. Hai đôi môi mềm mại kề nhau, nóng hừng hực giữa mùa hè vùng nhiệt đới. Đầu óc Diêu Phi ù đi, cô vô thức muốn đẩy anh ra. Bỗng một viên kẹo cứng được đẩy vào miệng cô, là vị dâu tây chua ngọt. Diêu Phi ôm lấy cổ Thương Duệ điên cuồng cắn lấy.
Tiếng gió gào thét bên tai, nắng chói chang trên đỉnh đầu, và tiếng côn trùng vô danh đang kêu vang trong mùa hè trầm lắng.
Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy tất thảy tựa như một cú đấm “xả cảm xúc” trên võ đài. Chỉ có điều thay vào đó là hôn môi, quả tình chẳng khác biệt là bao, quả đấm chạm vào da thịt hay có lẽ là môi đang kề môi. Thật ra không khác nhau mấy, giống ở chỗ cả hai đều phải vận động kịch liệt, giống ở chỗ trái tim bên dưới lồ ng ngực sẽ đập lên điên loạn, như thể vừa bị kch thích bởi adrenalin.
Nỗi lo lắng kéo dài từ hôm qua đến bây giờ, vào thời khắc này nó ào ạt tuôn trào như dung nham không kiểm soát được.
Cô chưa từng kinh qua tình yêu dài tận mười năm, không biết ý nghĩa của mười năm sẽ là thế nào, từ xưa đến nay cô chỉ dám kính nhi viễn chi với tình yêu, cô chưa bao giờ có thể thay được thứ gì vào tình yêu đó. Cô chỉ đang trút hết sự nóng nảy và bất an của mình, trút hết những điều mà cô chưa bao giờ đạt được.
Trong kí ức của Diêu Phi có một viên kẹo trái cây, một con hẻm dài hẹp tối tăm, một khu dân cư cũ kĩ và bẩn thỉu. Cô chạy từ cuối hẻm về phía trước, nơi ác quỷ và thú dữ giương nanh múa vuốt đang ẩn nấp trong bóng tối, cô cố kiềm chế cơn sợ hãi để chạy đến đầu hẻm thì chợt nghe văng vẳng tiếng chuông xe đạp vui tai. Cô được một cánh tay mạnh mẽ bế lên rồi đặt ngồi trên xe đạp, ngón tay thô ráp của ba bóc một viên kẹo và đút vào miệng cô. Cô cười ôm lấy cánh tay ba, đó là bến cảng an toàn nhất. Cô dựa vào ngực ba, viên kẹo ngọt lịm tan chảy trong cổ họng, và xe đạp lao nhanh trong con hẻm tối om.
Ác quỷ và thú dữ đã bị xua tan, viên kẹo thay thế cho sự tưởng tượng kinh hoàng.
Cô hiếm khi trông chờ vào bất cứ điều gì, kí ức về viên kẹo cứng kia đã xưa cũ đến nỗi cô gần như quên bẵng nó đi. Hôm qua, khi Thương Duệ đút viên kẹo vào miệng cô, cô đã hoảng hốt và ngậm lấy viên kẹo đó.
Cô không sợ phải chạy trốn trong ngõ hẻm âm u, bởi cô biết phía trước sẽ nhanh chóng xuất hiện một tiếng đinh đang êm tai. Cô sẽ được ôm lấy, cô sẽ được đáp xuống khu an toàn.
Cô ngẩng đầu lên, nước mắt lăn dài từ khoé mắt. Thoạt tiên Thương Duệ dừng lại, anh lau nước mắt cho Diêu Phi, sau đó ôm chặt Diêu Phi vào lòng: “Xin lỗi, vì vừa rồi đã ép cô.”
Đạo diễn hô “Cut”, nhưng không ai tiến lên, cả phim trường không ai nói gì.
Đầu óc Diêu Phi rối bời, cô vẫn đang ngậm viên kẹo đó. Thương Duệ thở d ốc, lồ ng ngực phập phồng kéo theo cô. Cô ngẩng đầu nhìn Thương Duệ, môi Thương Duệ hồng hồng trông có đôi phần diễm lệ, và dính một vệt máu. Đôi mắt hoa đào sâu thẳm của anh ươn ướt và trầm lặng, bên trong dày đặc sương mù.
“Đừng khóc, không phải tôi ức hiếp cô đâu.” Yết hầu của anh khẽ nhấp nhô, đôi mi dày cụp xuống và khẽ rung động, anh nhẹ mím môi, cất giọng khàn khàn và từ tốn: “Diêu Tiểu Phi.”
“Gì hả?” Lúc này Diêu Phi mới hoàn hồn, định đẩy Thương Duệ ra.
Chẳng biết sự ăn ý đến từ đâu, thân hình cao ráo của Thương Duệ nhanh nhẹn lùi về sau một bước, hại Diêu Phi đẩy vào khoảng không. Anh đút một tay vào túi, lưỡi chống lên má, bỗng lim được vị máu tanh. Đôi mắt sâu xa đăm chiêu nhìn Diêu Phi, cổ họng khẽ cử động nuốt máu xuống: “Chưa qua được đâu, có lẽ phải quay lại lần nữa ——”
Diêu Phi: “...”
“Cô cắn rách miệng tôi rồi này.” Thương Duệ hé miệng ý bảo Diêu Phi nhìn xem.
Diêu Phi thấy được đầu lưỡi vừa tươi đẹp vừa đỏ hồng ở giữa hàm răng trắng tinh. Anh mặc đồ hóa trang, áo sơ mi trắng bám bụi, cổ áo được mở một cúc. Thịnh Thời vốn dĩ phải trầm tính và nội tâm bỗng lập tức biến thành Thương Duệ vì động tác hé miệng của anh. Đôi mắt hoa đào rực rỡ, đáy mắt lấp lánh và sáng long lanh.
Khi Diêu Phi nghiến răng nghiến lợi đã cắn nát viên kẹo trái cây, viên kẹo vỡ tan ra trong cổ họng, ngọt ngào và béo ngậy. Đầu óc tỉnh táo hẳn, cô quay đầu nhổ kẹo ra.
Thương Duệ cười dời mắt đi.
Ánh nắng chiếu vào người anh, không biết từ nào của Diêu Phi đã chọc trúng điểm cười của anh, anh nhoẻn cười trông vô cùng rực rỡ. Môi hồng răng trắng, mi dài mắt sáng, vừa tươi tắn vừa hăng hái pha thêm bướng bỉnh, chỉ thuộc về riêng Thương Duệ.
Trợ lý đưa nước tới, thấp giọng gọi: “Anh Duệ.”
Giọng Thương Duệ đã khôi phục không còn khàn nữa, anh lùi lại một bước như chưa có chuyện gì xảy ra nhưng suýt nữa đã đạp vào khoảng không và rơi xuống bậc thang. Hoà hoãn lại cảm xúc, anh bình tĩnh đón nhận nước suối, vặn mở nắp chai rồi tiện thể đưa cho Diêu Phi: “Uống miếng nước đi.”
“Quay phim khác với hiện thực.” Diêu Phi nhận nước định sẽ súc miệng, nhưng khi dòng nước lạnh lẽo chảy xuống khoang miệng thì cô lại vội nuốt xuống. Trên môi còn vương lại nước đọng, cô giải thích: “Vừa nãy tôi chỉ hoá thân vào nhân vật thôi.”
Kẻo mai này Thương Duệ ngày ngày chạy theo lầu bầu đổ thừa cô, bởi lẽ người này từng đuổi theo cô nhiều ngày chỉ vì một nụ hôn mất ý thức, còn bị miêu tả đến mức buồn nôn đến thế kia.
Một nửa sự lo lắng trước đó của cô đến từ miêu tả của Thương Duệ, nhưng khi hôn thật thì không đáng sợ cho lắm.
“Ừ.” Đôi mắt đen của Thương Duệ thấm đẫm cảm xúc, anh gật đầu như có điều suy nghĩ rồi thấp giọng lạnh nhạt đáp: “Tôi cũng nhập vai thôi, có phải dạo này tôi vào vai nhanh lắm đúng không?”
Thương Duệ không chọc thủng lời bào chữa đầy khập khiễng đó của Diêu Phi. Trái lại, anh chỉ mím môi cười, chậm rãi dời mắt đi rồi ngẩng đầu uống một ngụm nước lạnh. Anh cũng không súc miệng, một giọt nước chảy dọc xuống cằm, lăn qua chiếc cổ thon dài và rơi vào chỗ sâu trong áo sơ mi.
Anh uống hết chai nước rồi đưa cho trợ lý đang đứng bên cạnh.
“Có thể quay lại không?” Đạo diễn hô vào loa: “Cảm xúc khá tốt, có thể lần này sẽ thành công đấy, nếu được thì gọi chuyên viên trang điểm qua trang điểm lại.”
“Tôi muốn xem lại cảnh vừa nãy ạ.” Diêu Phi quay lại cao giọng hỏi ý đạo diễn: “Được không, đạo diễn?”
“Tới đây.” Tư Dĩ Hàn ngoắc tay.
Diêu Phi vặn nắp chai lại, chạy vào lều quay phim. Ánh mắt Thương Duệ rất sâu, sau đó anh sải chân bước qua đống hỗn tạp dưới đất và đi tới theo.
Đạo diễn phát lại cảnh vừa rồi, Diêu Phi đứng bên cạnh nghiêm túc quan sát. Cô muốn xem thử liệu cảm xúc của mình có đúng không, muốn xem thử thực hư cảnh hôn đó trông như thế nào.
Thương Duệ cũng theo tới đây, hai tay đút vào túi đứng cạnh Diêu Phi, ngăn chặn vầng thái dương nóng rực, tạo thành một bóng râm.
“Cảm xúc trước đó không ổn lắm, lẽ ra Thịnh Thời không nên do dự.” Tư Dĩ Hàn đang nói với Thương Duệ: “Cậu lưỡng lự quá lâu, anh không hô ngưng là vì suy xét đây là lần đầu tiên của hai đứa, sợ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cả hai.”
Thương Duệ lim môi, nụ hôn màn ảnh đầu tiên, là nụ hôn thứ hai giữa anh và Diêu Phi, là nụ hôn lần đầu cả hai hôn nhau khi còn tỉnh táo. Quả thật là lần đầu tiên, lần đầu tiên trong cuộc đời.
“Cảm tình ban đầu của Diêu Phi thoạt nhìn có vẻ như đang phát tit nhiều hơn.” Tư Dĩ Hàn nói tiếp: “Nhưng cảm xúc sau đó của hai đứa rất đúng chỗ, vô cùng trọn vẹn, cứ theo cảm giác này thì một lần sẽ qua ngay thôi. Có thể thêm một cái ôm vào cốt truyện sau khi hết cảnh, nếu lần này cảm xúc đúng chỗ rồi thì hai đứa có thể hôn xong rồi ôm nhau, được không?”
“Diêu Phi, cô có thể thả lỏng hơn không, cô kìm nén quá. Hi vọng cô sớm thoát ra được, đừng đè ép bản thân nữa.” Ở bên cạnh, Vinh Phong đang hút thuốc, chợt nói xen vào: “Thương Duệ này, đây là nụ hôn đầu tiên của cậu hả? Hôn gì mà không mượt gì cả vậy, ngược lại tình cảm của cậu rất đủ đầy. Thật ra trong bộ phim này, tình cảm của cậu tốt hơn Diêu Phi, chỉ có điều, cậu chưa từng yêu hả? hay rồi? Sao hôn có vẻ ngây thơ quá vậy, nhiệt huyết sức trẻ tràn trề của cậu đâu rồi? Cậu thả lỏng chút đi, hôn quyết đoán vào.”
Thương Duệ: “...”
“FA từ xưa tới giờ mà.” Tư Dĩ Hàn cũng rút một điếu thuốc, thuận miệng vạch trần Thương Duệ: “Cậu ta còn chưa có mối tình đầu nữa cơ, đây chắc là nụ hôn đầu đó? Thương Duệ nhỉ?”
“Không phải, là nụ hôn thứ hai.” Thương Duệ vẫn đút hai tay vào túi, quay người cất bước đi không ngoảnh lại: “Tôi xem xong rồi, tôi đã điều chỉnh tốt, tôi đi trang điểm lại đây.”
Không nên hỏi về lần đầu tiên, hỏi chính là mời tự sát đấy.
Vinh Phong kinh hãi cả buổi mới khép miệng lại được.
Qua muôn vàn khóm hoa, không vương một phiến lá chính là dùng để mô tả người anh em này chăng?
“Ban nãy em trút hết cảm xúc cũng không sai, sau khi Thịnh Thời và Hạ Dao trùng phùng thì hôn nhau sẽ có phát tit, nhưng không thể vượt qua điểm đó, em có hiểu được giới hạn ấy không?” Tư Dĩ Hàn nghiêm túc đề nghị với Diêu Phi: “Đừng quá đè nén bản thân, thả lỏng một chút.”
“Cảm ơn.” Diêu Phi nghiêm túc quan sát trình độ kĩ thuật của mình, cảnh hôn của cô là một mớ hỗn độn, hôn rối hết cả lên. Nhưng nhìn kĩ lại, cô phát hiện tuy mình đánh bậy đánh bạ nhưng tình cảm lại đúng được một nửa.
“Thử lại lần nữa xem.”
Diêu Phi quay về phim trường, thật ra điều này nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Vinh Phong cầm điếu thuốc, nhìn vào máy theo dõi, đôi mắt sắc bén trở nên càng sâu xa: “Thương Duệ rất vào vai.”
“Không phải vào vai đâu.” Tư Dĩ Hàn dứt lời thì không tán gẫu thêm nữa, bởi không mấy cần thiết.
Cảnh này được quay đến lần thứ ba, họ lại đứng vào vị trí ống kính. Diêu Phi tưởng tượng Thương Duệ thành một viên kẹo trái cây, phải băng qua con hẻm dài tối đen mới lấy được viên kẹo đó, thì cảm xúc của cô lập tức dâng trào, sự điên cuồng và khao khát dần dần rõ rệt hơn.
Nụ hôn lần này vô cùng mượt mà, mượt mà hệt như bản mẫu. Diêu Phi là một diễn viên có thiên phú, khả năng học tập của cô rất mạnh, rất giỏi về tự kiểm điểm, suy ngẫm và sửa sai. Sau khi xem lại sản phẩm bị lỗi, lần thứ hai cô có thể nhanh chóng sửa chữa các khiếm khuyết rồi thay thế nó bằng một phiên bản hoàn hảo và xuất sắc nhất.
Cảnh hôn kết thúc, hơi thở Thương Duệ hỗn loạn, anh mạnh mẽ ôm lấy Diêu Phi.
Đạo diễn chưa hô dừng và máy quay vẫn đang quay. Diêu Phi không rõ lắm về cảm xúc kế tiếp, cô vùi mặt vào cổ Thương Duệ, hương nước hoa trên người Thương Duệ rất nhạt. Cô mua loại nhẹ nhất, thành phần có vị cam quất và chanh, rất tươi mát và trong lành.
Tựa vào quá gần nhau, cô đụng phải hầu kết của Thương Duệ. Nó nhô ra, lúc chuyển động đã cọ vào da của Diêu Phi, quả thật anh rất gầy, trên người hầu như không có thịt, xương và cơ nổi lên rõ rệt.
Thương Duệ cúi xuống hôn lên đ ỉnh đầu Diêu Phi, ánh mắt gần như thành kính, đôi môi mềm và ấm nặng nề ấn xuống mái tóc mềm mại của cô, sóng ngầm ưng ửng nơi đáy mắt khẽ dâng lên. Động tác này anh đã muốn làm từ lâu lắm rồi.
Đạo diễn hô “Cut”, cảnh này qua.
Nụ hôn này rất hoàn mỹ, cảm xúc khuyết thiếu của Diêu Phi đã được cảm tình đong đầy và điên cuồng của Thương Duệ bù vào, hoàn hảo hệt như sách giáo khoa, không giống thật.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía đạo diễn, người đó cũng đang nhìn anh. Hiện trường lặng như tờ, thứ gì quá hoàn hảo thì sẽ mất đi một chút cảm giác chân thật.
Lần này Diêu Phi không khóc, hôn rất tốt, chỉ có Thương Duệ biết, cô đã thiếu đi điều gì đó so với lần thứ nhất. Anh không biết rõ cụ thể là gì, không tài nào diễn tả được, trong lòng không khỏi trống rỗng.
Buông Diêu Phi ra, vẻ mặt đã khôi phục như thường, anh đứng thẳng và chìa tay ra trước mặt Diêu Phi: “Hợp tác vui vẻ.”
Thật ra, nếu nhìn kĩ có thể nhận ra giọng anh khản đặc, đôi mắt hoa đào sâu hút ấy vẫn còn ửng đỏ chưa phai.
Diêu Phi bắt tay Thương Duệ: “Hợp tác vui vẻ.”
Ngay sau đó, cô buông tay anh ra, rảo bước đến lều đạo diễn để xem lại cảnh quay. Diêu Phi là một diễn viên có yêu cầu rất cao với bản thân, bất cứ khi nào có một chút không chắc chắn, cô sẽ muốn diễn lại. Vậy nên, cô đang không chắc về điều gì đây?
Kế hoạch ban đầu là sẽ quay cảnh hôn này tận một ngày, đạo diễn đã chuẩn bị sẵn sàng mọi tổn thất, thế nhưng nửa ngày đã quay xong xuôi. Tổng cộng ba cảnh hôn, hai lần sau qua vô cùng hoàn hảo. Sau đó họ còn quay bổ sung thêm một cảnh và cũng rất thuận lợi.
Hai giờ, mọi người thu dọn tan việc.
Buổi chiều là thời gian tự do, Diêu Phi về khách sạn, tắm rửa thay đồ xong định bụng sẽ lướt Weibo thì tiếng gõ cửa vang lên.
Diêu Phi mở cửa ra thấy Thương Duệ đang đeo kính râm, mặc T-shirt kết hợp với quần soóc và đi giày thể thao, trông phong độ ngời ngời như một thiếu niên vừa tan học, “Thay đồ đi, tôi dẫn cô đến một nơi.”
“Nơi nào?”
“Là một nơi cô rất muốn đến.” Thương Duệ chống tay lên khung cửa, nhìn Diêu Phi từ trên xuống dưới: “Đổi một bộ ngắn thôi, sau khi kết thúc có thể sẽ đi dạo bờ biển nữa đó.”
Diêu Phi đổi sang bộ đồ thể thao quần ngắn và cầm áo khoác ra ngoài: “Đi thôi.”
Thương Duệ cúi nhìn chân Diêu Phi chăm chú, quần ngắn thể thao quả thật rất thể thao, dài vừa phải đến đầu gối. Cô đang mang giày thể thao, để lộ ra đôi chân vừa thẳng vừa trắng, tỉ lệ vóc dáng của cô cực kì chuẩn. Thương Duệ chưa từng nhìn thấy chân cô. Trước kia khi cô đi thảm đỏ liên hoan phim ở Berlin, cô từng mặc một bộ váy xẻ cao màu đen, gương mặt trông đoan trang và tĩnh tại, lúc bước đi loáng thoáng có thể nhìn thấy đôi chân dài xinh đẹp và gợi cảm đó.
Năm ấy mạng lưới Internet chưa phát triển lắm, nhưng chân của cô đã xuất hiện trên các trang đầu của những tờ báo lớn, được mệnh danh là đôi chân đẹp nhất của giới giải trí.
“Nhìn gì? Không thích hợp hả?” Diêu Phi cau mày cúi đầu nhìn chân mình. Cô rất ít khi mặc quần lửng thế này ở ngoài: “Để tôi vào thay bộ khác ——”
“Không cần đổi đâu.” Thương Duệ đeo lại mắt kính, tay lướt qua Diêu Phi đóng cửa phòng cô lại, bàn tay đẩy sau gáy Diêu Phi và nói: “Ai dám nhìn bậy cô thì nhị thiếu gia sẽ móc mắt họ ra hết, đi thôi.”
Diêu Phi: “...”
Đồ khùng.
Diêu Phi không sợ bị nhìn, chỉ vì cô không quen mặc quần ngắn thôi: “Rốt cuộc là đi đâu đây?”
Xế chiều nắng khá gay gắt nên hầu hết người của đoàn phim đều trốn trong phòng để tận hưởng máy điều hoà rồi, bên ngoài gần như không có ai. Những chiếc lá dày xanh biếc đang cuộn mình trong nắng, không khí thật trĩu nặng. Trời oi bức nhường này, ai chịu ra ngoài thì đúng là dũng sĩ.
“Đua xe.”
“Gì cơ?” Ra khỏi khách sạn, Diêu Phi đang cảm thấy mình sắp tan vào ánh mặt trời chói chang kia, nghe vậy bất chợt quay sang nhìn Thương Duệ một cách khó tin.
Ngón tay gầy của Thương Duệ móc kính râm đưa qua: “Đua xe, rảnh rỗi thì chơi một phen, cô dám không?”
Trái tim Diêu Phi đập rất nhanh, adrenalin đang ngo ngoe ngóc đầu. Điên rồ làm sao? Dám đua xe trên một con đường không được che chắn.
“Sếp Thái biết không? Những người khác trong đoàn biết không?”
“Họ biết hay không thì liên quan gì đến tôi.” Thương Duệ đeo kính râm lên đầu Diêu Phi, rồi cầm chìa mở khoá một chiếc việt dã màu trắng đang đậu trong bãi. Đoạn anh mở cửa bên ghế lái ra, ngồi vào: “Diêu Tiểu Phi, cô trả lời tôi biết xem, rằng cô có dám không?”
Diêu Phi lặng yên đứng dưới ánh mặt trời chói chang.
“Cô có muốn trút ra hết không? Trút hết một cách triệt để, kệ mẹ toàn bộ thế giới. Chẳng thèm bận tâm dự luận, chẳng bận tâm đ ến luật lệ, chẳng cần bận tâm thế giới sẽ ra sao, chẳng cần bận tâm đ ến việc có bao nhiêu lời chế giễu, bao nhiêu quy tắc sáo mòn, hãy một lần buông thả bản thân.” Thương Duệ đang dựa trên cửa sổ xe với thái độ dửng dưng và ngạo mạn, giọng anh khá trầm cùng âm điệu không cao nhưng lại sôi nổi cuồng nhiệt: “Thế giới đang ở dưới chân, cô có muốn một lần được bước đi mà không phải kiêng dè không?”
Diêu Phi ngước mắt, đôi mắt sâu thẳm dưới hàng mi. Họ nhìn thẳng vào mắt nhau, thái độ của Thương Duệ vẫn phóng khoáng, quai hàm nhướng lên đầy kiêu ngạo: “Cô có muốn tự do không?”
Diêu Phi không muốn ra ngoài cùng Thương Duệ, tuy vậy cô lại thấy rất hứng thú với cách miêu tả của Thương Duệ. Cô sải bước đi qua mở cửa ghế phó lái, thắt dây an toàn: “Đi thôi.”
Thương Duệ khoác tay lên vô lăng, ngón tay thon dài gõ nhẹ, sau đó anh khởi động xe lái đi. Lần này anh không mở mấy loại nhạc inh ỏi nữa, dù gì tiếng động cơ xe cũng đã đủ lớn rồi, bụi mù trời, vì thế chẳng ai còn tâm tư đi chọn BGM cả.
Chiếc việt dã lao như bay trên con đường quốc lộ dọc bờ biển, cửa sổ xe được quay xuống, gió mạnh tràn vào thổi tóc Diêu Phi tung bay, gió cuốn lấy cát bụi phà vào kính râm. Cô hất cằm đón gió.
Trong cơn gió mạnh này, Diêu Phi bỗng sinh ra một chút điên rồ.
Xe của họ đã cách xa trấn nhỏ, chạy đến khu vực vắng bóng người. Ở đây có một con đường cao tốc ven biển là thánh địa của đua xe, tốc độ xe sẽ vượt quá mức bình thường.
“Muốn đổi tài không?” Thương Duệ quay sang hỏi Diêu Phi.
“Anh dám ngồi ghế phó lái của tôi không?” Diêu Phi nhìn về phía mặt biển xa xăm, nói qua làn gió: “Rất nguy hiểm đấy.”
Thương Duệ nhếch môi cười tuỳ ý, lát sau anh dừng xe ở ven đường, ngón tay nhấn nhẹ vào dây an toàn. “Cạch”, dây an toàn được tháo ra. Anh mở cửa ghế lái, nghiêng đầu nhìn thẳng vào Diêu Phi rồi nói một cách trầm thấp: “Ghế phó lái của cô nguy hiểm lắm à? Cho tôi xem thử nào.”
Chương
Diêu Phi đổi sang ghế lái và tháo kính râm xuống, bên đường là vách đá dựng đứng và mặt biển tráng lệ. Nắng chiều rọi xuống biển, sóng nước lăn tăn, cùng với ánh vàng trải dài tận cuối chân trời.
Con đường phía trước đang không ngừng rút ngắn lại. Diêu Phi ôm vô lăng rẽ vào một khúc quanh, còn Thương Duệ đang nắm tay vịn bên ghế phó lái: “Chạy chậm thôi, tôi không muốn xe hư người chết với cô đâu.”
Diêu Phi ôm vô lăng lái chậm lại, hỏi: “Thương Duệ, không phải anh nói tôi lái kiểu gì cũng được sao?”
“Nhị công tử của cô là người có thân phận, không thể chết uất ức vậy được. Nếu bị tông xe thật thì ngày mai scandals sẽ bay mù trời, Thương Duệ và Diêu Phi chết vì tình, quá mất thể diện.” Thương Duệ lấy điện thoại di động ra, nhìn bản đồ rồi nói: “Trước mặt còn một khúc cua nữa, sau khi đi qua nó thì cô giảm tốc độ xe để đi xuống con đường ra bãi biển. Đường bờ biển rộng rãi tuỳ cô đua, chiếc này có thể chạy tối đa tới một trăm tám, nhưng tôi đề nghị cô không nên lái quá một trăm sáu đâu.”
Diêu Phi giảm tốc độ và vòng qua một khúc cua, tiếp đó là một con đường cực kì dốc. Chiếc việt dã lao xuống mang theo cả một đám bụi khổng lồ, vọt lên con đường thẳng tắp và cũ nát bên bờ biển.
Đường bờ biển phản chiếu ánh sáng trắng, và những con chim biển đang đón gió bay lượn.
Tốc độ sẽ kch thích cảm xúc của con người, sẽ làm tim đập rộn ràng, sẽ làm mạch máu sôi lên. Cô không biết tại sao Thương Duệ đột nhiên đề nghị đua xe, nhưng đề nghị này của anh rất hay.
Diêu Phi lái đến tốc độ một trăm tám, gần như là tối đa. Bên tai chỉ còn tiếng gió và bụi bặm mù mịt. Cô bình tĩnh đến không ngờ, đã lâu cô chưa từng trải nghiệm cảm giác càn quấy và không bị kiểm soát thế này. Gác lại tất cả băn khoăn, giờ phút này cô là người tự do.
Mọi người sinh ra đều được tự do không có bất kỳ ràng buộc nào, [email protected] trụi đến với thế giới này. Gông xiềng chất chồng thành từng tầng từ ngày này qua ngày khác, bảy năm qua Diêu Phi mãi dừng tại ngõ hẻm tối tăm nhỏ hẹp chỉ vẻn vẹn một người đi qua được kia và bị thời gian kéo về phía trước. Cô không dám hi vọng xa vời, không dám khao khát và không dám mong cầu những thứ không thuộc về mình nữa. Cuộc sống của cô rất dè dặt, cuộc sống ấy vô cùng khổ cực. Đạo diễn nói cô đang đè nén, có lẽ là vậy.
Muôn vàn lời chửi rủa như vết dao cứa vào tim cô, đâm cô chảy máu đầm đìa, khiến cô phải chùn lại không dám bước tiếp trong một khoảng thời gian rất dài. Không biết khi nào cô sẽ đụng trúng dao, sẽ bị bầm tím khắp người.
Tốc độ xe dần chậm lại, Diêu Phi ngẩng đầu để gió thổi tung mái tóc dài.
Cuối con đường quốc lộ là một bờ cát trắng phau. Diêu Phi dừng xe, dựa vào chỗ ngồi. Một khoảng lặng sau cơn điên cuồng cực độ, máu vẫn đang sôi sùng sục. Cô xoè bàn tay và nhìn lên các đốt ngón tay của mình.
Cách đó không xa, sóng biển vỗ vào bờ cát tạo nên tiếng vang khổng lồ, gió biển mằn mặn.
“Lúc lái đến một trăm tám mươi, cô đã nghĩ gì?” Thương Duệ ném điện thoại xuống, tháo dây an toàn, dựa vào chỗ ngồi nghiêng đầu nhìn Diêu Phi rồi khẽ hỏi.
“Tôi đang nghĩ, hẳn tôi sẽ không thiệt thòi nếu chết chung với anh.” Diêu Phi quay sang nhoẻn cười nhìn Thương Duệ. Cô cười rạng rỡ khôn tả, gương mặt thật tươi tắn.
Thương Duệ xuất thân phú quý, muốn gió có gió muốn mưa được mưa. Trái lại, Diêu Phi là một người quê mùa, sinh ra đã nhỏ bé sống cuộc đời tạm bợ. Họ người trên trời kẻ dưới đất, khác nhau một trời một vực. Diêu Phi không ghét người giàu, cô chỉ nghĩ nếu Thương Duệ chết trên xe cô, nhất định anh sẽ phải khóc ròng hối hận vì ban đầu đã không làm khác đi.
Có lẽ anh sẽ tức giận đến mức bật sống dậy tại chỗ.
Đôi mắt Thương Duệ trầm lặng, đăm chiêu nhìn Diêu Phi, anh cất giọng hơi khàn có vài phần sâu xa: “Tôi có lòng tốt dẫn cô ra ngoài giải sầu, thế mà cô thật sự muốn chết vì tình với tôi à. Cô Diêu, cô có rắp tâm xấu xa với tôi vậy sao.”
Vào lúc nguy hiểm nhất, Diêu Phi nghĩ đến anh? Đường bóng này của Diêu Phi thẳng thật. Diêu Phi là người đánh bóng thẳng () giỏi nhất mà Thương Duệ từng gặp, tự nhiên và không làm ra vẻ, một cú đánh chuẩn xác, bóng không hề bay lệch.
() Nguyên văn: Câu này tác giả sử dụng từ lóng 直球 / 打直球. Đây vừa có nghĩa là straight ball trong bóng chày, còn có nghĩa là thẳng thắn và được diễn đạt một cách trực tiếp. Ở đây ý nói, Diêu Phi thổ lộ rất thẳng thắn.
Thương Duệ thường hay “tự kỉ”, bởi vậy Diêu Phi thầm nghĩ không muốn so đo với anh. Cô thôi không cười nữa mà nghiêm túc nói: “Cảm ơn.”
Dẫu cho quá khứ thế nào thì cô vẫn phải nói tiếng cảm ơn, quả thật Thương Duệ đã giúp đỡ cho cô.
“Cảm ơn cái gì?” Thương Duệ không cử động, một mực nhìn cô.
Cảm xúc sôi trào trong cơ thể Diêu Phi chưa vơi đi, ánh mặt trời phản chiếu lên mui xe toả sáng lấp lánh, cô nhìn mặt biển phía trước: “Kẹo ngày hôm qua, và xe của hôm nay.”
Thương Duệ rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa, hít một hơi thật sâu nhằm xoa dịu cảm xúc. Làn khói trắng từ từ tan vào không khí, quanh quẩn chốc lát mới bị gió biển mạnh mẽ cuốn đi xa. Gió thổi điếu thuốc lập loè ánh đỏ, anh cầm điếu thuốc, tay dài gác lên cửa kính xe rồi quay đầu nhìn thẳng vào Diêu Phi: “Tại sao phải cảm ơn?”
Tại sao? Anh giúp tôi mà, tại sao không cảm ơn chứ?
Tuy vậy ánh nhìn của Thương Duệ vừa nặng nề vừa u ám, Diêu Phi có linh cảm đáp án không phải là những câu này, nhưng cụ thể là gì thì cô cũng chẳng biết. Cô chủ động chuyển chủ đề: “Có thể cho tôi một điếu không?”
Thương Duệ mở bao thuốc lá, rút ra một điếu cho cô, nhưng không đưa bật lửa.
Diêu Phi đưa tay qua lấy bật lửa.
Hai ngón tay dài của Thương Duệ kẹp chiếc bật lửa màu bạc, không do dự ném ngược ra ngoài cửa sổ. Động tác mượt mà như thể anh đã thực hiện nó vô số lần, điêu luyện và tự nhiên, cực hợp tình hợp lý.
Diêu Phi: “...”
Diêu Phi vừa ngậm điếu thuốc chưa được châm vừa nhìn thẳng vào Thương Duệ, rốt cuộc anh có ý gì? Cho thuốc nhưng không cho bật lửa, anh có thấy thất đức không hả? Mở dây an toàn, cô định lấy điếu thuốc trên môi xuống.
Thương Duệ chợt cởi bỏ hẳn dây an toàn, ngậm điếu thuốc nhoài người qua, dáng người cao ráo của anh phủ lên thành một cái bóng.
Diêu Phi giật mình.
Cánh tay thon dài của Thương Duệ thản nhiên đặt lên vô lăng, gương mặt điển trai dừng lại bên trên Diêu Phi, anh hơi nghiêng đầu đưa điếu thuốc lại gần điếu trên môi Diêu Phi, đôi mi dày kề cận trong gang tấc, anh cụp mắt rồi cất giọng mập mờ trầm thấp: “Cho cô mượn tí lửa nhé.”
Tư thế này rất giống hôn nhau, nhưng không phải.
Chẳng qua là đầu của hai điếu thuốc áp vào nhau, mùi thuốc lá thoang thoảng trong không khí và quẩn quanh giữa họ. Gió biển cuốn vào thổi bay tàn thuốc, một ít tro lay động rơi là là xuống ghế ngồi màu đen đặc.
Diêu Phi lặng lẽ nhìn anh, ma xui quỷ khiến nhớ đến mười lăm phút mà Lưu Man từng nói, trống ngực sẽ đập thình thịch, khó thở hệt như triệu chứng bị thiếu oxy. Cô nhẹ nhàng rít một hơi, đầu thuốc sáng lên, kèm theo làn khói bay vào khoang miệng.
Anh ngồi về chỗ như thể không có chuyện gì xảy ra, cầm điếu thuốc phả ra một vòng khói. Nắng chiều đáp xuống hàng mi anh khiến chúng lấp lánh ánh vàng kim. Khói trắng từ từ trôi vào xe, không khí nóng cháy diễm lệ đầy mê hoặc, cùng cơn gió biển thổi tới cuốn lấy mái tóc dài của Diêu Phi.
Thương Duệ khoác tay lên tay gạt cần số gần đó, bởi thế tóc của cô cứ khẽ bay bay trên mu bàn tay Thương Duệ. Hơi nhột, tựa như trong tưởng tượng.
“Có muốn ra ngoài đi dạo không?” Thương Duệ mở chân ra, dáng ngồi nhàn tản, cả người sắp dựa hẳn vào ghế lái. Anh nhìn đăm đắm lọn tóc của Diêu Phi đang phấp phới bay trong gió.
“Ở đây an toàn không?” Diêu Phi quan sát khắp bốn phía, trông nó hoang tàn vắng vẻ quá.
Dù đất nước này đã kết thúc chiến tranh nhưng trị an không tốt mấy. Nhìn như có vẻ bình lặng, tuy vậy đâu đâu cũng ẩn chứa hiểm nguy. Họ không dẫn theo vệ sĩ, nếu tuỳ tiện xuống xe, e là sẽ không an toàn.
Diêu Phi lấy điện thoại di động ra, thấy phía trên không có tín hiệu, họ đang cách rất xa thị trấn.
Ngậm điếu thuốc một cách lỏng lẻo, Thương Duệ ngồi thẳng, mở nắp tay vịn và lấy một khẩu súng từ trong đó: “Nhị thiếu gia nhà cô có chứng nhận sử dụng súng, yên tâm đi, không an toàn thì tôi sẽ không dẫn cô ra đây đâu.”
Diêu Phi nhìn kĩ cây súng trong tay Trương Duệ, lặng yên chốc lát: “Thật sao?”
Cô biết bảo vệ ở đoàn phim có súng, nhưng Thương Duệ lấy nó từ đâu vậy? Được sinh ra ở một đất nước hoà bình nên Diêu Phi chưa từng trông thấy súng thật bao giờ.
“Thật, ba viên đạn.” Thương Duệ thuận tay bỏ khẩu súng vào túi quần, mở cửa xuống xe rồi nói: “Lấy của vệ sĩ tôi đấy, đi thôi.”
Một cậu chủ cao quý sống an nhàn sung sướng tiện tay cầm khẩu súng như đang cầm một món đồ chơi, Diêu Phi vẫn thấy thật khó tưởng tượng, anh quá hời hợt rồi. Thương Duệ luôn tỏ ra bất cần đời, rốt cuộc anh là kiểu người gì đây?
Diêu Phi dập tắt thuốc lá, lại nhận ra mình và Thương Duệ không phải những người cùng một thế giới. Cô xuống xe, đóng cửa xe và cửa sổ, khóa lại rồi đi tới bãi biển với Thương Duệ.
“Anh —— từng sử dụng súng rồi ư?”
“Từng sử dụng rồi, không thì tôi lấy theo làm gì? Lần đầu tiên tôi chạm vào súng là năm mười hai tuổi, mỗi năm đến kì nghỉ hè và nghỉ đông anh tôi sẽ dẫn tôi qua Mỹ, bắt ép tôi tập luyện.” Thương Duệ cũng ném điếu thuốc đã tàn đi, vừa nhảy xuống bậc thang vừa nói: “Tôi không thích mấy thứ này cho lắm.”
Thương Duệ chỉ muốn làm một tên ngốc nghếch, ăn không ngồi rồi chờ chết thôi.
Họ đi bộ đến bờ biển. Hạt cát mềm mại, Diêu Phi vừa giẫm thì chân chợt lún xuống. Cô dừng bước lại cúi người tháo dây giày, cởi bỏ giày ra rồi cầm chúng lên đi tiếp, bỗng chốc cô khẽ nhíu mày vì bỏng: “Úi.”
“Cô từng lái xe rồi à?” Thương Duệ bực mình vì cát lún, hỏi xong nhưng không nghe thấy câu trả lời.
Đoạn anh quay lại nhìn Diêu Phi, cô đã cởi giày ra. Dưới ánh mặt trời, làn da cô trắng sáng như ngọc, mịn màng và dịu dàng như được nhuộm màu nắng, trông cực kì xinh đẹp.
“Tôi đua xe mới đi thi bằng lái.” Diêu Phi chạy nhanh trên bờ cát, giọng nói càng lúc càng xa.
Dưới lòng bàn chân vừa gai vừa nóng, gai là vì vỏ sò, nóng là do cát đã bị phơi trong nắng suốt cả ngày: “Lúc ấy, tôi muốn giành lấy một vai thiếu nữ đang trong độ tuổi phản nghịch nên tôi đã đi học những chuyện tìm đường chết giống như cô ấy.”
Thương Duệ đứng thẳng tắp, nhìn Diêu Phi chạy băng về hướng bãi biển như một chú chim non, tóc dài tung bay theo làn gió, hoạt bát đến không ngờ. Nheo mắt, anh nhanh chóng lấy điện thoại trong túi quần rồi bật máy quay. Đầu lưỡi anh áp lên quai hàm, khoé môi không khỏi nhướng lên.
Diêu Phi luôn chín chắn và chững chạc, nay lại đáng yêu tột cùng.
Diêu Phi nhảy tung tăng đến bờ biển, giẫm lên bãi biển ẩm ướt mới dừng chạy. Sóng biển cuộn lên bờ cát, che lấp ngón chân cô rồi lại chậm rãi rút về.
Họ đã tới đây nửa tháng, nhưng đây là lần đầu Diêu Phi tới bờ biển. Sóng biển lại cuộn xô bờ, cô bước thêm hai bước trên mặt cát ươn ướt và xôm xốp này. Đứng ở nơi nước biển sâu đến gối, cảm nhận cát lún dưới lòng bàn chân đang từ từ chuyển động.
Diêu Phi ngoảnh lại nhìn về phía Thương Duệ, có vẻ anh đang selfie trên bờ cát, Diêu Phi đã quen với thói “tự kỉ” của Thương Duệ rồi.
Cảm nhận được sóng đang vỗ vào, cô chậm rãi đi dọc ven biển. Trộm được nửa ngày nhàn hạ, thật thư thái quá, Diêu Phi cúi xuống nhặt một vỏ sò có màu sắc khá rực rỡ.
“Vậy tại sao sau đó cô không diễn vai ấy?” Giọng anh truyền tới từ trên bờ.
Diêu Phi ngước lên thấy Thương Duệ đang đút hai tay vào túi trông vô cùng thảnh thơi, đang đi trên bờ biển ẩm ướt. Bãi biển ven bờ được nước biển hun đúc khá cứng cáp nên sẽ không bị lún xuống khi bước lên.
“Tôi bị cấm diễn, bộ đó do Hoa Hải đầu tư.”
“Tên gì?”
“Đêm Xuân.” Diêu Phi lại nhặt một vỏ sò màu đỏ khác, dù sao đi nữa cô cũng đang rảnh rỗi.
“Đêm Xuân?” Thương Duệ dừng bước: “Chính là bộ phim dở hơi đó của Thẩm Thành à?”
“Không phải là bộ phim dở hơi của Thẩm Thành, nó bị tư bản can thiệp mới biến thành dở tệ như thế.” Diêu Phi không thích người khác nói Thẩm Thành quay phim tồi, bởi lẽ Thẩm Thành là Bá Nhạc của cô, là người thầy dạy diễn xuất đầu tiên của cô. Cô đứng dậy, nhìn sang Thương Duệ: “Ban đầu kịch bản đó rất hay, nếu anh từng đọc được kịch bản gốc thì anh chắc chắn sẽ không cho rằng phim của Thẩm Thành dở tệ đâu. Ông ấy cũng hết cách rồi, ông ấy không phải là đạo diễn chỉ hoạt động cho riêng mình, ông ấy không có tiếng nói. Nhà tư bản chỉnh sửa hình tượng nhân vật và thay đổi cốt truyện, còn ông ấy chẳng thể làm được gì, cuối cùng cả bộ phim trở nên biến chất hoàn toàn.”
“Cô còn liên lạc với Thẩm Thành không?” Thương Duệ không tranh luận với Diêu Phi về phương diện này nữa, bởi Diêu Phi có chút cố chấp sâu trong xương. Sự cố chấp của cô vô cùng đơn giản, nếu cô đã nghĩ điều gì đúng thì không ai có thể thuyết phục được cô, cô nóng máu lên sẽ lập tức trở mặt ngay.
Diêu Phi lắc đầu.
“Cô rất tiếc nuối phải không?” Thương Duệ cất di động vào túi, nhìn Diêu Phi: “Cô muốn được diễn lại ‘Đêm Xuân’ chứ?”
“Là tự tôi buông tay, thời khắc tôi đưa ra lựa chọn đó thì nó đã trở thành thứ không thuộc về tôi rồi.” Diêu Phi quay người hướng mặt ra biển, nhìn mặt biển cuộn trào, cảm thấy đợt sóng này có vẻ lớn hơn hẳn. Cô hơi sửng sốt, quả nhiên con sóng ấy thật sự rất to, ào ạt lao tới và dường như chúng đang muốn cắn nuốt lấy cô. Cô phản ứng kịp, vội xoay người chạy như điên, sóng biển đánh tới thắt lưng làm quần đùi bỗng chốc ướt đẫm.
Chẳng bao lâu sau, từ trên bờ, tiếng cười giòn tan không hề e dè của Thương Duệ vang lên.
Diêu Phi không muốn đoái hoài đến anh, cô thả giày và vỏ sò lên bờ cát, lấy điện thoại di động ra vẩy nước. Quần ngắn đã ướt đến nỗi không thể chứa điện thoại được nữa. Cô phải cầm điện thoại di động, giày và vỏ sò đầy cả tay.
“Đưa tôi cất di động cho.” Thương Duệ nghiêng cơ thể cao ráo, ngón tay gầy kẹp lấy điện thoại của Diêu Phi rồi tiện thể nhét vào túi quần đùi, đặt cùng một chỗ với điện thoại di động của anh. Đáy mắt đong đầy ý cười chưa kịp che giấu, anh nói: “Cô để giày trên bờ tôi trông chừng giùm cho, cô đi chơi đi. Đừng đi sâu quá, buổi chiều thuỷ triều lên nên sóng biển khá lớn đấy.”
Khi Diêu Phi không căng thẳng, cô thật sự rất đáng yêu. Thương Duệ nhìn chăm chú vào ngọn tóc của cô, chúng được ánh mặt trời phản chiếu tạo thành một màu vàng kim mềm mại.
“Không được, chúng ta phải về thôi.” Diêu Phi đã ướt như chuột, nước biển lạnh lẽo giúp cô tỉnh táo hơn. Tà dương nghiêng mình trên mặt biển, nửa ngày đã kết thúc. Giẫm lên bãi cát xốp quay về, cô nhìn Thương Duệ đi bên cạnh mình ăn mặc chỉnh tề, giày thể thao không hề rời chân. Anh tới bờ biển làm gì? Chỉ vì để cười nhạo cô ư? “Anh không cởi giày dạo cát sao?”
Không nghe thấy anh trả lời.
Diêu Phi ngước mắt, chợt bắt gặp đôi mắt thăm thẳm và đầy ẩn ý của Thương Duệ, thoạt trông chúng đặc biệt sâu xa chứa đựng nhiều ý nghĩa. Trong lòng Diêu Phi gõ vang tiếng chuông cảnh báo, cô lập tức sửa lời: “Không cần trả lời đâu, không có gì, đi thôi.”
“Tôi vừa mới quay một đoạn video, cô có muốn xem không?”
“Video gì?” Diêu Phi cảnh giác.
Thương Duệ lấy điện thoại chạm mở album, nghiêng người ghé sát vào Diêu Phi, ngón tay thon dài lướt lên màn hình và bấm phát: “Cô nhảy lên như lò xo khi bị bỏng vì cát, một mạch tung tăng ra biển. Nếu đoạn này được đăng lên mạng, số lượng view có thể lên đến hàng trăm triệu đấy. Tôi đã nghĩ xong tiêu đề rồi, ngôi sao điện ảnh quốc tế Diêu Phi đang nhảy múa với đôi chân trần trên một bờ cát hoang dã.”