QUA ẢI NHIỆM VỤ CON RỐI KHĂN ĐỎ, TẤM ẢNH CŨ ĐẦU MỐI MỚI
Cánh cửa của ngôi nhà nhỏ mở ra, bên trong tối đen, âm thanh bà ngoại tiếp tục vang lên từ trong ngôi nhà: "Khụ khụ, bà ngoại ngã bệnh, không thể đi ra đón cháu được, Khăn Đỏ, cháu vào đây đi!"
Trong cốt truyện gốc, bà ngoại của Khăn Đỏ là một bà lão hiền lành, nhưng ở nơi này thì không giống thế, bà ta ngay cả mặt mũi cũng chưa lộ, khiến người ta không khỏi có nhiều suy nghĩ kinh khủng.
Vương Vân Chi đứng vững tại nơi cách phòng nhỏ không xa, quan sát tỉ mỉ.
Ngôi nhà nhỏ này so ra còn cũ nát hơn cả ngôi nhà của Khăn Đỏ, cả gian phòng chuyển sang màu nâu nhạt, không biết được xây nên từ vật liệu gì, xem thì trông giống như vỏ cây, nhưng cũng không giống lắm, ngôi nhà chỉ có hai cửa sổ, đều tối đen, xuyên qua đó cũng không nhìn thấy gì, thật ra cửa chính của ngôi nhà đã mở, nhưng trên nền lại trải một tấm thảm màu đỏ, tấm thảm trông như bị máu tươi nhuộm lấy, có lẽ là máu của ai đó nhuộm nên chăng.
Nhà nhỏ như vậy, bà ngoại bên trong sẽ là bóng đen, hay là cương thi? Hay là thứ gì khác?
Xuyên qua cửa chính, tựa hồ có thể nhìn thấy một cái bóng ẩn hiện, bóng đen kia vươn tay ra, vẫy vẫy, sau đó lại là giọng nói hiền hòa của bà ngoại:
"Khăn Đỏ, mau vào đây, mau vào đây nào, Khăn Đỏ à....."
Rõ ràng lời nói và thanh âm đều rất ôn hòa, nhưng nghe lại khiến người ta phải lạnh cả sống lưng.
Hạ Lẫm ngồi xổm xuống, giơ lên cánh tay của con rối, lắc qua lắc lại, đồng thời còn lồng tiếng cho nó, dùng cả giọng điệu lo lắng hỏi: "Bà ngoại, bà bị bệnh gì vậy?"
"..." Nếu như không phải tình thế hiện tại không thích hợp, Vương Vân Chi chắc chắn sẽ bị y chọc cười.
Bà ngoại rất nhanh đã đáp lời:
"khụ khụ, khụ khụ, căn bệnh kỳ quái lại kinh khủng lắm, Khăn Đỏ à, cháu mang cho bà ngoại cái gì đấy? Mau đến đây cho ngoại xem nào."
"Bà ngoại, trong phòng tối quá, cháu không muốn vào đâu." Hạ Lẫm lồng tiếng cho Khăn Đỏ rất tận chức trách.
...
Thừa dịp Hạ Lẫm đang kéo dài thời gian, Vương Vân Chi nhớ lại bài hát về Khăn Đỏ.
Trong bài có một câu rất rõ ràng -- "Ta mang bánh ngọt cho bà nếm thử."
Muốn qua cửa ải này, bắt buộc phải làm dựa theo nội dung bài hát, bài hát nói rằng phải mang bánh ngọt cho bà nếm thử, nếu như bà ngoại không ăn được bánh ngọt, nhiệm vụ không thể coi là hoàn thành.
Có nên mạo hiểm vào nhà, đi đến cạnh bà ngoại, đem bánh ngọt đưa cho bà ấy?
Nhưng ngôi nhà này vô cùng cổ quái, vô luận là cậu hay Hạ Lẫm, cũng không nên mạo hiểm đi vào. Hơn nữa... càng nhìn càng cảm thấy, gian nhà này trông khá quen, trông như...
Vương Vân Chi ngồi xổm cạnh Hạ Lẫm, xốc lên miếng vải, lộ ra bánh ga tô thơm ngào ngạt.
Sói con ngửi thấy mùi hương bánh ngọt, tò mò xen vào, nhểnh cái mũi nhỏ ngửi ngửi, nhưng nó vẫn là động vật ăn thịt, đối với đồ ngọt không hứng thú lắm, thế nên rất nhanh đã bỏ đi.
Vương Vân Chi cầm lấy cái bánh ga tô đưa cho Hạ Lẫm, sau đó thấp giọng hỏi: "Có muốn chơi trò chơi chứ?"
"Không phải vẫn đang chơi sao?" Hạ Lẫm vẫn đang rất thích thú điều khiển tay chân con rối, huơ tay múa chân nó trò chuyện cùng bà ngoại.
"Ném cái bánh ga tô này vào bên trong đi." Vương Vân Chi nói, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
"Có chút ấu trĩ không?" Hạ Lẫm cầm cái bánh ga tô, nhíu nhíu mày, cảm thấy lời đề nghị này hơi ấu trĩ quá mức.
"Cậu nói vậy cũng không biết ngại." Vương Vân Chi cạn lời nói: "Dùng con rối nói chuyện với bà ngoại như thế có ấu trĩ hơn không?"
Phun tào lại phun tào, cậu rất sẵn lòng nói rõ nguyên nhân cho Hạ Lẫm, nhưng y lại không nghe, chỉ giương mắt nhìn vào bên trong một lát, trong nháy mắt hiểu ra dụng ý của Vương Vân Chi, rồi không chút do dự làm theo.
Bánh ga tô như quả bóng trên sân thể dục, vẽ lên không trung một đường cung duyên dáng, vững vàng đáp xuống bên trong cánh cửa.
Vương Vân Chi nhìn nó bị ném vào, cùng lúc nắm tay cánh tay Hạ Lẫm, còn đem sói con ôm trở lại trong lòng ngực.
Một giây sau, cánh cửa liền rầm một tiếng đóng lại, hai cửa sổ của căn nhà cũng bắt đầu sáng lên, ngay sau đó chính là một trận đất rung núi chuyển, kèm theo âm thanh ùng ùng, giọng nói bà ngoại không nhanh không chậm:
"Cháu gái ngoan ngoãn của bà, bánh ga tô rất ngon, nhưng sao lại chỉ tặng bánh ga tô mà không tự mình tiến vào thăm người bà đáng thương này chứ?"
.....
"Đi mau!" Vương Vân Chi lôi cánh tay của Hạ Lẫm.
Bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất, chạy dọc theo con đường lúc trước, đương nhiên, không quên mang theo Khăn Đỏ và cái giỏ của nó.
"Từ ban đầu tôi đúng thực là nhìn không ra, nhưng chỉ cần cẩn thận xem xét, thì sẽ nhìn ra sơ hở." Vương Vân Chi vừa chạy vừa nhắc nhở Hạ Lẫm:"Đó không phải lại căn nhà nhỏ của bà ngoại, mà là cái đầu của bà ta."
Phía sau bọn cậu, căn nhà bà ngoại phát ra một tiếng gầm lớn, nó đong đưa biến dạng, cuối cùng biến thành một cái đầu lâu thật to, hai cửa sổ biến thành mắt, cửa nhà trở thành miệng, còn những dây leo rũ xuống chính là tóc.
Bà ngoại vống không ngồi trong căn nhà, cái bóng đen kia chỉ là để ngụy trang mà thôi, bà ta thật ra đã đem cơ thể chôn sâu dưới đất, chỉ để lộ cái đầu ra bên ngoài, mở rộng miệng, chờ người cháu gái của mình chủ động bước vào.
Cánh tay to lớn của bà ngoại chôn trong đất trồi lên mặt đất, muốn bắt cháu gái và hai người chơi kia trở lại, nhưng mà lại chậm một bước, chỉ chộp được một cây đại thụ, nó trơ mắt nhìn hai người chơi càng chạy càng xa, tức giận ném văng cái cây sang một bên, lại tạo ra một trận rung chuyển.
Cho đến khi đã thoát khỏi công kích của bà ngoại, hai người mới dừng bước.
Vương Vân Chi đứng vững trong khu rừng, một bên lấy lại nhịp thở, một bên đưa tay vào bên trong vuốt nhẹ bộ lông mềm mại của sói con: "Không sao chứ?"
Sói con choáng váng ăng ẳng một tiếng, ra hiệu không có việc gì.
Kỳ thực chính nó cũng chạy rất nhanh, nhưng chỉ sợ bị lạc mất trong rừng, nó lớn hơn chút nữa mới có thể yên tâm, đến lúc đó cậu cũng không cần phải để nó vào trong áo nữa.
"Sao lại không hỏi tôi?" Hạ Lẫm không cao hứng.
"A, xin lỗi." Vương Vân Chi lúc này mới nhận ra vẫn còn một con sói cần được vuốt lông nữa, đưa tay vỗ vỗ lưng Hạ Lẫm: "Không sao chứ?"
Hạ Lẫm cũng thật dễ dỗ, lập tức vui vẻ ngay:"Không sao hết."
"Không nghĩ đến bà ngoại của Khăn Đỏ ngay cả cháu gái của mình cũng muốn ăn...." Vương Vân Chi quơ quơ cái giỏ trong tay, cảm thán nói.
"Chắc là bọn họ thật sự không phải thân thích với nhau!" Hạ Lẫm nói: "Anh xem, Khăn Đỏ là một con rối, bà mẹ là cái bóng, bà ngoại lại là một ""căn nhà"" nhỏ, tôi tin giữa bọn họ không có quan hệ máu mủ gì đâu."
Vương Vân Chi khó hiểu xoa huyệt thái dương, không rõ khu vui chơi này rốt cuộc đang giở trò quỷ gì, đem câu chuyện của Khăn Đỏ cải biên thành cái dạng này: "Lẽ nào bởi vì không có quan hệ máu mủ, mà người mẹ và bà ngoại đều hành hạ nó sao.."
"Đương nhiên, gia đình có quan hệ máu mủ ngoài đời thực còn có chuyện ngược đãi, không thân thích đương nhiên chỉ có hơn chứ không kém." Hạ Lẫm nói.
Hai người câu được câu không trò chuyện, men theo đường cũ trở về, đi thẳng đến nơi ban đầu tụ tập với đám người.
....
Đám người thấy được bọn họ thì lập tức phấn chấn.
"Này này, mau nhìn, họ trở về rồi!" Từ Siêu hí hửng nói.
"Thế nào, trên đường có gặp nguy hiểm gì không?" Lý Tử Thuần ân cần hỏi.
"Có gặp sói và bà ngoại không?" Cao Hâm nói.
...
"Mọi người không cần lo lắng, nhiệm vụ đã hoàn thành rồi." Vương Vân Chi nói: "Chúng tôi đã giết chết sói, đem bánh ga tô đưa cho bà ngoại, kế tiếp, chỉ cần đem Khăn Đỏ trở về nhà, cửa ải này sẽ kết thúc."
Mọi người một trận tán thán:
"Quá tuyệt vời!"
"Ơn trời ơn trời."
"Vất vả rồi..."
"Anh Vân Chi, bà ngoại của Khăn Đỏ trông như thế nào vậy?" Lâm Đồng Nhi vẫn còn tò mò vấn đông vấn tây: "Lưng có gù, đầu có đội khăn, chống cây gậy gỗ không?"
Nó đem mu bàn tay đặt sau lưng, cúi cúi người, giả làm dáng bà lão đi bộ, bắt chước y hệt một người già bình thường.
"Không khác gì mấy, nhưng đáng sợ hơn vậy một chút." Vương Vân Chi cười cười.
Không ai bằng lòng tiếp tục trì hoãn trong khu rừng cổ quái này nữa, mọi người sau khi thu thập xong, mang theo Khăn Đỏ cùng ra khỏi khu rừng, không bao lâu đã ra bên ngoài.
Lúc này khí trời cực kỳ quang đãng, khác biệt hoàn toàn so với lúc trước đưa tay không thấy rõ năm ngón, ánh trăng sáng tỏ, soi rõ hình dáng căn nhà nhỏ của Khăn Đỏ, trong nhà ánh đèn lờ mờ, nói rõ, mẹ của Khăn Đỏ đang chờ cô bé trở về.
Lý Tử Thuần thở dài một hơi nói: "Xem ra cũng ổn rồi, bây giờ chúng ta mau đưa Khăn Đỏ trở về thôi"
Vương Vân Chi gượng gạo gật gật, cậu nhận lấy con rối Khăn Đỏ tử trong tay Hạ Lẫm, mang nó đi đến cửa nhà, thả con rối trước cửa sau đó gõ một cái.
Trong nhà, thân ảnh mẹ Khăn Đỏ giật giật, nghe thấy tiếng gõ, lập tức đứng dậy đi qua bên này.
Vương Vân Chi ra dấu, mọi người lập tức lùi lại, đồng loạt trốn phía sau nhà.
Dù sao, ai mà biết mẹ của Khăn Đỏ có làm người khác bị thương hay không, thế nên không dám tiếp xúc trực diện với bà.
Cửa nhà mở, mẹ Khăn Đỏ nhìn thấy cô bé, lập tức kéo cô vào trong, đồng thời chửi mắng: "Trễ như vậy mới về, sao còn chưa chết trên đường? Đưa hết bánh ga tô với rượu cho bà ngoại rồi sao?"
Con rối Khăn Đỏ đương nhiên sẽ không dùng ngôn ngữ đáp trả.
Mẹ Khăn Đỏ tiếp tục mắng: "Giỏ đâu? Để giỏ lại nhà bà ngoại rồi? Không biết mang về? Mày con nhóc vô dụng này, chút chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được, có tin tao đánh chết mày không..."
Vương Vân Chi đứng phía sau nhà gỗ nghe rất rõ, giọng nói của mẹ Khăn Đỏ rất cay nghiệt và lãnh đạm, rõ ràng ngữ điệu không giống với nhân loại, nhưng hết lần này đến lần khác đều mang theo ác ý đặc thù của nhân loại, không biết nên nói bà không giống hay là rất giống con người nữa.
"Không lẽ chúng ta mang bánh ga tô với rượu cho bà ngoại, sau đó cho Khăn Đỏ mang chiếc giỏ rỗng về, như vậy mới phù hợp với mong muốn của mẹ Khăn Đỏ sao?" Vương Vân Chi thấp giọng hỏi Hạ Lẫm.
"Không, tôi thấy lựa chọn của lão sư vẫn đúng mà." Hạ Lẫm nhún nhún vai: "Ca từ bên trong nói cực kỳ rõ ràng -- ta mang bánh ngọt cho bà nếm thử, nếu là nếm thử, đương nhiên sẽ không cho nhiều đâu, một khối bánh cũng đủ rồi."
"....." Như vậy cũng có lý, Vương Vân Chi nghĩ.
Trong nhà truyền ra tiếng rầm rầm, giống như có vật gì ngã xuống, lại giống như mẹ Khăn Đỏ đang đánh đuổi Khăn Đỏ khắp nhà.
"Bây giờ tôi cảm thấy, khó nhất chính là câu cuối cùng." Hạ Lẫm hiếm thấy thở dài: " Cùng mẹ ta chìm vào giấc mộng ngọt ngào -- dựa vào tình hình hiện tại, hoàn toàn không làm được."
Tính khí của bà mẹ kia quá kinh khủng, hành hạ con gái của mình quá đáng, hơn nữa cứ theo tình hình như vậy, nhất định là hành hạ cả đêm không ngừng.
Vương Vân Chi đứng sau nhà nhỏ nghe thêm vài phút đồng hồ, thật sự không chịu nổi nữa.
"Giỏ đưa tôi." Cậu vươn tay về phía Hạ Lẫm.
Hạ Lẫm lập tức mang giỏ đưa cậu, trong đó còn dư lại chút bánh ga tô và một chai rượu.
Trong cái tình huống này, mẹ Khăn Đỏ đang làm tổn hại cô bé, phù hợp với điều kiện của The Hanged Man, nhưng Vương Vân Chi không định sử dụng tấm thẻ này, nếu chỉ là một cửa ải nhỏ, nhất định sẽ có phương pháp riêng để thông qua.
"Cậu cũng theo luôn." Vương Vân Chi tiện tay kéo Hạ Lẫm.
"Được." Hạ Lẫm đương nhiên rất vui lòng, biết nghe lời theo sát.
"Các cậu đi đâu vậy?" Cao Hâm tỏ vẻ khó hiểu: "Nhiệm vụ của chúng ta không phải đã hoàn thành rồi sao, chỉ cần bây giờ đứng chờ Khăn Đỏ và người mẹ kia ngủ, chúng ta liền qua cửa rồi, cần chi phải thêm chuyện?"
"Nếu như bỏ mặc không can, có chờ thế nào cũng không qua cửa đâu." Vương Vân Chi nói.
"Thật là." Cao Hâm hừ một tiếng: "Con mụ điên này...."
Vương Vân Chi lôi Hạ Lẫm đi vòng tới trước cánh cửa, lặng lẽ đứng kế cửa sổ nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy con rối đang đứng một bên rất đáng thương, mà người mẹ thì đang ngồi cạnh bàn, một câu lại một câu mắng chửi con gái mình, trước mặt bà để một cái ly, bên trong dường như có chút nước trái cây.
Vương Vân Chi nhìn cái ly, lại nhìn bình rượu còn thừa trong giỏ.
Cậu cầm chai rượu trên tay, trong đầu đột nhiên hiện ra một đoạn văn tự giải thích.
[ rượu nho ]: Thức uống có cồn được chế biến thủ công, có tác dụng gây ngủ, người uống trên nửa ly nhất định sẽ ngủ say.
Nói cách khác, chỉ cần nghĩ cách đổi nước trái cây trong ly người mẹ thành rượu nho là có thể khiến cho bà ta ngủ được rồi.
"Hạ Lẫm, cậu có biện pháp nào.... tạm thời làm nhà của Khăn Đỏ mất đèn được không?" Vương Vân Chi thấp giọng hỏi.
"Có thể, chi vậy?" Hạ Lẫm hỏi.
"Tôi muốn rót rượu vào ly của bà ta." Vương Vân Chi nói: "Chỉ có cồn mới khiến bà ta ngủ được."
"Rượu đưa tôi." Hạ Lẫm đưa tay.
"Không cần, phân công cùng hợp tác được rồi, cậu phụ trách tắt đèn, tôi phụ trách lẻn vào bên trong, đổi nước thành rượu, tôi chắc chắn mình sẽ không bị mẹ Khăn Đỏ phát hiện đâu." Vương Vân Chi nói. Cậu sống nhiều năm như vậy kỹ năng cơ bản không thể không có, hoàn toàn có thể lặn chìm vào bóng tối, thần không biết quỷ không hay.
"Chậc, sao lại phải tốn công như vậy? Toàn bộ giao cho tôi không được sao?" Hạ Lẫm cười.
Đem mọi chuyện đều giao cho người tín nhiệm, chính mình chỉ cần ung dung thong thả đợi kết quả -- cách hành động như vậy, Vương Vân Chi trước giờ đều chưa hề nghĩ tới, trong chốc lát ngây ngẩn cả người, cậu luôn quen làm trụ cột, đến giờ vẫn không nghĩ về chuyện mình sẽ dựa vào người khác như vậy.
"Lão sư có phải không tin tưởng tôi." Hạ Lẫm lại sử dụng đại pháp ủy khuất, biện pháp tuy là ngây thơ, tuy là chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu, nhưng trăm lần áp dụng, thì trăm lần đều thành công.
"Được được được, giao cho cậu hết." Vương Vân Chi bất đắc dĩ đem bình rượu cho Hạ Lẫm: "Tôi ở đây đợi cậu quay lại."
Hạ Lẫm nhận bình rượu, cầm trong tay ước lượng một cái, rồi sau đó xoay người bắt đầu hành động.
Y trực tiếp đi đến trước cửa, một cước đạp văng.
"Cái này không giống trong kế hoạch đã đề cập." Vương Vân Chi sửng sốt một chút.
Trong căn nhà ngọn đèn vẫn sáng, Hạ Lẫm lách người đi vào, bên trong vang lên âm thanh đồ vật đổ ngã, một trận hỗn loạn qua đi, không lâu sau, Hạ Lẫm liền bước ra, đem chai rượu rỗng đưa cho Vương Vân Chi:"Nhiệm vụ hoàn thành."
"Đơn giản như vậy?" Vương Vân Chi cầm lấy vỏ chai: "Cậu làm sao dưới tình huống đèn vẫn sáng mà có thể rót rượu vào ly?"
"Đơn giản thôi." Hạ Lẫm lộ ra nụ cười hồn nhiên: "Tôi trực tiếp rót cho bà ta."
"....." Chỉ vừa lúc nãy, Vương Vân Chi còn đang cảm thấy hổ thẹn với kế hoạch như đạo tặc của cậu -- lặng lẽ lẻn vào, rất không chính nhân quân tử, không nghĩ đến, Hạ Lẫm vừa rồi, trực tiếp thăng cấp từ đạo tặc thành cường đạo, đá tung cửa ép người uống rượu, làm cho không ai theo kịp, cảm giác áy náy vừa rồi cũng tan thành mây khói.
Hiệu lực của cồn rất mạnh, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng hít thở đều đều, người mẹ đã ngủ. Một lát sau, con rối cũng thiếp đi, mặc dù không biết con rối có gì khác so với lúc không ngủ, nhưng Thỏ Tử Tiên Sinh và Miên Dương Tiểu Thư xuất hiện đã nói rõ tất cả.
"Chúc mừng chúc mừng!" Thỏ Tử Tiên Sinh lại không biết từ nơi nào xông ra, vỗ tay nói: "Chúc mừng các vị người chơi thành công qua ải nhiệm vụ phụ -- Giúp Khăn Đỏ hoàn thành chỉ thị của mẹ."
"Xin hãy nhận phần thưởng qua cửa a!" Miên Dương Tiểu Thư cười híp mắt bưng một cái khay đi tới.
Trên khay để một cái hộp nhỏ, to bằng cái hộp đựng trang sức thường thấy.
Hộp đã được khóa lại, không có cách nào mở ra, thế nhưng bên trên lại có chín vùng lõm xuống, một vùng đủ cho một đốt ngón tay.
"Bởi vì là lễ vật cho tất cả các người chơi, thế nên chúng tôi đặc chế ra cơ quan như vậy, chỉ có chín vị người chơi đồng thời đem ngón trỏ bên trái nhấn vào, cái hộp mới có thể mở." Miên Dương Tiểu Thư giải thích.
Các người chơi nhìn nhau, tạo thành một vòng, mỗi người đem ngón trỏ bên trái đặt lên chín cái lõm -- hộp mở ra.
Đập vào là một mùi hương cũ kỹ, trong hộp chất đầy một chồng tư liệu, đại khát được gom góp từ báo chí, ảnh chụp và cả nhật ký.
Trên cùng là một tờ giấy đã ố vàng, bên trên có một hàng chữ được viết bằng bút máy, là tiếng Trung, chữ viết tuy đã phai màu nhưng vẫn nhìn được:
Chuyện xưa của tôi
"Tôi" này là ai?
Chỉ từ một câu chữ như vậy, cũng không nhìn ra được gì, vì vậy Vương Vân Chi tiếp tục nhìn những mảnh giấy và ảnh chụp được cắt ra từ báo chí ở bên dưới.
Mảnh báo không đề ngày tháng, nhưng có thể nhìn ra đã rất lâu chính là việc thứ nhất:
TIN MỚI! TIN MỚI! CHUYỆN VỀ KHU VUI CHƠI TRẺ EM LỚN NHẤT ĐÃ KHAI TRƯƠNG!
Khu vui chơi trẻ em tọa lạc ở ngoại thành phía Đông, là sản nghiệp đầu tư của gia tộc họ Triệu, cùng ngày khai trương, chủ tịch Triệu Nghiêu Sinh đã dắt người vợ và hai đứa con của mình đến đây cắt băng khai trương, mọi người đều biết, ngài Triệu có hai đứa con xinh đẹp dễ thương, nhưng lại có tin đồn, ngài Triệu còn có một đứa con gái lớn bị giấu trong nhà chưa bao giờ gặp người lạ, thế nhưng gia tộc họ Triệu lại cực lực bác bỏ tin đồn này, cũng tỏ vẻ muốn người đã tung tin phải chịu trách nhiệm...
Dưới phần tin tức có để một bức ảnh, trong ảnh là khu vui chơi, hiển nhiên chính là Hắc Ám Đồng Thoại Nhạc Viên lúc này, vẫn là kiến trúc và thảm cỏ xanh ấy.... Ngay cổng chính của khu vui chơi, Triệu Nghiêu Sinh và vợ con đang được mọi người vây quanh, cầm trong tay mảnh ruy băng màu đỏ đã bị cắt, Triệu Nghiêu Sinh thoạt nhìn chính là một người đàn ông trung niên phong độ nhẹ nhàng (), bên cạnh là người vợ xinh đẹp lại tao nhã, hai đứa bé đứng trước bọn họ, một gái một trai, thoạt nhìn là dáng vẻ khoảng trên mười tuổi, bé gái thì trông lớn hơn, bé trai thì lại nhỏ hơn một chút, có lẽ là hai chị em, hai đứa trẻ mặc âu phục trắng nhỏ xinh đẹp, vô cùng đáng yêu.
() Phong độ nhẹ nhàng: gốc là 风度翩翩, có nghĩa là phiên phiên công tử, nghĩa của nó là người toát ra phong cách ung dung, quý phái, nhìn là mát mắt (nguồn Vnsharing)
"Aii nha, thích quá đi, cha mẹ bọn họ chắc chắn rất yêu mến họ." Lâm Tuyết Nhi nhìn ảnh chụp, cảm thán: "Không biết giữa họ có ầm ĩ ẩu đả không, nhưng cả hai nhất định sẽ không muốn giết chị hoặc em của mình đâu ha."
"Aii nha, thích quá đi." Lâm Đồng Nhi cũng nói: "Đôi chị em này thoạt nhìn cũng ngoan quá, nhất là người chị, dáng vẻ vừa đẹp lại ngây thơ, so với Lâm Tuyết Nhi tốt hơn nhiều, nếu như đây là chị của mình thì tốt quá ha."
Tấm ảnh gia đình vui vẻ như vậy, cũng chưa tìm ra được gì.
Nhưng mà bức kế tiếp, lại khiến lòng Vương Vân Chi chùng xuống.
Đó là một bức ảnh không được đăng trên báo, thực ra, trông nó như bị ép chặt trong cuốn album rồi giấu ở nơi cũ kỹ nào đó vậy, ảnh chụp đầy đủ của một gia đình -- Triệu Nghiêu Sinh, bà Triệu, bé gái, bé trai... Bọn họ thoạt nhìn vẫn tao nhã xinh đẹp như bức ảnh trong tờ báo, thế nhưng trong góc phòng cạnh bọn họ, có thêm một người nữa.
Người kia có lẽ là đứa con gái lớn trong lời đồn rồi, cô không dễ thương như em trai em gái của mình, mà ngược lại -- thân thể của cô, rất dị dạng, cô ngồi trên một chiếc xe lăn, tay chân héo rút như cuộn xoắn cả lại, da vàng vọt, gương mặt gầy đến nỗi hai má đều lõm cả xuống, cô nhìn vào máy ảnh, trong đôi mắt tất cả đều là oán độc.
~ Lời editor:
Đọc tới đây chắc mấy bạn cũng thắc mắc, sao lúc trên Hạ Lẫm với Vương Vân Chi ném nguyên ổ bánh vô mà xuống dưới lại thành ném có một mẩu bánh. Cái này chắc tác giả quáng nên viết nhầm đó.
Còn cái tên "Hắc Ám Đồng Thoại Nhạc Viên", thực chất ban đầu mình định dịch "Khu Vui Chơi Hắc Ám" mà tại ngựa ngựa để Hán Việt vậy đó:) xong tới giờ lòi thêm mấy vấn đề nữa, khúc trong bài báo mà để đồng thoại nhạc viên thì cũng kì. Nên thôi mong các bạn sẽ chấp nhận sự ngựa bà của mình. Vì lần đầu edit, khó tránh khỏi sai sót. Chút các bạn đọc truyện vui vẻ nhoa ~