Trở về đội hình sự, tôi trình bày cho Thẩm Thư nghe về quan điểm của mình với việc báo án của Nguyên Bình Bình. Dựa vào tình trạng tinh thần và cách xử lý vấn đề của Nguyên Bình Bình để phân tích, thì cô ta không có động cơ hoặc xu hướng để tạo tin đồn giả, chí ít thì cô ta có một niềm tin vững vàng vào những gì mình trông thấy. Nếu vậy, sẽ có hai trường hợp, một là vụ án giết người này thực sự đã xảy ra, nhưng do không có nhân chứng khác, nên hung thủ đã nhanh chóng phi tang cái xác, hơn nữa cái xác lại được giấu rất kĩ đến mức vẫn chưa bị phát hiện. Trường hợp thứ hai là Nguyên Bình Bình gặp ảo giác, hai người kia thực chất đang làm một việc khác, chẳng hạn như một trò đùa ác ý khiến Nguyên Bình Bình nhìn nhầm, điều này hoàn toàn có thể xảy ra.
Thẩm Thư tỏ vẻ đồng tình với những phân tích của tôi, nói: “Bất luận thế nào, thì trước mắt cảnh lực đang khá bận rộn, việc tiến hành điều tra một vụ chưa được lập chuyên án cũng như nhận định đó có phải là án mạng hay không, là một việc làm không sáng suốt, tốt nhất là tạm thời gác lại, đợi đến khi có thêm manh mối chúng ta sẽ cho tập trung lực lượng để điều tra.”
Sau hơn nửa tháng, cuối cùng Nguyên Bình Bình cũng chịu từ bỏ vụ việc, bắt đầu tập trung cho sự nghiệp kinh doanh của gia đình. Cơ sở kinh doanh của gia đình ngày một mở rộng, doanh trại chăn nuôi gia súc và lò mổ được xây dựng ở vùng ngoại ô; bao gồm lợn, gà, bò, dê và các loại gia súc gia cầm sống, kho đông lạnh và xưởng chế biến thành phẩm được đặt tại khu Thiết Đông của thành phố. Anh trai Nguyên Bình Bình là Nguyên Dã phụ trách mảng kinh doanh ở vùng ngoại ô, còn chế biến thành phẩm do Nguyên Điền đảm nhận. Lý tưởng của Nguyên Bổn Phu là để cho cô con gái phụ trách cả hai mảng là lấy hàng và tiêu thụ, mục tiêu lâu dài sẽ tiến đến khai thác thị trường hải ngoại, đó là lí do mà ông ấy để Nguyên Bình Bình đi du học Mỹ. Sau khi Nguyên Bình Bình gia nhập vào công ty, cô phụ trách mảng Marketing. Nửa tháng đầu cô ấy làm việc ở trang trại chăn nuôi, nửa tháng sau thì làm việc ở xưởng chế biến.
Sau khi Nguyên Bình Bình trở về xưởng chế biến và làm quen với môi trường công việc ở đây, cô chính thức bắt tay vào vị trí mới này. Bằng trái tim đầy nhiệt huyết, khởi đầu công việc với một tâm thế tràn đầy năng lượng, cô đã thích ứng với môi trường rất nhanh. Nhà họ Nguyên xuất phát từ một gia đình bần nông, hai người anh trai theo cha đi kinh doanh từ năm mười bảy, mười tám tuổi, không được tiếp nhận nền giáo dục tân tiến, dù tay nghề cao song lại không giỏi trong việc quản lý kinh doanh, nên cũng đặt trọn niềm tin vào cô em gái bé bỏng, rất ủng hộ cô ấy trong công việc.
Tối hôm đó, sau một ngày vùi đầu vào công việc, hơn giờ tối Nguyên Bình Bình mới trở về đến nhà. Chưa kịp cởi bỏ áo khoác, chiếc điện thoại trong túi xách bỗng reo lên, là Trương Hân Nhiên bên bộ phận Marketing của công ty, nói với cô ấy qua điện thoại rằng, một chiếc xe chở hàng từ Hà Bắc tới đã đến kho đông lạnh để nhập về tấn đùi dê và tấn chế phẩm từ xương theo như đơn hàng đã đặt từ trước. Thế nhưng bên mua trước khi xếp hàng lên xe lại cho rằng phía công ty đã bán sản phẩm kém chất lượng với giá thành cao. Nguyên Bình Bình biết hợp đồng lần này là của một đối tác lâu năm của công ty Nguyên Thị nên không dám thất lễ, bèn quay ra cửa, lái xe đi đến kho đông lạnh.
Lần này quả thực phía kho đông lạnh đã để xảy ra sơ suất, trong quá trình giao hàng đã có sự nhầm lẫn. Nguyên Bình Bình phải thuyết phục gãy lưỡi, đồng thời đền bù thêm kg hàng hóa mới khiến cho đối tác hài lòng. Giải quyết xong xuôi, lúc này đã là giờ đêm, Nguyên Bình Bình thở phào nhẹ nhõm, đi tắt qua lối ở vách tường kho đông lạnh để ra cổng chính.
Khi đi qua giữa vách kho đông lạnh và tường bao của xưởng, Nguyên Bình Bình vô tình đánh mắt nhìn ra xung quanh, đột nhiên một cảm giác chấn động ập đến, một bức tường cao bằng gạch đỏ, quen thuộc như này, không đâu khác chính là vết tích hằn sâu trong tâm trí cô mà không sao xóa đi được. Nguyên Bình Bình cảm nhận được từng lỗ chân lông trên da mình đang giãn nở, toàn thân lạnh toát bởi mồ hôi. Chính là nơi đây, chính là cái hiện trường vụ giết người mà cô đã nhìn thấy ở trên không. Cảm giác đó thật mãnh liệt, cô ấy dường như lại trở về chính cái đêm đáng sợ đó, hung thủ đang đứng ngay bên cạnh, lấy dao đâm từng nhát một vào người kia.
Nguyên Bình Bình dường như rơi vào một cơn ác mộng, không ngờ cái hiện trường vụ án mà cô khổ tâm tìm kiếm bấy lâu lại ở ngay bên cạnh mình, và có lẽ hung thủ cũng đang ở rất gần với cô. Nghĩ đến đây, toàn thân cô ấy lại lạnh toát, cảm giác như có một ánh mắt đáng sợ đang nhìn chằm chằm vào mình.
Do đã có kinh nghiệm sau lần nhận nhầm hiện trường vụ án hôm trước, nên lần này cô đã không hấp tấp, đồng thời tự tạo cho mình khoảng cách với những người xung quanh. Trải qua vài ngày bị dày vò bởi nỗi sợ hãi, cô ấy đã đi tới một quyết định: Bay lên cao một lần nữa, để xác minh lại hiện trường.
Đây có lẽ là việc xác minh hiện trường từ trên cao hiếm có trong lịch sử ngành hình sự.
Mọi việc lần này đều được cô tiến hành trong âm thầm. Cô nhờ một người bạn học làm việc ở công ty hàng không để xác định lộ trình bay, độ cao, thời gian và những nhân tố thời tiết, cuối cùng chọn cho mình một chuyến bay khứ hồi đến Quảng Tây đều vào lúc giờ tối, đồng thời ghế ngồi đều ở vị trí sát cửa sổ, cả hai chuyến đều hướng về phía công ty Nguyên Thị.
Vào lúc máy bay rời khỏi thành phố Sở Nguyên, cô ta nhìn ra cửa sổ để tìm kho đông lạnh của gia đình. Khi hình ảnh bức tường gạch đỏ quen thuộc ấy đập vào mắt, cô dường như chết lặng.
Ngày thứ hai bay trở về, vẫn là một buổi tối trời quang mây, vẫn là quang cảnh thành phố về đêm đã từng khiến cô phấn khích ấy, vậy mà giờ đây không sao tận hưởng nổi. Khi máy bay gần tiến đến vị trí mình cần tìm, tim cô ta bỗng chốc đập liên hồi, không biết cảnh tượng đang đón chờ cô ấy đáng sợ đến mức nào đây.
Bức tường gạch đỏ đáng sợ, giống y hệt với những gì ở trong kí ức cô ấy. Trên bức tường dường như vẫn còn lưu giữ những vệt máu đỏ chảy dài, hướng về phía cô ấy, mỗi lúc một gần hơn…
…
- -----oOo------