Nhất Kiếm Phá Thiên

chương 409 xong đời rồi!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Rầm! Gã ta trợn ngược mắt rồi ngã xuống! Bấy giờ, Diệp Khải mới nhìn thấy Diệp Quân! Y ngạc nhiên thốt lên: “Diệp Quân ca!” Diệp Quân chỉ đáp lại vỏn vẹn một chữ: “Giết!” Dứt lời, hắn hùng dũng lao lên! Nghe thấy thế, Diệp Khải cũng vọt ra! Đám người kia chứng kiến cảnh tượng này đều kéo nhau bỏ chạy. Nhưng tốc độc của Diệp Quân nhanh hơn bọn chúng nhiều. Xoẹt! Một tia kiếm quang bắn ra, đầu của một kẻ bị chém bay đi! Một người khác thấy thế hoảng sợ hét lên: “Mẹ nó… Ta là đệ tử của Thượng Tiêu Tông, cha ta là đại trưởng lão của Thượng Tiêu Tông. Ngươi dám giết ta thì cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu. Ông ấy chỉ có một đứa con trai, ngươi giết ta thì ông ấy sẽ không còn người nối dõi!” Diệp Quân vọt tới trước mặt hắn ta, dứt khoát chĩa kiếm vào giữa trán đối phương. Những người còn lại bên cạnh hắn ta đều đã bỏ mạng! Hắn ta run rẩy, mặt mũi tát mét: “Đại ca! Chuyện này chỉ là hiểu lầm!” Diệp Quân nhìn chằm chằm đối phương tra hỏi: “Thượng Tiêu Tông lợi hại vậy sao?” Hắn ta gật đầu như bổ củi: “Lợi hại lắm!” Diệp Quân hài lòng chỉ vào Lưu Kỳ đang thoi thóp bên cạnh: “Ngươi giết hắn đi!” Người kia ngớ người, sau đó sợ sệt hỏi: “Đại ca, làm vậy không hay lắm đâu!” Hắn ta không ngốc, tất nhiên sẽ biết người trước mắt muốn mình chịu tội thay! Diệp Quân bình thản đáp: “Ngươi không làm thì ta sẽ giết ngươi!” Sắc mặt hắn ta trở nên cứng ngắc! Diệp Quân lại nói tiếp: “Trong vòng ba hơi thở, nếu ngươi không tự ra tay thì chết cùng hắn luôn đi! Một…” Người đàn ông kia cuống quýt lao tới trước mặt Lưu Kỳ, đấm thật mạnh vào cổ họng hắn ta! Răng rắc! Lưu Kỳ chính thức tắt thở! Hai mắt hắn ta trợn trừng, vẻ mặt khó tin! Cứ như vậy bị người ta giết hại! Người kia lấy mạng Lưu Kỳ xong thì ngồi bệt xuống đất im re không nói tiếng nào. Hắn ta biết đây là địa bàn của Tiên Bảo Các. Hắn ta khó có thể giấu chuyện mình giết Lưu Kỳ! Diệp Quân chợt đi tới hỏi: “Ngươi tên gì?” Hắn ta nhìn thoáng qua đối phương rồi đáp: “Lâm Càn!” Diệp Quân khẽ gật đầu: “Từ giờ trở đi chúng ta là đồng bọn!” Lâm Càn cạn lời. Diệp Quân nói rất nghiêm túc: “Đừng sợ. Cho dù bọn họ có trả thù thì ngươi vẫn còn chỗ dựa, biết chưa?” Lâm Càn: “…” Lâm Càn thầm cười khổ! Hắn ta biết mình bị bắt lên thuyền giặc rồi! Cho dù hắn ta nói sự thật cho Hám Thiên Tông biết thì bọn họ cũng sẽ không tha cho hắn ta. Lưu Kỳ rất thân thiết với thiếu tông chủ Lưu Băng của Hám Thiên Tông. Bây giờ Lưu Kỳ chết ở đây, Lưu Băng không thể khoanh tay đứng nhìn! Xong đời rồi! Lâm Càn thở dài thườn thượt. Lần này xong thật rồi! Hắn ta chợt nghĩ ra điều gì đó, quay sang nhìn Diệp Quân và Diệp Khải rồi lại nhìn chiến trường hai người họ vừa tạo ra, lặng im không nói lời nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio