Theo lời khai của Chu Nhi, địa cung của bộ tộc Dã Mã rất lớn, "giống như cả một thành trì", chứa được không biết bao nhiêu là người, trên tường khảm thâm hải minh châu, dùng ám các để luân phiên ngày và đêm. Vân Ỷ Phong nói: "Đầu tiên Chá Cô lấy Huyết Linh chi ra làm điều kiện trao đổi với Quỷ Thứ, sau đó lại cung cấp cho hắn ta vô số kì hoa dị thảo trong rừng rậm, song phương hiện tại đã là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, quan hệ không thể mật thiết hơn."
Chiến phổ của Lư Quảng Nguyên và Bồ Xương chỉ nói bộ tộc Dã Mã có truyền thống gan góc cường hãn, giỏi chế cạm bẫy. Từ vài dòng ghi chép rải rác, nhìn thế nào cũng chỉ là một đám sơn phỉ ngoan cố thông thường, không nghĩ sẽ có cả gì mà minh châu, gì mà địa cung—rốt cục bọn họ lấy đâu ra tài lực và nhân lực hùng hậu đến vậy?
"Địa cung chưa chắc đã do bộ tộc Dã Mã xây nên, cũng có thể là của tiền nhân, rồi bị Chá Cô phát hiện ra lối vào." Quý Yến Nhiên nói, "Vùng này từng là cổ quốc Tước thị rất phồn thịnh, sách sử ghi, tộc nhân Tước thị dùng vàng may áo, thông thạo khai thác đá và đào hang, dường như hoàn toàn có khả năng xây địa cung."
Vân Ỷ Phong thở dài: "Quái nào lại tiện cho hắn thế."
"Mấy ngày nay trong thành nháo nhào ầm ĩ, ngươi cũng vất vả nhiều rồi." Quý Yến Nhiên cầm tay hắn, kéo đến trước ngực mình, "Mệt không?"
"Tất nhiên là mệt rồi." Vân Ỷ Phong nói, "Nhưng nếu ta không làm, việc lại rơi lên đầu Vương gia, ta không nỡ cho được."
Quý Yến Nhiên cười cười, ôm hắn ngồi xuống cạnh bàn, lấy ra từ ống tay áo một chiếc nhẫn ban chỉ màu đen, chỉ nhỏ hơn binh phù một chút, lại dịu dàng đeo vào cho hắn: "Nhớ hồi mới gặp, lúc nào ngươi cũng nháo đòi Hổ phù của ta, vừa lúc ở Tây Nam này nhiều ngọc, ta liền cho người làm một chiếc gần như y xì."
Vân Ỷ Phong nắm tay lại: "Giữa bao nhiêu sóng gió hiện tại, mà Vương gia vẫn còn để tâm đến chuyện này sao?"
"Sóng gió hay bão bùng thì cũng đâu thể không ăn không uống cả ngày than thở." Quý Yến Nhiên đan tay với hắn, "Ngoài kia mịt mù chướng khí, chỉ khi nhìn thấy ngươi mới nhẹ lòng được đôi chút."
Binh phù làm từ phỉ thuý trong suốt đen nhánh, in hoa văn hình hổ, chất ngọc cũng là loại thượng hãng, đợi đến khi Quý Yến Nhiên rời đi, Vân Ỷ Phong mới giơ nhẫn ban chỉ ra ánh mặt trời soi soi, thuận tiện nhớ về khoảng thời gian hai người vừa quen nhau một phen, quay người bắt gặp Mộ Thành Tuyết đang đứng đó, liền giơ tay hỏi hắn: "Thế nào?"
Mộ Thành Tuyết nhìn thoáng qua: "Thật may mắn."
Vân Ỷ Phong hỏi: "May cái gì?"
Mộ Thành Tuyết đáp: "May mà ta không có."
Vân Ỷ Phong: "..."
Vân Ỷ Phong bình tĩnh cất nhẫn vào trong tay áo, âm thầm ghi thù đối phương thêm tội chế giễu ban chỉ bên cạnh tội đoạt chồn của mình: "Tình hình trong rừng Tịch Mộc thế nào rồi?"
"Gió yên sóng lặng, không nhìn ra điểm gì lạ thường." Mộ Thành Tuyết nói, "Nhưng đúng là không thấy toán voi trưởng thành đâu, chỉ có lẻ tẻ ba bốn con bé bên bờ sông, ốm nhom vì đói."
"Bắt mẹ bỏ con, đúng là táng tận lương tâm." Vân Ỷ Phong lắc đầu, "Vậy Mộ huynh nghỉ ngơi đi, ta vào quân doanh xem thế nào."
Mộ Thành Tuyết đáp lại một tiếng, xoay người trở về phòng ngủ, chốt cửa vừa mở ra, một thân ảnh trắng như tuyết lao vọt lên người hắn, thân thân mật mật. Lão phụ thân thoáng thấy được cảnh này, cảm xúc ngổn ngang trăm mối, miệng lưỡi chua chua cầm Phi Loan kiếm lên, đi.
Dưới hoàng hôn mờ mờ, trong quân doanh đang nhóm lửa nấu cơm, khắp nơi ầm ĩ huyên náo. Trú quân từ các nơi đã lần lượt có mặt, dựng nên một mảnh doanh địa đen kịt, chí ít nhìn vào cũng thấy an tâm hơn đôi phần. Hai đại công trạng của Vân môn chủ là phá trận tại chiến tranh Tây Bắc và chòng ghẹo khiến cho Tiêu vương điện hạ cứng lưỡi đã sớm truyền đi khắp Đại Lương, cho nên chư quân Tây Nam lúc này cũng cực kì sùng bái hắn, nhao nhao chào hỏi, lại nói: "Vương gia đang ở trong chiến hào."
Chiến hào được chuẩn bị để ngăn cản bầy voi, đã đào rất sâu, Vân Ỷ Phong thả người nhảy xuống, Quý Yến Nhiên không khỏi giật nảy mình, nhanh tay tiếp lấy hắn: "Dưới này vừa ướt vừa bẩn, ngươi xuống làm gì."
"Xuống nhìn Vương gia." Vân Ỷ Phong rơi vào cái ôm quen thuộc, suýt nữa định vòng tay qua cổ đối phương, nhưng kịp thời nhớ ra xung quanh vẫn còn mấy chục người nữa, bình tĩnh vỗ vỗ hắn, "Thả ta xuống."
"Phía trước nước đọng đường trơn, lại còn hôi thối, để ta đưa ngươi lên đi." Quý Yến Nhiên không nỡ để hắn dính một chấm bùn nào, đổi tư thế một tay ôm lấy hắn, một tay bám lên dây thừng, Vân Ỷ Phong lại đột nhiên hỏi: "Khoan khoan!"
Quý Yến Nhiên không hiểu gì: "Sao thế?"
Vân Ỷ Phong hất hất cái cằm: "Trong góc kia có thứ gì đó."
Ấy là một cây gậy gói trong túi vải, một nửa đã bị chôn xuống đất, đám người hợp lực đào ra, nói: "Vương gia, là cái xẻng."
Cái xẻng không hiếm lạ gì, nhưng cái xẻng xuất hiện trong mặt đất tĩnh mịch nơi đây, lại là một li kì. Vân Ỷ Phong nhìn nét khắc hoạ trên đó, nhanh nhạy nhận ra, lúc này mới quay lại thành Ngọc Lệ, lệnh cho một số đệ tử Phong Vũ môn cấp tốc đi tìm một người, là chủ nhân của cái xẻng, cũng là phi tặc số một số hai Đại Lương, Địa Ngô Công.
Quý Yến Nhiên cảm khái: "Thật đúng là phúc tinh."
"Người của Phong Vũ môn, đều sẽ có thói quen để ý hơn bình thường." Vân Ỷ Phong nói, "Có điều nếu Vương gia đã thấy ta có khả năng đem lại may mắn như thế, chẳng phải nên làm chút hoa quả điểm tâm đến mời đi chứ?"
"Hôm nay Ngọc thẩm nấu cho ngươi bốn bữa rồi, không được ăn nữa." Quý Yến Nhiên vỗ vỗ mặt hắn, "Ta còn có chuyện phải nói với ngươi đây."
"Hửm?" Vân Ỷ Phong thuận thế dựa vào người hắn.
Quý Yến Nhiên nói: "Sáng nay cận quân đến báo, không tìm thấy Phù Nhi và Lôi Tam ở thành Điền Hoa."
Vân Ỷ Phong: "..."
Lúc này không còn thích hợp để tình tứ, Vân Ỷ Phong ngồi thẳng dậy: "Đã tìm hết tất cả thương đội chưa?"
"Rồi." Quý Yến Nhiên châm trà cho hắn, "Vợ chồng bọn họ đi theo thương đội của Chu gia làm ăn, nhưng lão Chu lại kể thương đội xuất phát chưa bao lâu thì Lôi Tam nói rằng Phù Nhi thấy trong người không khoẻ, muốn nghỉ lại thôn làng ít ngày, sau đó thì không thấy tin tức gì nữa."
Vân Ỷ Phong khẽ nhíu mày. Mấy ngày trước dân chúng trong thành phải đi sơ tán hết, hắn lo Phù Nhi và Lôi Tam biết tin sẽ sốt ruột, Quý Yến Nhiên liền phân phó vệ đội tiện đường đi qua thành Điền Hoa vào báo một tiếng, để bọn họ an tâm ở lại đó, chờ sự tình kết thúc rồi hẵng về, chẳng ngờ lại thành ra như vậy.
Sau chuyện của Giang Lăng Phi, dù thân cận hay ỷ lại đến đâu, cũng không thể không lưu tâm thêm vài phần. Chỉ là mới nghĩ đến khả năng người nhà của Ngọc thẩm cũng có vấn đề, Vân Ỷ Phong liền choáng váng xây xẩm, mất sạch khẩu vị, rất muốn gục xuống bàn than thở.
"Cũng chưa chắc mà." Quý Yến Nhiên kéo hắn ngồi dậy, "Nhưng dù thế nào, cũng phải tìm được người đã."
Vân Ỷ Phong gật đầu: "Ngươi phân phó quan binh ven đường chú ý một chút, ta cũng sẽ lệnh cho đệ tử Phong Vũ môn đi tìm cùng."
Lúc đi ngang qua phòng bếp, Ngọc thẩm vẫn đang canh bên lò lửa, nấu đồ ăn khuya sôi sùng sục cho đám người bọn họ, trong ngực còn ôm đứa cháu nhỏ dỗ dành, nhìn sao cũng thấy nàng thật hiền lành chất phác. Vân Ỷ Phong đứng ngoài cửa, suy đi nghĩ lại một hồi, cảm thấy mình hồ đồ đến nơi rồi, chỉ thầm than, chắc không đến nỗi ai ai bên cạnh mình cũng tâm cơ như vậy, dù sao cũng phải có một vài người bình thường chứ?
Thân thế của Ngọc thẩm, hắn đã điều tra qua từ khi ở trên tuyết sơn, chỉ là một đại thẩm nông thôn bình thường. Vân Ỷ Phong cũng từng phái người đi nghe ngóng về Lôi Tam, được bảo hắn chỉ là một người khai thác đá bên núi rừng phía Nam, cha mẹ đã mất gia cảnh nghèo khổ, mấy năm trước chuyển sang buôn bán, chạy khắp thiên nam địa bắc, mới khấm khá lên một chút, còn cưới về được một nàng dâu xinh xắn ở Vương thành, nghe chừng... cũng rất bình thường.
Đêm ấy trước khi ngủ, Quý Yến Nhiên nói: "Còn có một khả năng nữa, muốn nghe thử không?"
Vân Ỷ Phong tỉnh táo hẳn, là gì?
Quý Yến Nhiên nói: "Người của bộ tộc Dã Mã biết ngươi hậu đãi Ngọc thẩm, cho nên bắt Lôi Tam và Phù Nhi về uy hiếp."
Vân Ỷ Phong nâng cánh tay gác lên mắt, mệt mỏi nói: "Ngươi đừng nói thì hơn." Đủ loại suy đoán chạy loạn muốn hói cả đầu, đêm nay coi như khỏi ngủ, mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt cũng chẳng có tâm tình mà làm, đành quay ra mời đối phương: "Uống rượu không?"
"Đại chiến đến nơi rồi, ta mà còn phóng túng uống rượu, thì đi nhận quân côn luôn là vừa." Quý Yến Nhiên nói, "Nhưng mà, nhìn ngươi uống thì vẫn được."
Vân Ỷ Phong bĩu môi: "Không uống nữa, vậy không vui."
Quý Yến Nhiên nói: "Cái gì cũng không, Vân nhi thật là khó hầu hạ."
Vân môn chủ túm tóc hắn, ta khó hầu hạ chỗ nào. Mấy năm trước trong thành Xuân Lâm có Lý tài chủ, cưới về một nàng dâu quen được chiều, đi ăn tửu lâu cũng phải để tướng công tự tay lọc từng cái xương cá ra mới bằng lòng động đũa, đó mới là khó hầu hạ. Như ta là dễ nuôi.
Quý Yến Nhiên bật cười hôn hôn hắn, hai người náo loạn trong chăn một hồi, Vân Ỷ Phong mới bắt đầu lơ mơ buồn ngủ, chỉ là chưa nhắm mắt được bao lâu, ngoài cửa đã có người nhẹ giọng bẩm: "Môn chủ, tìm thấy người rồi."
Vân Ỷ Phong nhất thời không kịp phản ứng, tìm thấy người nào cơ?
Đệ tử nói: "Địa Ngô Công."
Vân Ỷ Phong: "..."
Hồi trưa mới sai người đi tìm, tối đến phi tặc đã được đưa tới cửa phòng ngủ, môn chủ Phong Vũ môn cũng không khỏi bối rối nghi hoặc "từ bao giờ mà bản môn làm việc năng suất và hiệu quả như thế", hắn khoác áo đi ra, lập tức đối diện với một khuôn mặt phóng đại nhăn nhở: "Vân môn chủ, lâu rồi không gặp!"
Đệ tử ở bên cạnh giải thích, gần đây có không ít đại đạo tụ về Tây Nam, cho nên vừa ra khỏi thành đã gặp được.
(đại đạo: cũng là đạo tặc, đạo chích nhưng hung hăng và hành động quy mô lớn hơn)
Nói "đại đạo" cũng là vì nể mặt Địa Ngô Công. Chứ thực tế từ lúc Quý Yến Nhiên điều động trú quân đến Tây Nam, trộm cướp toàn Đại Lương đã bắt đầu rục rịch vọt đến Tây Nam như ong vỡ tổ. Thừa dịp loạn thì dễ ra tay, trông chờ gì một đám trộm hạ lưu còn biết chính nghĩa, bỏ qua cơ hội kiếm chác vơ vét từ chiến loạn?
Địa Ngô Công ha ha cười gượng: "Trước đây ta cũng từng đến Tây Nam, loanh quanh xem xét, xem xét loanh quanh thôi."
"Cái xẻng này, chính là của ngươi." Vân Ỷ Phong ném cho hắn một bao vải, "Đừng có nói không phải, trên đó còn có nét khắc của ngươi."
Địa Ngô Công mở ra xem, thẳng thắn gật đầu: "Đúng là của ta, nhưng mà thất lạc từ lâu lắm rồi."
"Thất lạc ở đâu?"
"Chính ở vùng này này." Địa Ngô Công nói, "Hồi đó ta vừa vào nghề, mới mười ba mười bốn tuổi thôi, nghe nói nơi đây từng là cổ quốc, dưới địa cung có chôn nhiều vàng bạc, liền mang dụng cụ đến đào bảo bối."
Kết quả chẳng thấy bảo bối đâu, chỉ thấy một toà thành trống không trong lòng đất, thất vọng tột cùng.
Vân Ỷ Phong rất tự nhiên hỏi: "Toà thành trong lòng đất kia là cái dạng gì?"
"Chẳng dạng gì cả." Địa Ngô Công cẩn thận nhớ lại sự tình từ vài thập niên trước, "Ngoại trừ lớn, đường lối đan xen, có thể chứa đến cả vạn người, thì một không vàng bạc, hai không trân bảo, thậm chí bích hoạ cũng không có bức nào luôn."
Vân Ỷ Phong hỏi tiếp: "Trên tường không có khảm minh châu sao?"
"Lấy đâu ra." Địa Ngô Công tỏ vẻ ghét bỏ, khẳng định chắc nịch, "Không có, không có bất kì thứ gì đáng tiền dưới đấy hết."
Vân Ỷ Phong và Quý Yến Nhiên liếc nhau, hai người lúc trước còn suy đoán, địa cung, minh châu, lẫn ngân lượng mà bộ tộc Dã Mã cần cho những năm qua, đều là sót lại từ thượng cổ, nhưng xem ra, tựa hồ chỉ có địa cung là thuộc về người xưa?
Vậy Chá Cô lấy đâu ra tiền bạc?
Chưa nói đến minh châu đầy tường, riêng chi phí ăn mặc cho toàn bộ tộc và quân đội bao nhiêu năm như thế, đã không ít ỏi gì rồi.
Địa Ngô Công lên tiếng: "Ta có thể đi được chưa?"
Vân Ỷ Phong nói: "Đến cũng đến rồi, còn định đi đâu nữa."
Ở lại làm việc luôn di.
-
vtrans by xiandzg