Đan Cư sau khi quay lớp liền chuyên tâm học, sau khi kết thúc lớp học mới nói mấy việc Ân Chẩn nhờ cậu nói lại cho các bạn học.
Sau đó, Đan Cư và Trang Cao Ưng cùng nhau đi đến nhà ăn của trường dùng cơm trưa, không nghĩ tới lại gặp phải Ân Chẩn, lại vừa vặn hết bàn.
「 Cùng nhau ăn đi!」Ân Chẩn nói,
「 Cám ơn thầy.」
Hai người liền ngồi xuống bắt đầu dùng cơm trưa. Bầu không khí thực im lặng, bởi vì mọi người không biết nói cái gì.
「 Thầy, thầy cố ý đến hệ Trung văn sao?」 Trang Cao Ưng lớn mật hỏi,
「 Là cố ý.」 Ân Chẩn thành thật trả lời,
「!!」
Hai người kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, mắt mở thô lố.
「Là nói giỡn đó, chỉ là tình cờ thôi, tuy rằng cái chính sách mới này là do tôi đề nghị, nhưng tôi không có can thiệp vào chuyện dạy cho lớp nào.」 Ân Chẩn giải thích thêm mới khiến cho cả hai khôi phục lại vẻ bình thường
「 Thầy giáo à, thầy không cần dùng cái mặt nghiêm túc như vậy mà nói giỡn a! Sẽ khiến bọn em tưởng thật mất.」Trang Cao Ưng tức giận nói,
「Được rồi! Lần sau sẽ không giỡn như vậy nữa.」 Ân Chẩn lại trở lại biểu tình nghiêm túc
Đan Cư không nói gì, chỉ cúi đầu ăn, dù sao bản thân đâu phải là trọng điểm.
「 Cư Nhi giận rồi sao?」 Ân Chẩn chú ý tới sắc mặt là lạ của người yêu, bất động thanh sắc tới gần Đan Cư, dùng âm thanh chỉ có cậu mới nghe được mà hỏi.bg-ssp-{height:px}
「 Không có, tôi chỉ đang nghĩ buổi chiều phải làm cái gì thôi.」
Đan Cư trả lời, tiếp tục ăn cơm.
「 Vậy nếu em không vui liền nói cho anh biết nha!」Ân Chẩn vẫn có chút lo lắng cho người yêu.
「Ân.」 Đan Cư đáp lại. Lúc này Ân Chẩn mới tiếp tục ăn cơm.
Buổi chiều, Đan Cư phải học khóa thể dục, cậu và Trang Cao Ưng cùng vào một đội bóng rổ, chơi đến mồ hôi mồ kê nhễ nhại mới cùng nhau đi mua điểm tâm trở về ký túc xá tắm rửa nghỉ ngơi.
「 A Cư có trách tớ đề cử cậu làm trợ giảng không?」Trang Cao Ưng vẫn là nhịn không được hỏi
「 Không có! Chuyện này có gì đâu. Tớ ngược lại còn phải cảm tạ cậu đã tạo cơ hội cho bọn tớ ở cùng một chỗ, cám ơn cậu.」 Đan Cư lơ đễnh nói,
「 Vậy là tốt rồi.」
Trang Cao Ưng nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm. Tuy cậu biết Đan Cư sẽ không trách minh, nhưng cậu vẫn rất lo lắng, sợ Ân Chẩn sẽ chọn người khác, sợ làm cho Đan Cư khổ sở, cho nên tiên hạ thủ vi cường (aka tiền trảm hậu tấu), thà cứ để Đan Cư trách mình đi cũng được!
Hai người trở về phòng tự mình tắm rửa. Tắm xong mới đến phòng của Trang Cao Ưng ăn ba bốn cái bánh đậu đỏ vừa mới mua. Ăn xong lại bắt đầu thảo luận bài báo cáo cuối tuần phải nộp cho giáo viên.
Nhưng bài báo cáo này cũng không quá khó, rất nhanh đã làm xong mà vẫn còn dư thời gian. Sau đó lại nhận được điện thoại của Ân Chẩn. Anh nói anh đang ở chợ đêm, có muốn anh mua bữa tối cho bọn cậu hay không. Đan Cư hỏi Trang Cao Ưng, Trang Cao Ưng đương nhiên là tán thành,
Có người giúp mình mua đồ ăn, đương nhiên là chuyện tốt a! Cho nên hai người liền nhờ Ân Chẩn mua đồ ăn. Hai người lại chuẩn bị xem bài học ngày mai. Ông thầy này luôn thích gọi sinh viên lên hỏi bài, là người thầy quan trọng ưu tiên số hàng đầu của sinh viên. Nếu không chuẩn bị bài ở nhà trước sẽ chết cái chắc nha! Bị gọi mà không trả lời được sẽ bị trừ điểm thành tích! Nhưng nếu có chuẩn bị bài ở nhà đầy đủ là có thể thoải mái bước qua cửa tử, vì thế, vẫn là ngoan ngoãn mà chuẩn bị bài đi! Dù sao hiện tại có xem bài trước hay không, cũng vẫn phải chờ bữa tối tới nha!