Nhất Kiếp Tiên Phàm

chương 82: tu luyện đạo thụ triết hồn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đạo Thụ Triết hồn là một loại bí thuật không tính khó luyện, chỉ có điều độ hung hiểm của nó vô cùng cao.

Nếu tu sĩ tâm trí không đủ tỉnh táo, rất có thể thần hồn sẽ tán loạn bất kỳ lúc nào.

Thế nhưng một khi luyện thành bí thuật này, thần hồn cũng Đạo Thụ sẽ chung một nhịp đập, chỉ cần tu vi tăng cao, thần hồn cũng theo sau tăng trưởng.

Nếu Thiên Vân luyện thành thuật này, từ nay về sau vấn đề thần hồn xem như được giải quyết, cũng không cần quá lo lắng nữa.

Bí thuật có viết, muốn luyện thành thuật này, trước tiên phải tự mình tạo một vết thương trên đạo thụ, dùng linh lực phong kín vết thương, ngăn việc đạo thụ tự động chữa lành.

Tiếp theo chính là chặt đứt một đoàn thần hồn.

Phải chặt càng nhanh càng tốt, càng gọn càng tốt.

Thần hồn vừa chặt xong, lập tức phải ghép vào vết thương trên thân đạo thụ.

Tu sĩ tu vi càng thấp, tỉ lệ thành công khi luyện thuật này càng cao.

Không có cách, đạo thụ càng về sau sức khôi phục sẽ càng khủng bố, nhiều khi vết thương vừa hiện đạo thụ đã khôi phục xong.

Thiên Vân đã tìm hiểu thuật này khá lâu, hắn cũng đã làm tốt chuẩn bị, lúc này tầm mắt ngưng tụ nhìn về gốc đạo thụ màu vàng.

Thiên Vân ngắm chuẩn thứ bảy đoạn.

Vạn Tướng Pháp Điển hòa cùng Hạ Thi Phệ Linh Kinh bắt đầu vận chuyển, một đoạn dây leo trống rỗng sinh ra.

Thiên Vân đã quyết định liền sẽ không thay đổi chủ ý, dây leo theo tâm mà động, tựa như một thanh đao sắc, chém vào đoạn thân thứ bảy.

Thiên Vân cả người run bần bật, nỗi đau quá lớn khiến tâm thần hắn có chút chịu không được.

Thiên Vân biết mình không thể dừng lại, thấn trí cố gắng thủ vững.

Dây leo lúc này quấn chặt lấy vết thương, không cho phép nó tự chữa trị.

Tất nhiên nó chỉ có thể duy trì trong một đoạn thời gian rất ngắn, nếu không thể lập tức triết hồn, chỉ sợ miệng vết thương sẽ khép lại, thậm chí để lại ẩn tật về sau.

Hai căn dây leo khác theo tâm ý Thiên Vân tự động sinh ra, lao thẳng tới thức hải.

Hai căn dây leo không chút do dự quấn chặt thần hồn Thiên Vân, bắt đầu kéo sang hai bên, đau đớn không thể diễn tả bằng lời.

Thiên Vân vẫn yên lặng không phát ra một tiếng rên, chỉ có điều nhìn đạo thần hồn run lẩy bẩy, đủ biết lúc này bản thân hắn phải chịu dày vò như thế nào.

Tu hành vốn không dễ dàng, người tu hành không có khí vận càng là khó khăn.

Không phải ai cũng giống Diệp Mặc, tuổi Sinh Hoa.

Cũng không phải ai cũng giống đám túc chủ chỉ cần trang bức liền có thể đột phá.

Tu luyện vốn là gian nan, là đau đớn, đây là vận mệnh cũng là số mệnh.

Người khí vận càng kém càng phải chịu khó khăn trắc trở.

Người có khí vận tốt, thậm chí vừa sinh ra đã là tiên nhân.

Đừng nói hai chữ công bình, công bình nằm trong tay kẻ mạnh, ngươi nếu muốn công bình, ngươi hãy cố gắng mạnh lên rồi nói tiếp.

Giờ khắc này, thần hồn Thiên Vân không khác gì một sợi dây kéo căng.

Đau đớn khó có thể diễn tả bằng lời.

Cho dù lần trước tu luyện Bách Luyện Bảo Thể, linh hồn vô thức phân tách cũng không có đau đớn như hiên tại.

Nói cho cùng, thần hồn Thiên Vân hiện tại quá lớn, cũng quá mạnh so với trước kia.

Nếu mang ra so sánh, chẳng khác gì đom đóm cùng hạo nguyệt.

Thân thể Thiên Vân run lên bần bật, cả người ướt sũng mồ hôi, tóc dài bết lại như vừa nhúng nước.

Bên trong thức hải, một sợi dây đằng xuất hiện, lấy thế sét đánh chém ngang một nhát.

Thiên Vân cảm giác trời đất tối sầm, thần trí hỗn loạn.

Chỉ là hắn vẫn không có ngừng lại, sợi dây đằng cuốn lấy đoàn thần hồn vừa bị chặt, ghép nó vào vết thương trên đạo thụ.

Đoàn thần hồn rú lên đau đớn, vặn vẹo liên hồi.

Đoàn thần hồn còn lưu tại thức hải vốn tâm linh tương thông, lúc này cũng gánh không được vặn vẹo liên tục.

Đau đớn khó có thể hình dung.

Lúc này thân gốc đạo thụ màu vàng bắt đầu rỉ ra một dòng chất lỏng màu trắng.

Dòng chất lỏng này quện chặt lấy đoàn thần hồn vừa bị chặt, gắn kết nó lại với gốc đạo thụ.

Từ miệng vết thương bốc lên từng luồng khí trắng, đoàn thần hồn lúc này đã rất mỏng manh, chỉ sợ sẽ tán đi bất cứ lúc nào.

Thiên Vân cắn răng duy trì tỉnh táo.

Vạn Tướng Pháp Điển kéo theo Hạ Thi Phệ Linh Kinh bắt đầu y theo phương hướng chỉ dẫn của Đạo Thụ Triết Hồn mà đi.

Cũng may hai môn công pháp này từ trước đến nay cùng một nhịp thở, nếu không Thiên Vân cũng khó có thể tu luyện môn bí thuật này.

Lúc này thân thể Thiên Vân chẳng khác gì một cái lỗ đen, bắt đầu hấp thu thảo dược cũng như linh thạch hắn để sẵn bên người.

Theo từng luồng linh khí chui vào kinh mạch, tầm bổ vết thương nơi thần hồn triết vào.

Cả hai từ từ hoà làm một, lại từ miệng vết thương xuẩt hiện một ít linh căn trong suốt.

Linh căn thuận thế bám vào kinh mạch, linh khí bị hấp thu càng lúc càng nhanh.

Đạo Thụ Triết Hồn đến đây coi như thành công.

Sau này chỉ cần dùng linh khí tầm bổ đạo thụ, thần hồn sẽ theo đạo thụ phát triển mà lớn mạnh.

Thiên Vân ý thức trở về thực tại, hắn vội vàng đánh cho mình vài đạo thủy cầu, tẩy rửa mồ hôi cùng chất bẩn trên người, lại lấy đồng phục nội môn đệ tử mặc vào, nhấc chân đi ra khỏi phòng luyện công.

"Tiểu Phượng, ta muốn bế quan vài ngày, muội không cần lo cho ta".

Thiên Vân đi tới vườn thuốc, thấy Thu Phượng đang cặm cụi trồng rau, cố nặn ra một nụ cười, nói.

Thu Phượng nhiều lần thấy anh trai bế quan dài ngày, cũng không có hỏi gì thêm, chỉ gật đầu nói.

" Ca! Nếu thấy đói bụng hãy kêu ta, ta sẽ mang đồ ăn tới cho ngươi"

"Yên tâm, ta nếu đói sẽ gọi muội".

Thiên Vân gật đầu, lần nữa quay trở lại phòng luyện công.

Vừa vào phòng Thiên Vân đã ngã khụy xuống đất, mắt nhắm nghiền, hôm mê bất tỉnh.

Lần này Thiên Vân phải mất một tuần mới tỉnh lại được.

Không có cách, thần hồn hao hụt quá nhiều, hắn không thể không nghỉ ngơi bình phục.

Sau khi tỉnh lại, Thiên Vân lập tức kiểm tra bản thân thần hồn, tuy rằng đã rất khá, chỉ có điều vẫn có cảm giác khó chịu.

Thiên Vân cũng không có cách, hắn không có pháp môn tu luyện thần hồn, chỉ có thể dùng bí thuật luyện thành.

Sau khi chào hỏi cùng bồi tiếp muội muội vài ngày, Thiên Vân cuối cùng mới lấy lại tinh thần, cảm giác khó chịu đã không còn nữa.

Hắn cũng không nghĩ muốn tu luyện thêm cái gì, lần này hắn muốn tới Tàng Kinh Các một chuyến.

Tiếp thu giáo huấn lần trước, trước khi ra ngoài Thiên Vân không quên dịch dung một phen.

Lần này Thiên Vân bịt khăn kín mít, đội mũ rộng vành, tóc cũng cột cao, cảm thấy không sai biệt lắm mới dám rời khỏi động phủ.

Cũng không biết có phải cải trang có hiệu quả hay không.

Lần này ra ngoài không có người nào bắt chuyện với hắn, càng không có người chạy tới tìm phiền phức.

Thiên Vân đi tới Tàng Kinh Các, lúc này mới thở ra một hơi.

"Tiểu tử! Làm sao lại ăn mặc thành bộ dáng này?" Thiên Vân vừa tiến vào Tàng Kinh Các, ông lão thủ vệ liền nhận ra hắn, mở miệng hỏi ngay.

"Đệ tử Thiên Vân bái kiến tiền bối.

Chẳng giấu gì ngài, ta mặc như vậy để tránh phiền phức a".

Thiên Vân chắp tay chào, trả lời.

"Ha hả! Ngươi cùng tiểu nữ oa Vân Hà kia rất giống nhau nha".

Ông lão cười cười, cũng không có nói thêm cái gì.

Thiên Vân hơi ngẩn ra, thế nhưng cũng không có nói thêm cái gì, đưa cho ông lão lệnh bài sau đó liền vùi đầu vào sách vở.

Ông lão thấy Thiên Vân vùi đầu đọc các loại kì văn dị sư, cũng không có nói cái gì, nhắm mắt tu luyện.

Thiên Vân cứ như vậy đọc sách, tu luyện, lại đọc sách.

Thời gian chẳng mấy chốc lại đi qua hai năm.

Một ngày này, bên trong động phủ Thiên Vân.

Lúc này Thiên Vân mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều, khí thế trên người điên cuồng tăng lên.

Làn da của y chuyển từ trắng nõn sang đỏ hồng, tóc dài bay múa.

Bên trong khí hải, linh lực cuồn cuộn như biển gầm, hai gốc đạo thụ tựa như hai cây cột chống trời, mặc chọ sóng biển vỗ vào, không hề lay động.

Từ dưới nhìn lên, hai gốc đạo thụ vậy mà đồng thời xuất hiên đạo vết ngấn.

Thiên Vân vậy mà đã đạt tới Khai Linh thứ đoạn, hơn nữa lúc này đang muốn đột phá đoạn thứ .

Bỗng dưng khí hải bị cuồng phong quét ngang, sóng biển ngập trời mà lên.

Hai gốc đạo thụ đứng mũi chịu sào, hơi có chút lung lay.

Chỉ có điều rất nhanh chúng đã trở lại bình thường, hơn nữa càng thô to thêm một vòng, chiều dài cũng tăng thêm không ít.

Khai Linh đoạn cứ thế đột phá, dễ như trở bàn tay.

Thiên Vân hai năm này có lẽ do thần hồn tăng mạnh, dẫn tới tu vi cũng là nước lên thì thuyền lên.

Cái gì bình cảnh, cái gì chướng ngại, tụ lực một lần liền đột phá.

Hắn hiện tại đã là Khai Linh cảnh đoạn, cách viên mãn cảnh giới chỉ thiếu một bước.

Hai gốc đạo thụ đã cao tới hơn mét, vẫn như cũ không có một cành cây, không một phiến lá.

Hai năm này tài nguyên tu luyện đã không nhiều, các loại linh thảo, khoáng thạch Thiên Vân đã dùng hết, trong túi trữ vật chỉ còn sót lại một ít linh thạch hạ phẩm.

Cũng may tông môn còn nhớ tới hắn, mỗi tháng phân phát không ít Tụ Linh đan, Phá Khí đan.

Thiên Vân trước giờ chưa từng sử dụng đan dược tu luyện, nay ăn vào cũng có không ít tăng phúc.

Chỉ có điều đan dược cùng độc dược không khác, ăn nhiều cơ thể sẽ tích lũy độc tố, hơn nữa còn xuất hiện kháng tính.

Thiên Vân tu luyện tới Khai Linh đoạn, Tu Linh đan cùng Phá Khí đan đều đã không còn tác dụng gì nữa.

Thiên Vân cũng không có ý định dùng đan dược tăng cao tu vi thêm nữa, hắn muốn dùng đoạn thời gian này tẩy luyện thân thể một lần.

Thân thể hắn lúc này độc tố rất nhiều, nếu không bài trừ chỉ sợ sau này sẽ gặp nguy hiểm.

Thiên Vân nhớ tới đoạn thời gian trước kia, một mình mày mò tu luyện, không thầy dạy, không có người đàm đạo tham khảo, hơn năm tích lũy, quả thực một bước cũng không thể tăng thêm.

Sau này gia nhập Lạc Diệp Tiên Tông mới biết mình gặp bình cảnh, hiểu được cách phá giải, bấy giờ mới một đường đột phá.

Thiên Vân lúc này mới mở mắt, nhàn nhạt cảm khái một câu.

"Người ta nói bước vào tu tiên chi đạo, tài lữ pháp địa một thứ cũng không thể thiếu, quả thực không sai chút nào"

Thiên Vân đột phá tới Khai Linh đoạn ngoài hắn chỉ có ông lão trong Tàng Kinh Các biết.

Ngay cả Trương Tấn thường xuyên tới đưa tài nguyên tu luyện cho hắn, cũng không biết việc này.

Lúc này hắn lại đột phá thứ đoạn, cũng là tự mình cổ vũ chính mình, không ai có thể chia sẻ.

Thiên Vân biết tốc độ tu luyện của mình thật ra không nhanh, có nhiều sư tỷ, sư huynh tuổi còn nhỏ hơn hắn, cảnh giới đã là Phân Chi.

Không nói đâu xa, Vân Hà thánh nữ đã là Phân Chi cảnh đỉnh phong, cách Phong Thân cũng không xa.

Thiên Vân chỉ có thể bất đắc dĩ, hắn đã gần bốn mươi tuổi, tu vi mới tới Khai Linh đoạn, tư chất rất bình thường.

Nếu không có Hạ Thi Phệ Linh Kinh, không có đan dược, không có linh thảo, khoáng thạch, Thiên Vân có lẽ giờ này vẫn còn ngụp lặn tại Khai Linh thứ ba đoạn không thể tiến lên.

Bỏ những suy nghĩ tiêu cực qua một bên.

Hiện tại tu vi của Thiên Vân đã tăng cao, thời điểm này việc cần làm là tẩy luyện một lần thân thể, giúp thân thể bài trừ toàn bộ độc tố.

Thực ra tẩy luyện thân thể cũng không phải việc khó khăn gì, chỉ cần không để độc tố tích tụ quá lâu là được.

Thiên Vân thời gian dùng thuốc không dài, muốn tẩy luyện thân thể càng là đơn giản.

Hắn tham khảo không ít điển tịch, biết được một loại linh dịch gọi Tẩy Tủy dịch.

Loại linh dịch này ngoài thanh tẩy thân thể còn có tác dụng đề thăng tư chất.

Cống hiến đường của Lạc Diệp Tiên Tông có loại linh dịch này.

Điểm cống hiến để đổi cũng không quá cao, dù sao loại linh dịch này chỉ dùng cho tu sĩ Khai Linh cảnh mà thôi.

Nội môn đệ tử đa số đều là tu sĩ Phân Chi cảnh, không cần tới loại linh dịch này.

Cũng không biết vì lý do gì, theo môn quy của Lạc Diệp Tiên Tông.

Nội môn cùng ngoại môn đệ tử mỗi năm bắt buộc phải hoàn thành một lần cống hiến nhiệm vụ.

Chỉ có điều từ khí Thiên Vân gia nhập Lạc Diệp Tiên Tông đến nay đã ba năm, lại chưa từng có chấp sự nào tới thông báo hắn phải đi nhận nhiệm vụ.

Tuy Thiên Vân rất nghi hoặc, lại cũng không muốn chọc phiền toái, cứ thế im lặng tu luyện.

Chỉ có điều lần này hắn cần điểm cống hiến để đổi Tẩy Tủy dịch, hắn dự định tới chấp sự đường đi một chuyến, tiện thể tiếp một ít nhiệm vụ.

Hiện tại Thiên Vân tu vi không cao, thế nhưng khả năng chiến đấu của hắn không thể tính bằng tu vi mạnh yếu.

Hắn đơn thuần là thể tu, hơn nữa lại sở hữu hai gốc đạo thụ, sức mạnh thể chất chỉ có thể dùng hai chữ biến thái mới đủ để hình dung..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio