Chỉ thấy quanh thân Ninh Thừa Quang có một tầng khí vụ đang điên cuồng kéo lên, tuy y vẫn chỉ là một phàm nhân, có điều khí vận đã không sai biệt lắm cùng Diệp Mặc đồng dạng cao.
Tất nhiên những thứ này ngoại trừ Thiên Vân tu luyện Thiên Diễn Thuật ra, không ai có thể nhìn tới.
Đám người cùng lắm chỉ mơ hồ cảm thấy có gió nổi lên mà thôi.
Hải Vô Nhai nhìn bộ dạng Ninh Thừa Quang như con thú hoang, không khỏi nhíu mày quát.
"Cái gì mệnh ta do ta không do trời? Nếu không có bầu trời này, liệu ngươi còn có thể sống đến giờ này sao? Cha mẹ ngươi, gia gia ngươi còn có thể sống sao? Cổ nhân có câu "Muốn học thành tài trước học làm người" ngươi ngay cả cách làm người còn chưa học xong, nói gì tới việc tu tiên? Nếu để ngươi tiến vào tu tiên giới, chẳng phải là gây hoạ cho chúng sinh hay sao?"
Không thể không thừa nhận, từng câu từng chữ Hải Vô Nhai nói ra tru tâm cực kỳ, ngay cả Ninh Phong Vũ, Ninh Đạo Không cũng chỉ có thể đỏ mặt cúi đầu xuống.
"Quỳ xuống".
Ninh Đạo Không gầm lên giận dữ, hắn đã nhẫn nhịn đủ rồi, nếu không cho tên tiểu tử này một bài học, chỉ sợ sau này Ninh gia sẽ hủy diệt vì nó.
"Ta tại sao muốn quỳ? Ngươi muốn quỳ ngươi quỳ xuống tốt.
Sống làm người phải có nguyên tắc, ngoài phụ mẫu ra, ai ta cũng không quỳ".
Ninh Thừa Quang không hề tỏ vẻ sợ hãi, giọng điệu vẫn cố chấp cực kỳ.
"Lẽ nào lại có lý đó.
Con cháu Đại Việt trước thờ tổ tiên, sau phụng cha mẹ, ai dạy ngươi đạo lý gặp trưởng bối lại lớn tiếng như vậy?" Ninh Phong Vũ lúc này cũng trực tiếp phát điên, nếu không phải có người ngoài ở đây, thậm chí tâm muốn giết đứa cháu này cũng có.
"Trưởng bối của ta không mang họ Ninh, vì sao ta lại phải tôn trọng lão".
Ninh Thừa Quang máu nóng lên đầu, ăn nói càng ngày càng khó nghe.
"Ninh Phong Vũ! Ngươi dạy ra một đứa cháu tốt".
Ninh Đạo Không sắc mặt biến đen, gằn giọng nói.
"Ài!"
Đám người xung quanh cũng lắc đầu thở dài, bọn họ biết chuyện về Ninh Băng, có điều không nghĩ ra đến ngay cả nhi tử của nàng cũng ngu xuẩn tới mức này.
"Ngươi muốn chết!" Ninh Phong Vũ lúc này thẹn quá hoá giận, nhìn về Ninh Đạo Không nói.
"Thất đệ, phiền ngươi đưa hắn lên đường đi"
Ninh Đạo Không nhìn về phía Ninh Phong Vũ, gật đầu.
Ánh mắt y lúc này càng thêm lạnh lùng, hắn hướng đám người nói một tiếng hổ thẹn, tu tiên giả khí thế lúc này ầm ầm mà ra, trực tiếp đè tới Ninh Thừa Quang.
Thiên Vân cùng trưởng bối hai nhà khác không nói gì thêm, dù sao đây cũng là việc nội bộ của Ninh Gia.
Tuy Thiên Vân rất phản cảm với Ninh Thừa Quang, kẻ này năm lần bảy lượt làm loạn, quả thực đáng trách.
Cho dù Thiên Vân không thích chấp nhặt với tiểu bối, có điều kẻ mạo phạm hắn trước nay không kẻ nào sống tốt, bất kể kẻ đó có là khí vận chi tử đi chăng nữa.
"Ngươi đã muốn thành tiên như thế, vậy để ta giúp ngươi cảm nhận một chút, thế nào là tiên nhân".
Ninh Đạo Không khí thế đột nhiên tăng mạnh, trong đại sảnh không khí cũng đè nén hơn rất nhiều.
Ninh Thừa Quang mặt đỏ tía tai, có điều vẫn nhất quyết không chịu quỳ xuống.
"Thân là phàm nhân lại dám mở miệng chất vấn tiên nhân, ngươi nói xem ngươi đáng tội gì? Tiên sứ thấy ngươi nhiều lần gây chuyện nhưng trước sau đều bỏ qua, ngươi lấy tư cách gì mạo phạm tiên sứ? Ngươi làm như vậy phải chăng muốn Ninh gia ta toàn bộ diệt sạch mới an lòng? Ninh gia ta nuôi nấng ngươi từ tấm bé, vậy mà ngươi nói chúng ta không phải ngươi trưởng bối, vậy theo ngươi ai mới là ngươi trưởng bối? Nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà, loại người vong ân phụ nghĩa như ngươi, tốt nhất nên biến mất".
Ninh Đạo Không mặc kệ Ninh Thừa Quang quỳ hay không quỳ, nói xong liền nâng tay điểm ra một chỉ.
Một chỉ này nhìn như bình thường không có gì lạ.
Chỉ có điều lúc này không khí cả chính điện đột ngột biến lạnh, chẳng khác nào bước tới hầm băng.
Ninh Thừa Quang còn đang nghiến chặt răng, ngăn cho đôi chân mình không khụy xuống, đúng lúc này thân thể y xuất hiện một tầng hàn băng.
Hàn băng rất nhanh phong kín cơ thể, có lẽ rất nhanh y sẽ bị đông cứng mà chết.
Đám hậu bối ba nhà thấy cảnh này không khỏi hít một ngụm khí lạnh, vội vã lùi ra phía xa xa.
Nhiều thiếu niên, thiếu nữ thể trạng không tốt càng là răng đánh vào nhau, rét run lập cập.
Thiên Vân nhìn toàn bộ quá trình, cũng không hề nói cái gì lời khuyên can, hắn biết mọi chuyện sẽ không có kết thúc đơn giản như vậy.
Quả nhiên dị biến phát sinh, miếng ngọc phật trên cổ Ninh Thừa Quang lúc này toả ra hào quang chói mắt.
Hàn băng tựa như gặp thái dương chân hoả, trực tiếp tan chảy, bốc hơi.
Mặt ngọc phật lúc này có khói trắng bay lên, ngưng tụ thành hình dạng một lão già.
Lão già này râu tóc bạc trắng, tiên phong đạo cốt, lão vừa hiện thân liền quét mắt nhìn một vòng, nụ cười mang theo vẻ khinh miệt.
Càng làm cho người ta cảm thấy quỷ dị chính là, đám người có mặt trong đại điện lúc này ai cũng câm như hến, một cái tiếng hít thở cũng không có.
Ninh Thừa Quang thấy lão già xuất hiện liền mừng rỡ, y lập tức tiến tới, hành lễ nói.
"Sư phụ, ngài phải giúp ta làm chủ, ngài nói ta chính là thiên tài, vậy mà kẻ này lại nói ta không có linh căn.
Ngài nói xem có phải hắn dở trò quỷ gì hay không?"
"Ngươi là thiên tài không sai.
Muốn thành tiên, trước phải có tâm nghịch thiên.
Người muốn thành đạo, làm gì câu nệ tiểu tiết.
Hắn nói cũng không sai, ngươi quả thực không có linh căn, có điều nơi này chẳng phải có rất nhiều linh căn hay sao? Tùy tiện rút linh căn một người, giá tiếp vào cơ thể ngươi không phải phù hợp rồi ư?" Lão già ha hả cười, không hề tỏ vẻ quái lạ.
Đám người trong đại sảnh tuy rằng bị phong cấm mọi sự vận động, có điều họ vẫn có thể nhìn, có thể nghe.
Vừa nghe tới hai chữ giá tiếp, cả đám biến sắc muốn bỏ chạy lại chạy không được.
Ninh Phong Vũ nghe vậy tâm muốn chết đều có.
Hắn năm lần bảy lượt bởi vì quá chiều chuộng con gái mà khiến Ninh gia chịu thiệt, nay lại vì đứa cháu mà đắc tội với tông môn, với hai nhà Uông, Hải.
Hắn thầm hận tại sao lúc nhỏ không một chưởng chụp chết tên này, tại sao lại để hắn lớn lên rồi đi gây hoạ khắp nơi như vậy.
"Cũng chỉ vừa đạp vào Khai Linh cảnh tiểu bối, lại cũng dám nhận mình là tiên nhân, thật sự không biết chữ chết viết như nào hả?" Lão già lúc này mới quay sang Ninh Đạo Không, bàn tay nhẹ vỗ.
Chỉ thấy Ninh Đạo Không bị một cái vỗ này bay rớt về sau hơn chục mét, mãi đến khi đụng phải bức tường mới dừng lại được, chật vật ngã xuống đất bất tỉnh.
Ninh Thừa Quang hai mắt tỏa sáng, nhìn về phía lão đầu càng là sùng bái.
"Thế nào? Có dám thực hiện giá linh pháp?" Lão già mỉm cười, chắp tay sau lưng hỏi.
Lúc này Ninh Thừa Quang nào còn xoán xuýt cái gì, lập tức gật đầu như gà con mổ thóc.
"Ta đồng ý! Sư phụ, ngài nói những kẻ ở nơi này, kẻ nào có linh căn tốt nhất?"
"Tất cả bọn chúng đều rất yếu".
Lão già quét mắt một vòng, nhàn nhạt nói.
"Ồ! Vị kia tiên sứ, đường đường là nội môn đệ tử Lạc Diệp Tiên Tông, vậy mà linh căn cũng không tốt hay sao?" Ninh Thừa Quang chỉ tay về hưởng Thiên Vân, kinh ngạc hỏi.
"Kẻ này có chút bản sự, vậy mà lấy võ thành tiên, chỉ có điều tư chất tu tiên của hắn rất không tốt.
Nếu tư chất của hắn tốt, có lẽ từ lâu đã bị ba tòa linh sơn thu đi, việc gì phải gia nhập Lạc Diệp Tiên Tông tu luyện".
Lão giả tựa như có thể nhìn thấu bản chất Thiên Vân, lời nói càng tỏ ra khinh thị.
Thiên Vân ngồi im bất động có điều trong lòng lúc này không khỏi cả kinh, hắn có thể đoán ra khí vận của Ninh Thừa Quang chính là lão đầu này.
Có điều lão đầu này cũng quá kinh khủng một chút, vậy mà chỉ vừa liếc mắt đã nói ra bí mật của hắn.
Rất may kẻ này không thể nhìn thấy bên trong đan điền Thiên Vân có hai gốc đạo thụ, nếu không hôm nay chỉ sợ hắn sẽ phải xóa sổ toàn bộ người có mặt tại nơi này.
Ban đầu Thiên Vân còn muốn nhìn xem hai thầy trò Ninh Thừa Quang nhảy nhót một chút, có điều lúc này tình thế rất không tốt.
Nếu lão đầu này thực sự nhìn ra trong cơ thể hắn có hai gốc đạo thụ, vậy chuyện xảy ra tiếp theo hắn thật không dám nghĩ đến.
Thiên Diễn Thuật bắt đầu vận chuyển, trên trán Thiên Vân lúc này quang hoa ngưng tụ, chỉ thấy một ấn kí hình trăng lưỡi liềm hiện lên.
"Ta còn tưởng là ai cho ngươi can đảm lớn như vậy, thì ra cũng chỉ là một đạo tàn hồn mà thôi".
Thiên Vân ngồi cao cao trên ghế chủ vị, miệng nhàn nhạt nói ra một câu.
"Hả!" Lão già đang dương dương tự đắc vừa nghe thấy có người nói chuyện liền giật mình, vội vã quay đầu nhìn về phía Thiên Vân, sắc mặt đại biến.
"Ngươi...!Ngươi.
Tại sao ngươi có thể thoát khỏi thuật trói hồn của ta?"
"Nghịch tu cầu đạo, sát hại chúng sinh, tội ác tày trời, quyết không thể sống.
Nay ta đại diện cho Lạc Diệp Tiên Tông, tiễn hai người các ngươi xuống gặp Diêm Vương tốt".
Thiên Vân không có giải thích cái gì, Hạ Thi Phệ Linh Kinh vận chuyển, thủ ấn tựa như vô biên hắc động, cong ngón thành trảo chụp về phía đạo thần hồn lão giả.
Lão giả thần sắc đại biến vội vã bỏ chạy, có điều lão chạy không được.
Hạ Thi Điệp vốn là khắc tinh của các loại linh thể, linh tính, ngay cả tiên tôn cũng không thể thoát chết, đừng nói lão già này còn chưa phải.
"Tha cho ta! Ta sẽ vì ngươi làm trâu làm ngựa, đừng giết ta".
Lão giả tuyệt vọng cùng cực, khẩn cầu nói.
"Ngươi còn không đủ tư cách làm trâu ngựa".
Thiên Vân bàn tay một xiết, đạo hồn phách phá toái, cuối cùng bị hút vào trong cơ thể Thiên Vân.
Đăng tràng có bao nhiêu tự tin, bao nhiêu vênh váo, cuối cùng chết đi cũng chỉ như thế đơn giản.
Mặc cho ngươi trang bức đủ thứ, nếu bản sự không đủ kết cục vẫn là phải chết.
Lão giả vừa chết trói hồn lập tức tán đi.
Đám người có mặt trong đại điện lúc này mới âm thầm thở ra một hơi, nhìn về phía đạo thân ảnh uy nghiêm ngồi trên ghế chủ vị, vẻ mặt càng là khiếp sợ.
Sau khi khiếp sợ qua đi, ánh mắt đám người bắt đầu bất thiện nhìn về Ninh Thừa Quang.
"Mạng ta do ta không do trời.
Nói thì hay lắm, vậy ngươi làm thử cho ta xem một chút.
Ngươi tuổi còn nhỏ không chịu học những điều hay việc tốt, chỉ biết nghe theo mấy lời tà đạo, người như ngươi xứng đáng có được linh căn hay sao? Ngươi là con dân Đại Việt lại muốn tu luyện nghịch tu chi pháp, đó là bất trung với dân tộc.
Ngươi thân là con cháu Ninh gia, trưởng bối vì ngươi tốt mới dăn dạy, ngươi lại quay sang mắng nhiếc, đó là bất hiếu.
Ngươi thân là thế hệ trẻ, lại ba lần bảy lượt khiêu khích chúng bạn, thậm chí muốn cướp đi linh căn của họ, đó là bất nghĩa.
Ngươi cả ba thứ đó đều không có, vậy lấy tư cách gì bước vào tiên đạo? Tiên vô đạo chính là ma, hôm nay ta thay mặt mọi người tiễn ngươi lên đường tốt".
Thiên Vân lạnh nhạt nhìn về phía Ninh Thừa Quang, cong ngón búng ra một cái.
Chỉ thấy trên đầu Ninh Thừa Quang xuất hiện một mảnh lá xanh.
Lá xanh này không phải pháp khí phi hành, nó chỉ là một môn pháp thuật cấp thấp, bất kỳ đệ tử Lạc Diệp Tiên Tông nào cũng có thể học.
Pháp này có tên "Nhất Diệp Sơn Nhạc".
Bất kể là ai một khi bái nhập Lạc Diệp Tiên Tông đều phải thuần thục pháp này, nó cũng coi như dấu hiệu nhận biết giữa các tu sĩ môn phái với nhau vậy.
Nghe nói pháp này vẫn còn những chiêu thức khác, có điều không phải ai cũng được học.
Mảnh lá cây đè xuống, thân thể Ninh Thừa Quang run lên bần bật, muốn đứng cũng đứng không nổi.
"Tha...!Tha cho ta".
Ninh Thừa Quang nhìn không được nữa, mở miệng xin tha.
Có điều hắn xin tha lúc này cũng đã muộn.
Chỉ thấy mảnh lá cây ầm ầm rơi xuống, máu huyết bắn tứ tung, cơ thể Ninh Thừa Quang đã thành một đống thịt nát.
"Nói khoác ai cũng nói được, có điều nếu không đủ thực lực mà muốn nói khoác, vậy cũng chỉ có một con đường chết".
Thiên Vân nhàn nhạt để lại một câu, thân ảnh chậm dãi đi ra khỏi đại điện.
"Ta cho các ngươi một ngày thời gian từ biệt người nhà.
Giờ này ngày mai ta sẽ tới đón các ngươi, không nên chậm trễ".
Giọng nói Thiên Vân từ xa vọng tới.
Đám người lúc này mặt mũi tái nhợt, đồng loạt vâng dạ không một ai dám thở mạnh.