Nhật Ký Của Đô Đô

chương 22: 22: cầu hôn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mặc kệ mấy người kia bình tĩnh như thế nào, Vu San San tạm thời cũng không có tâm tư nhớ tới các ả, giờ cả người cô như dẫm lên mây vậy, hoa mắt chóng mặt.

Vừa nãy cô mới được bế công chúa!

Ôm Công chúa!

Tuy là năm đó cô quấn quít lấy anh muốn biết bao nhiêu lần bế công chúa, hơn nữa mỗi lần được ôm đều rất hạnh phúc tới mơ màng, nhưng lần này không phải hạnh phúc tới hơ mồ, mà là không còn gì lưu luyến ợ mơ hồ.

Cô một người hơn một trăm bảy mươi cân, bị đàn ông bế công chúa, nghĩ thôi cũng biết cảnh ấy như thế nào, đơn giản là hiện trường quái vật cùng soái ca.

Nghĩ xem một soái ca cao lớn anh tuấn trong lòng lại ôm một bà mập, hình ảnh ấy..

Cũng không biết anh vừa bế cô lên có cảm giác gì, có phải cảm thấy quá nặng rồi không?

Khẳng định cảm thấy quá nặng a! Dù sao cô so với trước đây béo lên hơn gấp đôi mà, trước kia anh ôm cô một cái, giờ anh ôm một cái hai cô, có thể không nặng sao.

Tử huyệt của nữ nhân chính là không thể để nam nhân nói nặng, cho dù là trong lòng cũng không được.

Một nữ nhân nặng dưới một trăm dám tùy tiện làm nũng bắt nam nhân ôm ôm, nhưng vượt qua mức một trăm cân, vậy thì không có dũng cảm mở miệng rồi, giống như trọng tải của Vu San San, cho dù nam nhân có khóc lóc cầu xin bế bồng ôm ấp cô thì cô cũng kiên quyết từ chối, cộng thêm chạy ra thật xa, không thì sự tình liền rất thảm.

Nhưng mà, chuyện bi thảm như thế đã xảy ra.

Vu San San ở trong lòng khóc lóc nức nở, nội tâm sớm đã lệ chảy thành sông, nếu như có thể, cô thật sự hận không thể quay lúc đó, tuyệt đối cô sẽ không ngẩn người, tuyệt đối là người đầu tiên xông lên xe, không để cơ hội để cho anh ôm.

Đáng tiếc, nhân sinh không thể làm lại.

Hết lần này tới lần khác tiểu mập tử đều vào lúc này còn thêm dầu vào lửa, vẻ mặt sùng bái nhìn cha cậu nói: "ba người thật nợi hại ô, người có thể ôm nổi mami ề! "

Bình thường cậu đánh nhau cùng mẹ, đến một bên đùi của mẹ thôi cũng nhấc không nổi, mỗi lần mẹ đều lấy một chân đều có thể đè cậu không ngóc được đầu dậy, làm cậu như một con rùa chỉ có thể động cựa được bốn chi.

Không ngờ rằng baba cư nhiên có thể ôm mẹ giống như ôm cậu, sức lực của baba thật mạnh nha.

Ánh mắt sùng bái của tên mập thối này đối với ba nó lại làm cho Vu San San nhét một bụng hán đông.

Có thể ôm cô liềbất khả tư nghị sao? Cô mập đến như vậy sao?

Sống không còn gì hối tiếc ngồi chết dí trên ghế, cô muốn yên lặng.

Tiểu mập tử vẫn còn như bướm bướm không mệt nghỉ nói chuyện với ba nó, cậu như phát hiện được hy vọng mới vậy: "ba ba, ba có thể đánh thắng mẹ không? Sức lực của mami rất lớn ô! "

Nguyên Lãng liếc nhìn tâm trạng sống không còn gì hối tiếc của Vu San San qua kính chiếu hậu, khóe miệng cong lên một ý cười khó phát hiện, trả lời tiểu gia hỏa nhà mình: "ba đánh không lại mẹ.

"

"A..

" tiểu tử kia không dám tin tưởng, "Ba ba sức lực người lớn như vậy cũng đánh không lại mẹ sao? "

Vu San San: Tiểu mập tử trong ngữ điệu của ngươi cường liệt hy vọng ba ngươi có thể đánh lại ta sau đó có thể trị ta có phải không? Sợ rằng ngươi ngứa da rồi?

Nguyên Lãng cúi đầu "ừm " một tiếng, "Ba ba cũng đánh không lại mami, ba ba cũng sợ mami.

"

Vu San San nội tâm điên cuồng kêu gào: Anh nói láo anh nói láo, rõ ràng một tay anh có thể bóp chết em rồi, trước kia chỉ cần chọc anh tức giận liền dùng một cánh tay xốc em lên dọa nạt em!

Tiểu mập tử kia một chút cũng không biết ba cậu đang lừa gạt, cậu cho rằng ba thật sự đánh không lại mẹ, nhất thời cảm thấy mất hết hy vọng, xong rồi, baba nợi hai như vậy còn không đánh lại mẹ, vậy trong nhà này lão đại vẫn là mẹ rồi, về sau baba bị mẹ đánh cậu thực sự không giúp được mẹ rồi, nếu như muốn cậu giúp ba thò, nói không chừng cậu cũng bị mẹ cùng đánh tới chết.

Trong đầu Đô Đô đã nghĩ ra cảnh bản thân cùng ba ba đều bị mẹ đánh tới khóc lóc thảm thiết, đột nhiên trong sự bi thương, cảm giác cậu cùng baba thật thảm, thật sư quá thảm.

Đô Đô hít mũi một cái, mặc dù nội tâm rất bi thương, nhưng vẫn kiên cường an ủi ba ba: "Ba ba, chúng ta về sau đều phải ngoan ngoãn, nghe lời mami nói, không nên chọc mami tức giận, như vậy sẽ không bị mami đánh.

"

Bả vai Nguyên Lãng run một cái, trong thanh âm đều mang theo ý cười, "được, chúng ta cùng nhau ngoan ngoãn.

"

Vu San San: Đủ rồi, các ngươi đủ rồi! Không nên lại nói xấu tôi nữa, tôi là cô gái ôn nhu thục nữ!

Trong xe hai cha con đạt được mục địch của các loại thừa nhận mình rất sợ mẹ già (vợ), Nguyên Lãng dừng xe ở bãi đỗ xe, từ ghế lái đi xuống, mở cửa xe ra đem Vu San San chuẩn bị tự mình bò xuống xe ôm lên, nhẹ nhàng đặt lên đất.

Vu San San:.

Vì sao lại ôm tôi trước? Tôi có thể tự xuống xe mà!

Đáng tiếc Nguyên Lãng làm như không phát hiện nội tâm bi phẫn của cô, tự nhiên đưa nạng cho cô, sau đó ôm con trai xuống xe.

Vu San San cắn cắn môi, nội tâm lại muốn khóc một lần nữa.

Cô thề rằng về sau sẽ không ngồi xe của anh nữa, sàn xe này cũng quá cao rồi, bò lên cũng không nhanh lẹ được.

Làm gì lại mua xe có sàn cao như vậy chứ, đây muốn người làm sao xuống xe?

Thời điểm một nhóm ba người vào nhà đã là chín giờ, thời điểm này Đô Đô đã bắt đầu buồn ngủ, trong lồng ngực Nguyên Lãng đầu nho nhỏ như con gà nhỏ mổ thóc vậy gật từng cái một.

Nguyên Lãng dẫn cậu tới nhà vệ sinh tắm rửa, thời điểm ra khỏi nhà vệ sinh đã triệt để ngủ quên rồi, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nhỏ, bụng nhỏ cũng theo hô hấp mà chạy lên chạy xuống.

Nguyên Lãng đem tiểu tử kia vào phòng ngủ, giờ phòng khách chỉ còn hai bọn họ, không có sự náo nhiệt của tiểu gia hỏa kia, bầu không khí có chút an tĩnh.

Đây là lần đầu tiên hai người độc lập ở một chỗ cùng nhau.

Vu San San có chút khẩn trương, làm bộ rất nghiêm túc xem ti vi, vốn tưởng anh sẽ trực tiếp bỏ quên cô, nào biết anh lại đi tới bên cạnh cô, ngồi xuống cạnh cô.

Nhất thời, lông tóc cả người Vu San San đều dựng lên, trái tim bịch bịch bịch nhảy càng lúc càng nhanh, trong ti vi nói cái gì cô cũng không biết.

"Vu San San.

" rốt cục, Nguyên Lãng lên tiếng gọi cô, thanh âm rất trầm thấp, mang theo khí tức đã lâu, "Chúng ta nói chuyện.

"

Giờ khắc này, Vu San San nghe thấy ngọn núi trong lòng mình đang ầm ầm đổ xuống, đau lòng nổ ra kiểu "Rốt cuộc đã tới a " cảm giác.

Cái gì tới sẽ tới.

Vu San San hít một hơi thật sâu, cầm lấy điều khiển đem TV tắt đi, giờ mới dũng cảm nhìn thẳng vào anh, y như chiến binh không biết sợ hãi là gì, đem nhưng câu từ sớm đã chuẩn bị sẵn cùng luyện tập vô số lần nói ra: "em sẽ không giao Đô Đô cho anh, Đô Đô là em mang thai mười tháng mới sinh ra, lại khó khó khăn khăn mới nuôi lớn, trong lúc đó anh không có bất kỳ trách nhiệm của người cha nào, thế nên cho dù điều kiện của anh có tốt hơn tôi thế nào đi chăng nữa tôi cũng không giao Đô Đô cho anh đâu, anh đừng vọng tưởng dùng tiền tài có thể thu mua được tôi, tuy rằng hiện giờ tôi rất nghèo, nhưng tôi sẽ không bị tiền tài đả động đâu! Anh sớm dẹp cái ý định ấy đi!..

"

Nguyên Lãng mím chặt môi, ngón tay cái cùng ngón trỏ day day mi tâm.

Nhìn dáng vẻ của anh dường như rất đau đầu, Vu San San nghĩ lại bản thân có phải quá hà khắc rồi không, thế là hắng hắng giọng lại, phóng khoán ra một điều kiện, "Đương nhiên, Đô Đô cũng có một nửa huyết mạch của anh, tôi cũng không thể để nó hoàn toàn cắt đứt với anh được, về sau anh muốn tới thăm Đô Đô đều có thể, con người tôi rất dễ nói chuyện.

"

"Vu San San.

" Nguyên Lãng buông ngón tay bóp mi tâm, ánh mắt nhìn cô mang theo chút trấn an, "anh không muốt dành Đô Đô, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ dành Đô Đô từ người em, Đô Đô sẽ không rời xa em.

"

Vu San San đột nhiên nghẹn lời.

Anh không muốn Đô Đô? Chưa từng nghĩ sẽ để Đô Đô rời xa cô? Vậy anh muốn làm một người cha tiện nghi nhưng không muốn phụ trách?

Anh cư nhiên không có trách nhiệm như vậy!

Thiệt cho tiểu mập tử thích người ba như anh nhiều như vậy, nhưng tiểu mập tử nhất định sẽ không ngờ rằng người ba như vậy chưa từng có ý định sẽ phụ trách với cậu.

Nếu như Tiểu mập tử biết được, khẳng định sẽ thương tâm đến chết.

Vu San San không khỏi bi thương từ đó nghĩ tới, cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, một lòng nghĩ tới làm sao đàm phán với anh dành lấy Đô Đô, lại không ngờ rằng người ta căn bản không có ý định tranh đoạt.

Người ta căn bản không hiếm lạ gì mập mập của cô, chỉ có cô yêu thích mập mập nhà cô thôi.

Cô đúng là một tiểu đáng thương, mập mập của cô cũng là một tiểu đáng thương.

Nước mắt Vu San San cứ như vậy cộp cộp chảy xuống, tức giận chỉ vào cửa chính, "anh đã không cần Đô Đô như vậy anh còn ở đây làm gì? Đô Đô cũng không cần anh giả tình giả ý đi quan tâm, anh đi đi, anh đi đi, hai mẹ con tôi đang sống rất tốt, không cần anh tới quấy rầy! "

Thấy Vu San San đột nhiên khóc, Nguyên Lãng không biết làm sao, hắn nói sai cái gì sao? Làm sao đột nhiên lại khóc?

Vốn đã giấu trong lòng muôn vàn lo lắng chưa xác định dưới nước mắt của cô đã hóa thành hư vô, anh cũng không nhịn được nữa đem cô ôm vào lòng, cũng giống như những năm trước vỗ cô dỗ dành cô, "Không khóc không khóc~"

Đã qua rất nhiều năm nay lại ngã vào lồng ngực quen thuộc, Vu San San như hồng thủy tìm được cửa thoát, nước mắt liều mạng chảy ra, một tay không khách khí đấm anh, "anh cút đi anh cút đi, chúng tôi một chút cũng không yêu thích anh, anh nghĩ anh là ai chứ! Không có anh mẹ con tôi cũng rất tốt, không cần anh ở đây làm dáng vẻ giả mù sa mưa! "

Nguyên Lãng mặc cô đánh đấm, chỉ không ngừng lấy tay lau nước mắt cho cô, đợi rốt cuộc cô cũng bình tĩnh lại chút, lúc này mới mở miệng giải thích: "anh không có hư tình giả ý, cũng không phải không muốn Đô Đô, anh rất muốn nó, rất nhớ rất nhớ, anh đã bỏ lỡ ba năm nhân sinh của con, anh cũng không muốn bỏ lỡ bất kể thời gian nào nữa, anh muốn trưởng thành cùng con.

"

Vu San San sửng sốt, đột nhiên nấc lên một cái.

Nguyên Lãng bất đắc dĩ giúp cô vỗ vỗ lưng, "sao em lại giống như trước kia không có kiên nhẫn như vậy chứ, lời cũng không cho người ta nói hết liền tự mình kết luận cho người ta rồi? "

Vu San San xẹp miệng, cả giận nói: "Vậy rốt cuộc anh có ý tứ gì! Là anh nói không dành Đô Đô mà, anh không có ý này thế ý anh là gì? "

Nguyên Lãng bưng lấy mặt của cô, gằn từng chữ một: "anh muốn Đô Đô, nhưng anh cũng muốn em, anh muốn chăm sóc mẹ con hai người, muốn Đô Đô sống cùng bố cùng mẹ, ý anh chính là như vậy, em nghe rõ chưa? "

Vu San San: "Nấc~"

Khóe miệng Nguyên Lãng câu lên, tiếp tục vỗ lưng cho cô, đến khi xác định cô không còn nấc cục nữa, lúc này mới đứng dậy, dưới ánh mắt ngây ngốc của Vu San San lui lại hai bước, chậm rãi từ túi quần móc ra một chiếc hộp, lấy chiếc nhẫn từ trong hộp ra, một chân quỳ trên đất, giống như một tín đồ trung thành vậy.

Anh hỏi: "Vu San San, anh muốn cưới em làm vợ, muốn chăm sóc em chăm sóc Đô Đô một đời này, em có đồng ý không? "

Vu San San đã triệt để tương hồ rồi.

Có vô số pháo hoa nổ tung trong đầu cô, vang lên bùm bùm, lỗ tai của cô cũng bị nổ tới ong ong, phân không rõ rốt cuộc bản thân có phải bị ảo giác rồi không!

Nhìn Vu San San không nói lời nào, Nguyên Lãng hiếm khi có chút lo lắng, động tác giơ nhẫn lên vẫn như cũ, "đây là hôm nay đưa Đô Đô đi học xong rồi tới trung tâm thương mại chọn đấy, thời gian có chút gấp rút, chưa đặt cái tốt nhất cho em, sau này nếu em muốn cái khác chúng ta sẽ đi mua.

"

Nguyên Lãng nói xong dừng một chút, tiếp tục nói: "anh đã gửi báo cáo kết hôn lên cấp trên, đợi đến khi sau khi thông qua tiến hành thẩm tra chính trị, chúng ta có thể đi lĩnh chứng rồi.

Anh muốn dẫn em và Đô Đô tới Đế Đô lãnh chứng, nếu em không đồng ý có thể ở đây lĩnh chứng cũng được.

"

Những lời này như một công tắc, Vu San San đột nhiên run lên một nhát, pháo hoa trong đầu cũng đã châm xong quả cuối cùng, trở lại an tĩnh như xưa.

Cô nhìn về nam nhân trước mặt vẫn quỳ gối cầm nhẫn, trong lòng vẫn quay vòng một câu: Anh đang hôn mình! Anh đang hôn mình! Anh đang hôn mình! Anh đang hôn mình!

Vu San San đã vô số lần nghĩ tới hiện cảnh đàm phán giữa bọn họ, nhưng độc nhất chưa từng nghĩ tới một màn này.

Đến chết cô cũng không nghĩ tới, anh sẽ cầu hôn cô, sẽ hứa hẹn cho cô một tương lai.

Cô chưa từng nghĩ tới người như cô có ngày được một nam nhân soái khí anh tuấn quỳ một chân xuống để cầu hôn, thời thiếu nữ ngược lại đã từng mơ mộng rất nhiều lần được như vậy, nhưng từ khi biến thành như hiện giờ cô không còn nghĩ tới nữa, cho dù lần nữa gặp lại anh, cô cũng không dám mộng tưởng nữa.

Ai có thể nói cho cô biết, giờ cô nên làm gì?

Thấy cô im lặng như cũ, Nguyên Lãng thở dài, "Bảo bối, em đang muốn từ chối anh sao? Em không muốn Đô Đô có một người cha sao? Chẳng lẽ em muốn tìm một người ba kế cho nó sao? "

"Cái gì ba kế chứ! Mới không có" Vu San San nhìn chằm chằm viên kim cương lấp lánh dưới ánh đèn, trái tim vẫn còn nhảy bình bịch rất nhanh, nhưng vẫn may não bộ não đã bắt đầu hoạt động bình thường.

Vấn đề hiện giờ không phải muốn cái nhẫn này hay không.

Nhưng lựa chọn này, dựa như ở chỗ cô không có chút điểm khó khăn nào, cô chưa từng nghĩ sẽ tìm ba kế cho Đô Đô.

Hít mũi một cái, suy nghĩ một lát, Vu San San thanh âm khàn khàn mở miệng: "anh..

anh xác định muốn cưới em như vầy sao? Anh không sợ người khác cười nhạo anh sao? "

Trái tim Nguyên Lãng đột nhiên như có thứ gì nặng nề đâm vào vậy, đau tới làm anh khó chịu muôn phần.

Cô vẫn luôn là một công chúa nhỏ kiêu ngạo như chim khổng tước, tự tin như vậy, rực rỡ như vậy, cô vẫn luôn từ trước tới nay, tự tin phóng khoáng hướng tới mục tiêu đã định.

Nhưng mà, cô vào lúc này lại vô ý thức lộ ra sự tự nin nồng đậm như vậy, vì cái gì làm cô biến thành như hiện giờ?

Trong lòng Nguyên Lãng càng thêm hổ thẹn, chớp mắt thật mạnh, chớp qua đi sự chua sót trong mắt, lúc này mới nhìn cô cười hỏi: "Tại sao muốn cười nhạo anh chứ? Chẳng lẽ không hâm mộ anh sao? Con trai rất đáng yêu tới vợ cũng rất đáng yêu.

"

Vợ cũng rất đáng yêu..

Anh nói cô đáng yêu..

Vu San San thừa nhận, mặc dù biết những lời này không phải quá chân thực, nhưng cô vẫn tự lừa mình dối người, rất rất vui vẻ, cao hứng tơi nhịn không được nhếch miệng cười.

Nhìn nụ cười của cô, trong lòng Nguyên Lãng nặng nề thở dài một hơi, khối đá lớn trong lòng cuối cùng cũng hạ được xuống đất, "San San, anh quỳ tới giờ này rồi, đầu gối rất đau, nhẫn còn cần hay không? "

"Ai nói không cần, muốn! " Vu San San không được tự nhiên mà vặn vẹo một ngón tay, rốt cục vẫn phải đưa tay trái ra.

Nguyên Lãng nhếch miệng, chậm rãi, thành kính cầm nhẫn trong tay nhẹ nhàng đeo vào ngón tay áp út của cô.

Chiếc nhẫn là anh đã quan sát vòng độ ngón tay cô rất lâu, hiện giờ nhìn lại, anh ước định rất chính xác, nhẫn to nhỏ vừa vặn.

Nhìn ngón tay vô danh của cô rốt cuộc đã đeo lên chiếc nhẫn mà anh mua, Nguyên Lãng nhịn không được nhẹ nhàng hôn lên trên một cái.

Từ nay về sau, bất luận cô có nguyện ý hay không, rút lui hay không, hối hận hay không, anh đều sẽ vững vàng trói chặt cô, không cho cô còn có cơ hội bay đi.

Nếu như cô muốn bay, anh sẽ không màng tất cả bẻ gãy đôi cánh của cô.

Vu San San lại không nhịn được muốn khóc, cũng chính xác mà khóc lên thành tiếng.

Nguyên Lãng lần nữa ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, "Tại sao lại khóc? Em còn thích khóc hơn Đô Đô nha.

"

"Ô ô~anh là tên đại bại hoại.

" Vu San San khóc nước mũi một vũng, chùi hết lên áo sơ mi của anh, "anh chính là tra nam.

"

Nguyên Lãng: .

Vu San San: "Ô ô ô, anh khi dễ con nhà người ta liền đi mất, không chịu trách nhiệm, anh có phải tra nam không? "

Nguyên Lãng: "..

phải "

Vu San San: "bốn năm anh cũng không tới tìm em, quyết tâm tới gặp cũng không gặp mặt em một lần, nếu như anh gặp em một lần cũng biết tới sự tồn tại của Đô Đô rồi, anh nói anh có phải tra nam không? "

Nguyên Lãng: "..

phải "

Vu San San: "bây giờ anh mới xuất hiện, xuất hiện rồi còn không để ý tới em, cũng không nói chuyện với em, chỉ để ý một mình Đô Đô, anh có phải tra nam không? "

Nguyên Lãng: "Không phải, anh sợ em không nguyện ý--"

Lời Nguyên Lãng còn chưa nói hết, Vu San San liền chỉ vào anh lại oa oa lên khóc, "anh còn nói dảo biện? Anh chính là không để ý tới em, anh là tên bại hoại! "

Nguyên Lãng: "..

anh chính là tên bại hoại, tra nam, là anh sai rồi, xin lỗi em, anh không nên không để ý em.

"

Vu San San lúc này mới thu tiếng khóc lại, nhưng nước mắt vẫn không khống chế được, rơi tách tách như trước.

Thấy cô không ngừng khóc, Nguyên Lãng thẳng thắn cúi đầu, ngậm lấy môi cô, giống như trước dùng biện pháp này ngăn chặn tiếng khóc của cô.

Biện pháp này vẫn dùng tốt như trước, Vu San San lúc này triệt để ngừng khóc, trợn to hai mắt, não bộ lần nữa tê liệt rơi vào trạng thái chết máy tạm thời.

Cũng không biết qua bao lâu, đến khi Nguyên Lãng buông cô ra, não bộ của cô mới bắt đầu hoạt động trở lại, phản ứng đầu tiên hung hăng đẩy anh ra, tê liệt mà lui về phía sau hai bước lớn, như nhìn thấy lưu manh vậy, ngón tay run run chỉ vào anh, "ai cho phép anh đùa giỡn lưu manh? "

Nguyên Lãng có chút ngây ngốc: "anh hôn vợ anh cũng không được sao? "

Vu San San điên cuồng lắc đầu, "Ai là vợ của anh! Anh có lãnh chứng sao? Lấy ra đây cho em xem xem? "

Nguyên Lãng: "..

tối nay anh ngủ đâu? "

Vu San San chỉ chỉ sô pha, "Đương nhiên vẫn ngủ trên safa rồi, bằng không anh nghĩ lái xe không bằng sao? "

Nguyên Lãng: .

Xem ra nên lãnh chứng sớm một chút.

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio