Phong Quang đang say giấc mộng cảm thấy bên cạnh mình có người nằm xuống.
Có thực sự quá buồn ngủ, không mở mắt ra được, tiến gần đến chỗ ấm áp theo bản năng.
Cô giống như được người ta ôm vào lòng, đến lúc nửa đêm, do mất đi vòng tay ấm áp và vì lạ giường nên bị tỉnh giấc.
Kế bên vẫn còn hơi ấm, mà lại không thấy người đầu.
Phong Quang mơ màng ngồi dậy, mặc đồ xuống giường, cẩm theo một ngọn đèn đi ra cửa.
Đêm khuya nên cô cũng không muốn đi lại bên ngoài, chỉ là tối nay sẽ xảy ra một chuyện khiến cô không thể không nhọc công.
Men theo bản đồ trong đầu, Phong Quang xuyên qua vườn hoa, tiếp đó lại xuyên qua một hành lang đến một ngôi biệt viện nhỏ bị bỏ hoang.
Cửa viện đang mở, bên trong có tiếng cãi vã của phụ nữ.
Nam nhận nằm trên giường, người ngợm bẩn thỉu, rầu rất dài còn đầu tóc thì rối bù, có thể thấy là rất lâu không được chăm sóc.
Ông ta không thể cử động, cũng không nói chuyện được, ngoài đôi mắt mở to khi nhìn thấy người đến thì không còn nhìn thấy khí sắc của người sống.
Mẫu Quý Phi không ngờ hai mươi lăm năm sau, bà gặp lại Tiểu Vương Tể Vân, ông ta lại ra nông nổi này.
Nam tử phong thái ngời ngời, năm xưa chỉ với gương mặt tuấn tú cũng đủ để làm vô số cô gái xao lòng.
Chàng công tử nho nhã ngày nào giờ đã trở thành một người như ăn mày, không, ông còn thảm hơn ăn mày.
Bà ta che miệng lại, nước mắt lưng tròng, không dám đến gần.
“Quý Phi nương nương, rốt cuộc bà vẫn đến đây.”
Tiểu Vương Phi đột nhiên xuất hiện ở cửa, bà như đang than thở, lại như cảm thán.
Mẫn Quý Phi quay đầu, vô cùng phẫn nộ, “Kiểu Uyển, thế này là sao?”
Kiểu Uyển là tên của Tiểu Vương Phi.
“Chẳng phải nương nương đã thấy rồi sao?”
Mẫn Quý Phi không dám, nhưng Tiểu Vương Phi lại mang theo nụ cười đi đến giường nam nhân kia.
Bà gạt sợi tóc đang che khuất tầm nhìn của ông ta, bà nhìn ông ta với ánh mắt của một thế tử toàn tâm toàn ý đối đãi với phu quân của mình.
Còn ông ta lại nhìn bà với ánh mắt đau khổ và hối hận, bà nói: “Vương gia nằm đây là do chàng ấy bệnh nặng.”
“Ngươi đừng đụng vào ông ấy!”
Mẫn Quý Phi xông lên đẩy bà ra, chặn trước mặt Tiêu Vương, hỏi với giọng nghi ngờ: “Sức khỏe ông ấy rất tốt, sao đột nhiên bệnh nặng, là do ngươi làm, đúng không?”
“Nương nương, nhìn dáng vẻ quát nạt thần thiếp bây giờ của người, đầu còn khí chất quý phi nữa?”
Tiểu Vương Phi lắc đầu, tỏ vẻ đáng thương, “Một năm trước Vương gia đột nhiên bị trúng gió liệt người, sao ta phải lừa ngươi?”
“Ngươi nghĩ ta tin hết những gì người nói sao? Kiểu Uyển, sao ngươi biến thành bộ dạng bây giờ?”
Năm xưa Kiều Uyển kết nghĩa vợ chồng với Tiêu Vương, phu thê ân ái, cũng là một đội trời sinh.
Đây cũng là lý do năm xưa Mẫn Quý Phi hận Tiêu Vương.
“Hứa Mẫn, ta chưa bao giờ thay đổi.”
Không có tâm trí diễn kịch, Tiêu Vương Phi không cười nữa, mặt cũng không biểu cảm, “Vương gia yêu ta, ta sẽ yêu ông ấy.
Vương gia tốt với ta, ta sẽ tốt với ông ấy, đã gả cho ông ấy thì dù cho ông ấy không yêu không thích ta, ta cũng có thể nhẫn nhịn, làm một Tiểu Vương Phi mẫu mực.
Nhưng ngươi có biết là đàn bà, có một chuyện không bao giờ nhịn được, đó chính là ông ấy động đến con ta.”
Mẫn Quý Phi lạnh lùng nói: “Ngươi ý gì, năm xưa, ông ấy chọn cứu con trai người Tề Đoan, ngươi còn gì bất mãn? Chẳng lẽ vì Vương gia bên ngoài có con riêng là Tể Mộ đánh bại con trai người, khiến người không vui?”
“Ôi, thông minh như Mẫn Phi, chẳng lẽ không đoán được?”
Bà giả bộ kinh ngạc, lại cười chế giễu, “Tế Đoan là con trai của ngươi, Tề Mộ mới là con trai ruột của ta.”
Đầu Hứa Mẫn trống rỗng.