Cuối cùng Hứa Mẫn cũng chấp nhận sự thật này.
Khi nhận tin đứa bé chết, bà ta hận Tề Vân thấu xương, nhân cơ hội dùng mỹ nhân kế, thủ thỉ bên tại Hoàng đế, bà ta đã cho Tề Vân nếm đủ mùi cay đắng.
Nhưng còn hận nghĩa là còn tình cảm, vì vậy mỗi khi Tề Vân rơi vào đường cùng, bà ta lại không nhịn được mà nương tay.
Qua thêm nhiều năm, Hứa Mẫn cũng xem ông ta như một người xa lạ, đứa bé đó trở thành nỗi đau đớn khôn nguôi trong lòng bà ta.
Hứa Mẫn quay đầu nhìn Tế Vân đang nằm trên giường, nước mắt cuối cùng cũng tuôn rơi.
Bà nắm lấy tay ông ta, “Năm xưa chàng...
cứu con của chúng ta...
là con của chúng ta...”
Tề Vân nhìn Kiểu Uyển.
“Đúng thế, ông ấy cứu là con của các người.”
Kiều Uyển nghiêng đầu cười dịu dàng, cảm giác mất kiểm soát vừa rồi như chưa từng xảy ra, bà lại từ tốn đến gần giường, “Vương gia, thiếp có từng nói, mắt Mộ Nhi rất giống chàng không? Nhưng đáng tiếc mắt của Mộ Nhi không nhìn thấy, bây giờ chàng lại không nói được.
Đôi khi, ông trời thật công bằng, đúng không?”
Đôi mắt Tề Vân tịch mịch như mặt hồ thăm thẳm, gợn sóng trong mắt dễ khiến nữ tử say đắm, chỉ là lúc này, trong mắt ông ta đã mất đi khí sắc năm xưa, ông ta nhìn Kiều Uyển chằm chằm, há miệng muốn nói nhưng lại không thể phát ra tiếng.
“Kiều Uyển!”
Hứa Mẫn nắm lấy vai Kiều Uyển, “Tế Đoan đâu? Ngươi giấu con ta ở đâu?”
“Nói người nghe thì sao chứ?”
Kiều Uyển cười nhẹ nói: “Chẳng lẽ ngươi biết được, còn muốn nhận lại nó, rồi đem nó vào trong cung cho hoàng để xem ư?”
“Ngươi!...
Kiều Uyển, ngươi dám đối đãi Tiểu Vương và Tể Đoan như vậy, ta sẽ không tha cho người đầu!”
“Thật sao? Quý Phi nương nương, thân thiếp mỏi mắt mong chờ.”
“Ngươi đợi đấy, ta sẽ không để con ác phụ như người chăm sóc Tiêu Vương!”
Nói xong, Hứa Mẫn chạy ra khỏi căn biệt viện bỏ hoang này.
Kiểu Uyển lắc đầu, than thở, “Vương gia, người tình tốt của chàng mắng thiếp là ác phụ? Trái tim của thiếp, làm sao mà tàn nhẫn như Vương gia được chứ?”
Bà không sợ Hứa Mẫn dẫn người đến vì bà đã chuẩn bị sẵn sàng chết cùng bà ta.
Tề Vân đau đớn nhắm mắt lại.
Hứa Mẫn đi ra ngoài tìm người của mình, tuy nhiên bà ta nhìn thấy có một nữ tử mặc hồng y đã chờ sẵn ở lối rẽ rất lâu.
Phong Quang nhún người hành lễ, “Quý Phi nương nương Hứa Mẫn không rảnh để ý đến cô, nhưng cấu tiếp theo của cô khiến bà ta dừng bước lại.
“Nếu Quý Phi nương nương vì Tiểu Vương và Tề công tử mà đi gọi cứu binh thì theo ta thấy, thật không cần thiết.”
Sắc mặt Hứa Mẫn cứng đơ, “Ngươi là ai?”
“Trước đây tiểu nữ là vị hôn thể của Tể Đoàn công tử, nhưng sau này công tử yêu một con hồ yêu, vì thế hủy hôn ước, giờ tiểu nữ, là vị hôn thê của Thế Tử.”
“Cái gì mà hổ yêu với vị hôn thê, ngươi tưởng người đang hát tuồng à?”
“Vậy đổi cách nói khác, tiểu nữ chính là Hạ Phong Quang.”
“Họ Hạ? Chẳng lẽ ngươi là...”
Phong Quang cong mày, “Phụ thân ta từng là đại nguyên soái, mẫu thân ta là trưởng công chúa Định An canh giữ biên ải.
Nói cách khác, Hoàng đế chính là cữu cữu của ta.”
Thật đau lòng khi có phải dùng năm điểm tích lũy để đổi lấy thân phận này.
Sắc mặt Hứa Mẫn rất khó coi, kể đến cặp phu thê tài hoa nhất đương triều đương nhiên đó chính là phu thê trưởng công chúa Định An.
Định An là tỷ tỷ của Hoàng đế, không thích ăn vận trang điểm lại thích võ trang.
Mười lăm tuổi bà xin nhận mệnh canh giữ biên ải, tới hai mươi lăm tuổi mới nhớ đến phải xuất giá nên chọn người quen thuộc nhất.
Bà gả cho Hạ Triều khi đó đang làm đại nguyên soái, hai người đều là tướng Võ, rất thân nhau, cãi nhau thì lấy thương đánh một trận, nói là tỷ thí.
Sau này họ có con, trưởng công chúa không có thay đổi gì, nhưng Hạ Triều nghĩ mình vì nước nhà mà cống hiến nhiều năm, lúc này nên suy nghĩ cho bản thân rồi.
Hoàn cảnh ở biên ải quá khổ cực, ông nói với Định An muốn dắt con về Kinh, nhưng Định An không bỏ chiến trường, Hạ Triều tức giận từ quan dắt con về Lạc Thành.