Một tuần sau, Phong Quang thành công chuyển đến trường cấp ba Tứ Diệp Thảo, và cũng không có gì lạ khi được phân đến lớp của nam nữ chính, lớp 11-1.
Trường cấp ba Tứ Diệp Thảo là trưởng quý tộc, nữ chính Phương Nhã Nhã xuất thân bình thường, nhưng được vào Tứ Diệp Thảo học là vì thành tích của cô ta quá tốt.
Dù gì ở đây cũng không nói là không nhận học sinh bình thường, chẳng qua là chỉ nhận những người học siêu giỏi.
Hơn nữa, trường này cũng rất coi trọng tỉ lệ lên lớp và tỉ lệ tốt nghiệp.
Phương Nhã Nhã vốn học lớp 11-2, nhưng cách đây không lâu, cô ta được chuyển đến lớp 11-1, vì cô ta đắc tội Mục Thiên Trạch, cậu ta vốn là hotboy học siêu giỏi nổi tiếng của trường, ai dám đắc tội với cậu ta thì chắc chắn sẽ không được sống yên.
Vì thế, cậu ta tìm cách đưa Phương Nhã Nhã gần bên mình, hàng ngày hành hạ, nhưng lâu dần đã nảy sinh tình cảm.
Một cô học sinh xinh đẹp chuyển đến, các bạn nam đều hứng khởi.
Mục Thiên Trạch nhìn thấy Phong Quang chỉ hơi ngạc nhiên, sau đó không nhìn cô nữa, gục ngủ trên bàn học, như thể họ là người xa lạ.
Phong Quang cũng không để tâm, cô được xếp chỗ ngồi cạnh Phương Nhã Nhã.
Vì vậy, Phương Nhã Nhã ngồi giữa cô và Mục Thiên Trạch, Mục Thiên Trạch mặc kệ cô, cô cũng mặc kệ cậu ta, song Phương Nhã Nhã lại rất hiếu kỳ về Phong Quang.
“Chào bạn mới, tớ tên là Phương Nhã Nhã, là lớp trưởng của lớp này.”
Phương Nhã Nhã vốn không được làm lớp trưởng, nhưng do Mục Thiên Trạch đề cử nên cô ta đánh giữ chức vụ này.
Mục Thiên Trạch hiểu rõ với thân phận của cô ta sẽ không thể quản lý được các cậu ấm cô chiêu của lớp nên cậu ta muốn đợi xem cô ta sẽ xấu hổ như thế nào.
“Chào cậu.”
Phong Quang mỉm cười, cô nhìn sang Mục Thiên Trạch, biết cậu ta không có ngủ, mà đang lẳng lặng dõi theo tình hình bên này, thế nên cố nói tiếp: “Tên thì vừa rồi tôi đã giới thiệu rồi, thật ra tôi còn là Mục...”
Tiếng bàn ghế đột nhiên vang lên cắt ngang lời cố, Mục Thiên Trạch mặt mày khó chịu đứng dậy, kéo tay Phong Quang đi ra bên ngoài.
Giờ tự học buổi sáng đang ồn ào, bị hành động vừa rồi của Mục Thiên Trạch làm cho yên lặng, Phương Nhã Nhã là người phản ứng lại sớm nhất: “Này, Mục Thiên Trạch, cậu làm gì đó!”
Mục Thiên Trạch không quay đầu lại, quát to: “Im miệng!”
Phương Nhã Nhã sợ ngây người.
“Lớp trưởng đừng lo, tôi sẽ không sao đâu.”
Đây là câu nói cuối cùng Phong Quang nói trước khi bị lôi ra ngoài phòng học.
Không hiểu sao, hành động kỳ lạ của Mục Thiên Trạch và nụ cười không lo lắng của có bạn mới khiến trong lòng Phương Nhã Nhã cảm thấy hơi khó chịu.
Mục Thiên Trạch kéo thẳng Phong Quang lên sân thượng, xung quanh không có ai, cậu ta sầm mặt và hỏi: “Cô muốn làm gì?”
“Tôi đâu có làm gì, tôi còn muốn hỏi cậu xem rốt cuộc cậu đang muốn làm gì đó?”
Phong Quang mỉm cười: “Sao không để tôi nói hết?”
Cậu ta cười lạnh lùng: “Nói ra quan hệ của hai nhà chúng ta.”
“Không phải của hai nhà chúng ta, mà là hai người chúng ta.”
“Có gì khác chứ, dù sao quan hệ của chúng ta là do hai nhà định, từ đầu tới cuối họ chưa hỏi qua ý của tôi.”
“Nhưng cậu cũng không có từ chối mà?”
Đúng vậy, hai năm trước Mục Thiên Trạch biết mình có vị hôn thê, cậu ta rất bình thản chấp nhận.
Những gia đình giàu có định đoạt hôn ước cho con mình từ sớm là chuyện bình thường, và cậu ta cũng từng gặp Phong Quang, ấn tượng của cậu ta dành cho cố ngoài xinh đẹp ra thì không còn gì cả, nhưng ấn tượng đẹp là đủ rồi, vì cậu ta cũng chưa thích ai, ba mẹ cậu ta vừa ý, thì cậu ta bằng lòng.
Chỉ là, giờ đã có chút thay đổi, vì cậu ta đã thích người khác.