Hoa hồng trắng đã được trồng nhưng cũng phải một thời gian nữa chúng mới nở hoa.
Trong khoảng thời gian chờ đợi 1 này, Phong Quang đã học nấu ăn từ cô giúp việc nhà mình.
Mỗi lần nấu xong, cô sẽ bê bát chạy thẳng đến nhà An Đồng khiển cho Hạ Triều giận tím mặt, lầm bầm nói “con gái ngoại tộc“.
Phong Quang không hề để tâm tới Hạ Triều.
Người làm nhà An Đồng không đến nữa, cô không thích mỗi lần hắn thích ăn gì đều phải gọi đồ ăn ngoài, hôm nào không muốn ăn thì bỏ bữa.
Như vậy không tốt cho sức khỏe của hắn.
Tuy nhiều năm nay An Đồng vì uống rất nhiều thuốc nên sức khỏe suy nhược, nhưng sau khi bỏ thuốc, triệu chứng phụ của thuốc sẽ biến mất theo thời gian.
Có lẽ sẽ để lại tác dụng phụ, nhưng nếu bồi bổ các món dinh dưỡng cũng có thể sẽ giảm tối thiểu những tác dụng phụ kia.
Nói thật thì sau mấy lần xuyên đến cổ đại, có khả tin tưởng Đông y.
Phong Quang tay chống cằm nhìn An Đồng đưa muỗng canh cuối cùng vào miệng, cô cười thỏa mãn: “Anh thấy canh gà hôm nay sao? Em bỏ thêm vài vị thuốc bắc nhiều hơn hôm qua, anh có thích không? “Thích, ngon lắm.”
Hắn lấy khăn lau miệng, động tác tao nhã cao quý, từng cử chỉ hành động của hắn đều khiến người khác thấy đẹp mắt.
Phong Quang nghiêng đầu, trong mắt cô, An Đồng đẹp như một thiên thần, xung quanh hắn còn có hoa nở khiến cô si mê ngắm hắn mất mấy giây.
An Đồng sớm đã quen với thói quen có chút biến thái này của cô, hắn cười nói: “Hôm nay cũng đi học nửa ngày có sao không?”
“Không sao, dù sao em không đi học cha mẹ cũng không để em đói chết, họ sẽ nuối em.”
Cô nói không chút ý chí.
Câu này nếu như bị người khác nghe được, chắc sẽ nói cô không có hoài bão, con nhà giàu ngồi ăn chờ chết.
Nhưng An Đồng lúc nào cũng duy trì nụ cười dịu dàng, trên người hắn không bao giờ nhìn thấy sự tồn tại của ác ý, ngoài sức khỏe của hắn không tốt, hắn hoàn mỹ đến thần tiên và con người cùng ghen tị.
“Anh có thể nuôi em.”
Phong Quang vui mừng khôn xiết, nhưng cô vẫn cố kiềm chế: “Em khó nuôi lắm đấy, nuôi em cần tốn rất nhiều tiền.”
“Không sao, em có thể thử xem có thể tiêu hết tiền của anh không.”
Hiếm khi thấy hắn nói đùa, hắn đã tiếp nhận cơ nghiệp nhà họ An tử sớm, không cần đến công ty, chỉ cần một cú điện thoại, hắn cũng có thể vận hành tốt công ty.
Khi mất đi quyền lợi ra ngoài nô đùa, vì muốn chia sẻ gánh nặng với An Uyên, hắn nghiên cứu rất nhiều tri thức về thương mại.
Để một công ty vận hành bình thường, đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng Phong Quang không biết những việc này: “Em sẽ không tiêu hết tiền của anh đâu.
Em đã nghĩ rồi, sau nay em sẽ thay đổi tính tiêu xài phung phí của mình, chúng ta cùng tiết kiệm sống qua ngày cũng được mà.”
“Tiết kiệm nuôi con sao?”
Phong Quang không ngờ hắn lại tiếp lời cô như vậy, đầu óc không phản xạ kịp, một lúc sau mới thẹn thùng nói: “Anh nói gì đó? Em vẫn là con gái chưa chồng, con gì chứ...”
Mặt cô đỏ bừng không nói tiếp được.
Cũng đúng, dù sao chuyện này còn quá sớm với tuổi của cô.
Thưởng thức bộ dạng xấu hổ của cô một lúc lâu, An Đông mới thu lại ánh nhìn, cười khẽ: “Đừng lộ ra biểu cảm đáng yêu như vậy, bằng không anh sẽ cho rằng em có nghĩ đến vấn đề này.”
“Em...
anh...”
Cô lắp bắp, cô có thể thừa nhận mình thật sự đã từng nghĩ đến sao?