Tề Giới gỡ biển đang thi công xuống, lao vào hét lên bảo bọn họ dừng thi công.
Nhón công nhân không đồng ý: "Bây giờ mà chúng tôi dừng lại sẽ không làm kịp tiến độ!"
Đốc công nóng tính cho rằng Tề Giới tới gây sự nên đuổi anh đi, cầm một cây xẻng ném về phía anh.
Mạnh Linh đột nhiên xông tới ôm lấy Tề Giới.
Xẻng đập vào vai cô ấy.
Đau đến mức cô ấy cau mày hít vào xuýt xoa.
Tề Giới sửng sốt, cúi đầu nhìn Mạnh Linh.
Dáng vẻ nhịn đau của Mạnh Linh làm người ta đau lòng, cô ấy còn nói với Tề Giới: "Xin lỗi anh, tôi thật sự không biết nơi này quan trọng với anh như vậy."
Các công nhân không bị lay chuyển, tiếp tục làm việc của mình.
Tề Giới tức giận trực tiếp xông lên đánh nhau với đốc công.
Mạnh Linh cố gắng ngăn cản anh, nhưng đau đến mức không dùng được sức.
Tôi lẳng lặng nhìn tình cảnh hỗn loạn này.
Tôi đúng là ra vẻ, lúc này tôi đang nghĩ, Tề Giới tức giận là vì tôi hay vì Mạnh Linh.
Cho đến khi đối tác của Tề Giới tới, tình cảnh hỗn loạn này mới được kiểm soát.
"Tề Giới, anh đúng là điên rồi! Anh vì một người đã chết mà muốn cắt đứt đường sống của chúng ta đúng không?"
Hai mắt của Tề Giới đỏ au, anh túm chặt cổ áo anh ta: "Tiểu An thật lòng xem anh là bạn, anh lại đối xử với cô ấy như vậy sao? Rõ ràng anh đã đồng ý với cô ấy sẽ không động vào chỗ này!"
"Tôi đồng ý với cô ấy lúc nào? Tề Giới, đừng giả vờ thâm tình trước mặt tôi. Khi bạn gái anh chết, anh chẳng rơi giọt nước mắt nào, ngay cả di ảnh của cô ấy anh cũng không chịu trưng, chẳng phải vì anh sợ ảnh hưởng đến việc anh tìm người khác sao? Bây giờ anh sắm vai làm bạn trai tốt làm gì!?"
"Cô ấy không chết, sáng mai cô ấy sẽ tỉnh lại!"
Dáng vẻ điên khùng khống chế của Tề Giới khiến người khác phải lùi lại vài bước vì ghét bỏ.
Đối tác đẩy anh ra: "Anh đúng là có bệnh."
Tề Giới ngã xuống đất, vẻ mặt ngẩn ngơ.
Mọi người đều xem anh như bệnh nhân tâm thần, chỉ có Mạnh Linh kiên định lại đỡ anh.
Cô ấy rơi nước mắt, âm thầm cầm tay anh.
Mạnh Linh đến hiệu thuốc mua thuốc mỡ bôi ngoài da. Khi cô ấy về khu nghỉ dường đúng lúc gặp Tề Giới đang hút thuốc ngoài cửa.
Tề Giới liếc nhìn cô ấy một cái, hỏi: "Cô khỏe không?"
"Tôi không sao."
"Cảm ơn."
Mạnh Linh sửng sốt, cúi đầu mỉm cười: "Có lẽ do tôi nợ anh."
Hai người không nói gì nữa, họ lặng lẽ đứng cạnh nhau nhìn mặt biển tĩnh lặng như một miếng vải đen ở đằng xa.
Khung cảnh đẹp như cái kết của một câu chuyện, nam nữ chính nắm tay nhau vượt qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng trở thành quyến thuộc.
Nhưng Tề Giới lại phá vỡ bầu không khí này: "Sao cô còn chưa đi?"
"... Anh đã ăn tối chưa?"
Tề Giới quay đầu lại nhìn Mạnh Linh.
Câu hỏi bất ngờ này phảng phất trào dâng từ một mạch nước ngầm. Chúng ta đều hiểu câu này có ý nghĩa mối quan hệ giữa họ đã biến chất.
"Không liên quan đến cô." Tề Giới lạnh mặt xoay người về phòng.
"Tề Giới, thật ra anh nên giải thoát cho chính mình đi... Cô ấy đã đi lâu rồi, anh thật sự cho rằng cô ấy sẽ tỉnh lại sao?" Mạnh Linh đưa tay, dũng cảm kéo áo Tề Giới lại: "Tôi chỉ cảm thấy anh như vậy quá đáng thương. Hãy sớm tốt lên, có một cuộc sống tốt hơn đang chờ anh, anh hiểu không?"
Tề Giới hất tay cô ấy: "Cô Mạnh, cô không có tư cách nói những lời này."
Mạnh Linh lại rất kiên định: "Nhưng nhất định cô ấy cũng hy vọng anh vui vẻ!"
... Không.
Kỳ thật tôi là một người hẹp hòi. Người tôi yêu nhiều năm cứ thế quên mất tôi, tôi sẽ tức giận.
Mạnh Linh lại lặp lại lần nữa: "Cô ấy thật sự hy vọng anh vui vẻ."
Tề Giới bỗng nhiên cười, khinh thường, mỉa mai, một nụ cười bất lịch sưn, dường như đang chế giễu Mạnh Linh, chế giễu cô ấy vô tri tự đại.
Anh đáp lại cô ấy bằng giọng điệu kiên định không kém: "Cô thật sự quản quá nhiều."
Tề Giới si ngốc, anh cố gắng hết sức để chứng minh tôi sẽ tỉnh lại. Ngày nào anh cũng đi ngủ sớm, ngày hôm sau dậy từ tờ mờ sáng.
Đáng tiếc anh vẫn chỉ nhìn thấy chiếc gối trống bên phải.
Dự án khu nghỉ dưỡng tiến vào giai đoạn kết thúc, Mạnh Linh thường xuyên chủ động tới gặp Tề Giới để thảo luận thiết kế.
Tôi có thể nhìn ra tâm tư của cô ấy. Mỗi khi cô ấy lặng lẽ ngước mắt lên nhìn góc nghiêng của Tề Giới, tình cảm trong mắt chẳng giấu được.
Cô ấy rất cố gắng đưa Tề Giới trở về cuộc sống tươi đẹp ở hiện thực, nhưng Tề Giới không hề cảm kích.
Buổi tối, Mạnh Linh đến rủ anh đi dạo trên bờ biển giải sầu.
Tề Giới rũ mắt xuống, cởi áo khoác.
"Tôi muốn đi ngủ, cô còn chưa đi? Bạn gái tôi có thói quen đi ngủ sớm."
Sắc mặt Mạnh Linh lạnh xuống, nhưng cô ấy vẫn nở nụ cười khiêm nhường: "Vậy anh nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai chúng ta cùng nhau ăn sáng nhé? Anh còn chưa uống thử sữa đậu nành ở nhà hàng đúng không?"
"Vậy phiền cô giúp tôi mua hai phần, bạn gái tôi cũng thích uống."
"Đủ rồi Tề Giới." Mạnh Linh không thể nhịn được nữa: "Anh đừng như vậy... Bình thường một chút đi."
"Tốt nhất đừng gọi tôi như vậy." Tề Giới lạnh lùng đẩy cô ấy ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Trong phòng tĩnh lặng, tôi bất đắc dĩ nhìn Tề Giới.
Ngày hôm sau, Mạnh Linh hồi sinh lại nhiệt huyết, vẫn toả sáng rực rỡ như mặt trời nhỏ. Cô ấy cầm bản thiết kế của mình tới gặp Tề Giới.
Tề Giới cúi đầu nhìn lướt qua, lạnh nhạt nói: "Cô Mạnh, thật ra tôi vốn xem không hiểu cô vẽ cái gì."
Mạnh Linh xấu hổ nắm bản vẽ làm bản vẽ nhăn lại.
Đột nhiên Tề Giới lại cười: "Nhưng có lẽ bạn gái tôi sẽ thấy hứng thú. Trước kia cô ấy hay lôi kéo tôi cùng nhau thiết kế này thiết kế kia ——"
"Được rồi! Đừng nhắc tới cô ấy nữa, mọi người đều không vui." Mạnh Linh xoay người lao ra khỏi phòng.