Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gió đêm thổi qua.
Trên bờ biển, một nam một nữ đi dạo cùng nhau.
Bọn họ nắm tay, cơ thể lại không dựa sát vào nhau.
Hai bàn tay, mười ngón tay nắm chặt, vô cùng thân thiết đung đưa, nhưng hai người vẫn xa cách.
Đôi nam nữ im lặng đi về phía trước.
Chợt, người đàn ông buông tay của cô gái ra, chạy như bay về phía trước.
Cô gái nhất thời sửng sốt, bàn tay vẫn mở giữa không trung, sau khoảnh khắc đó, mới chậm rãi run rẩy thu tay về.
Cô gái hơi nghiêng đầu, trong màn ảnh chỉ quay được một phần nhỏ gò má của cô, cô thất thần nhìn bàn tay trống rỗng của mình.
Phía trước, người đàn ông chạy như bay về phía trước, cúi người xuống, cẩn thận từng li từng tí nhặt vỏ sò lên, quay đầu lại, ánh mắt cũng là ngập tràn mờ mịt.
Anh nhìn ngắm xung quanh, cái gì cũng không nhìn thấy, bên dưới ống kính là một vùng cát mênh mông mà tươi đẹp.
Một lâu đài cát do trẻ con đắp bị gió đêm thổi bể giờ không còn dấu vết.
"Cắt."
Đạo diễn rất hài lòng, nhưng cũng rất buồn rầu.
Cảnh này được quay quá đẹp, cách xử lý chi tiết tay và mâu thuẫn ẩn hình trong cảnh cuối giữa đôi nam nữ, tâm trạng nhân vật được khắc họa không sai lệch một li, hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của ông.
Nhưng mà, cảnh này và những gì ông đã nói, hoàn toàn khác nhau.
Đạo diễn hỏi người bên cạnh: "Bọn họ mới vừa thảo luận với nhau sao?"
Người bên cạnh: "Không thấy bọn họ thảo luận gì."
Đạo diễn.
.
.
.
.
.
Ninh Nhất Ngạn nhìn cô gái trước mặt, trong mắt so với trước đó có thêm vài cảm xúc khác.
Tình tiết đột nhiên chạy đi là do anh tính toán trước, là anh cố ý tạo đề bài cho Trình Hạ, anh biết Trình Hạ có thể xử lý được, dù sao, cô cũng do một tay anh dạy dỗ.
Quả không phụ sự kỳ vọng của anh, cho dù trong lúc gấp gáp, cô vẫn xử lý tốt như vậy, không để lộ mặt, chỉ dùng một bàn tay đã xử lý được tình huống anh đưa ra.
Người đáng hận hẳn có điểm đáng thương, không có người nào hoàn toàn là người xấu, không đáng được người xem đồng tình.
Thường thường lại trái ngược, nếu người xấu sảng khoái yêu hận, lại khiến cho nhân vật được người xem yêu thích.
Nhân vật đấu tranh, không đành lòng, do dự, cách Trình Hạ thể hiện, chuyện xưa ẩn sau đó dường như đều hiện ra trước mắt người xem.
Cô, quả nhiên, không còn là cô bảy năm trước.
"Anh Nhất Ngạn, chị, đạo diễn nói hai người trở lại thảo luận với ông ấy một lát." Cô gái trước đó chạy tới nói.
Ninh Nhất Ngạn cau mày: "Không quay được cảnh mới vừa rồi?"
"Không phải vậy." Cô gái nhỏ len lén tiến tới gần, nhỏ giọng nói, "Chúng em đều cảm thấy đặc biệt tốt, nhưng đạo diễn vẫn hy vọng thử lại một lần nữa."
Hiểu, là đạo diễn không cam lòng, ai bảo diễn viên đoạt mất công việc của đạo diễn.
Trình Hạ im lặng, tự giác làm một người qua đường, dù sao, Ninh Nhất Ngạn sẽ từ chối.
"Được." Ninh Nhất Ngạn sảng khoái nói.
Trình Hạ.
.
.
.
.
.
Lần này lại quay từ xa.
Ninh Nhất Ngạn ôm eo Trình Hạ, Trình Hạ Y dựa vào trong ngực Ninh Nhất Ngạn.
"Ngày xưa có một nơi.
.
.
.
.
."
Đạo diễn vì tăng thêm không khí, mở bài hát này.
Trong nháy mắt, cả người Trình Hạ cương cứng đến nỗi ngay cả bước đi cũng không biết nên bước như thế nào.
Nhưng mà, đạo diễn ở xa lại kêu lên: "Tay ôm sát một chút nữa, ngay sau đó sẽ mất đi cô ấy, muốn khắc cô ấy vào xương thịt...!Chính là cảm giác đó."
Không phải vậy.
Bài hát này, cảm giác không phải như vậy.
Trình Hạ mở miệng nói: "Ninh Nhất
.