Mọi chuyện từ đầu tới cuối thế nhưng thật tình diễn ra rất nhanh! Từ thời khắc đối phương vung kiếm lên tấn công, Nguyễn Trọng Lăng buông tay mặc kệ voi chín ngà xông lên phá hoại. Thậm chí là sau đó Lăng còn chuyển đổi loại quyền năng sử dụng vân vân và vân vân. Tất cả thậm chí còn chưa xảy ra được quá giây!!! Chắc độ tầm giây rưỡi là cùng~
Dĩ nhiên! Đối với cấp độ sức mạnh và năng lực phản ứng của Lăng ở vào thời điểm này mà nói… giây cũng đã đủ để làm được rất nhiều chuyện rồi~ Hơn nữa giây đối với một đường ánh kiếm chém ngang qua mà nói nhưng thật ra là đã rất chậm chạp! Dù sao khoảng cách của hai người bọn họ cũng chỉ có mấy mét. Thật tình không có gì gọi là quá dài~
Tương tự… Khi mà giây trôi qua, chờ đợi kết cục bị một kiếm chém ngang người chưa có đúng hạn tiến đến mà nói… giây thật ra cũng có thể coi là rất nhanh!!!
Lăng chính là như thế nhắm mắt chờ đợi giây trôi qua!
Thế nhưng cái chết và cảm giác đau hay bất cứ thứ cảm giác gì tương tự sửng sốt không có xuất hiện~
Chẳng lẽ thật giống như Erica từng nói… phép thuật của đối phương đối với cơ thể mình là hoàn toàn không có tác dụng! Là chỉ như gió thoảng qua tai~ Thanh thế thì to, bề ngoài thì hung ác, dáng vẻ thì thần bí đáng sợ vân vân. Nhưng thật ra năng lực... còn không có bằng lấy nổi một con cọp giấy rồi???
Lăng… thì là như vậy mang theo tâm tình thấp thỏm mở mắt ra vậy~
Đập vào mắt cậu chàng vào lúc này chính là cảnh tượng tan hoang có mặt ở khắp nơi!!!
Khỏi phải nghĩ~ Này tất nhiên là hậu quả mà voi chín ngà xông pha phá hoại tạo dựng ra! Mặt đất lụt sún cái gì tương tự cũng chính là hư ảnh núi Tản Viên hậu quả tạo thành~
Thế nhưng những cái này không phải quan trọng đấy!!!
Cái quan trọng đáng nói đến ở đây là…
Ánh kiếm kia vậy mà thật sự biến mất rồi~
Cũng nữa không thấy nó tồn tại trên cõi đời này!!!
Nhận được đáp án như vậy... Lăng nhưng thật ra là thở phào nhẹ nhõm một hơi trong lòng.
Chiêu kiếm kia của đối phương thật sự là quá kinh khủng rồi! Dù là liên tục trải qua dạng biến hóa của quyền năng Sơn Thần Biến cùng quyền năng khác là Tuyệt Mật Bảo Tàng cũng không thể nào ngăn cản được nó~ Đối mặt trực diện với chiêu kiếm ấy quả thật chẳng khác nào là đang đo đếm lòng can đảm của chính mình! Đang khiêu chiến với cảm giác tử vong vờn quanh...
Hú hồn hú vía một hồi~ Lăng thật tình không muốn đối mặt với cảm giác này lần thứ hai một chút nào! Và muốn làm được điều đó… Tránh thật xa kẻ gây ra tất cả những chuyện này là điều dễ dàng nhất không thể dễ dàng hơn.
Ừ? Tất nhiên lý do chủ yếu khiến Lăng nổi lên quyết định này thật ra là bởi vì đối thủ của cậu vậy mà còn chưa có bị đánh chết!!!
Đối mặt với sức phá hoại kinh hồn, giống như cơn địa chấn và dòng nước lũ... Quét ngang! Phá sạch! Đánh tan hoang mọi thứ cản trở trên đường đi…vv. Đối phương thế nhưng sửng sốt không có mảy may vấn đề chi~
Nhìn cơ thể tỏa ra ánh sáng kim loại nặng đứng nguyên tại chỗ cho người nhìn vào một cảm giác cực kì rắn chắc...Lăng cũng nữa không tin vào tình yêu rồi~
Đây thật sự là một kiếm sĩ bình thường???
Lần đầu tiên Lăng có cảm giác được chuyện gì đó rất là sai sai ở đây!!!
- Toni! Cậu lại đang làm cái chết tiệt gì ở đây vậy hả???
Giọng nói bực bội tức tối của một người đàn ông trẻ tuổi. Một anh chàng có mái tóc đen, đeo chiếc kính gọng bạc toát ra vẻ tri thức. Và trên cái gương mặt mảnh mai của mình, giữa hàng lông mày và mi mắt của anh ta giờ đang xuất hiện một đường thâm quầng dài màu đậm. Một vẻ mặt rất không vui vẻ gì cho cam khi nhìn thấy khung cảnh tan văn hoang ở nơi này~
Thề với chúa! Anh chỉ vừa mới rời khỏi tên bạn thân “ngu ngốc” kia của mình chưa được tới phút thôi đâu!!!
- Thôi nào Andrea~ Chỉ là một chút vận động cho nóng người thôi mà!
- Xin đừng quá lo lắng đến như vậy!!!
Người thanh niên tóc vàng vẻ mặt rất không sao cả, vừa cười hì hì vừa vung vẩy thanh kiếm thép trong tay mình trong khi trả lời.
- Không! Sao ngài có thể nói ra những lời như vậy được chứ, ngài Salvatore!!!
- Ngài chẳng lẽ không biết Ngài và Nguyễn Trọng Lăng điện hạ vừa rồi thế nhưng hầu như đã phá hủy trọn cả một ngôi làng đó ngài có biết không???
Liliana chính giật mình tỉnh lại sau khi nghe được tiếng nói chuyện của người đàn ông tên Andrea kia, vừa nghe xong câu trả lời vô trách nhiệm của Doni, cô nàng thật giống như lập tức xù lông ngay tức thì nghĩa chính ngôn từ quở trách rồi~
Đứng ở một bên nghe nghe, Lăng tự dưng lại có chút bồi hồi không yên!
- Ạch! Cái này không phải đều là do vị Vua đang đi cạnh cô gây ra hay sao?bg-ssp-{height:px}
- Đúng không thứ bảy?
Doni vẻ mặt cười hả hả phớt lờ trực tiếp trả lời. Lời nói thế nhưng càng giống như muốn đùn đẩy trách nhiệm!
Dĩ nhiên tác dụng của nó cũng rất là rõ ràng. Liliana quả nhiên thì quay ngay mắt về phía Vương của cô rồi.
“Mới rời mắt chưa được năm phút Vương đã làm ra chuyện động trời như vậy!!! Sau này mình nất định không thể rời mắt khỏi ngài ấy dù chỉ một phút!
Ồ, không đúng! Không phải là không rời mắt dù chỉ một phút mà là nhất quyết không thể rời mắt một phút giây nào!!!” Liliana âm thầm như vậy tự nhủ. Ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Trọng Lăng trừng trừng giống như đang nhìn về phía một tội đồ~
- Chuyện không phải là như vậy đấy!
- Ban đầu tôi đang ngồi nghỉ ngơi ở đây. Chính là tên ngu ngốc kia đột nhiên nhảy ra muốn gây sự trước. Hơn nữa chính anh ta mới là kẻ khởi đầu dùng ra phép thuật tấn công!!!
Lăng theo bản năng thì bật mình phản bác rồi~ Tuyệt chiêu của đối phương cũng chính theo như suy nghĩ trước đó của cậu bị phân loại thuộc về phạm trù phép thuật vậy!
- Dù sao thì hai vị Vương không quản mọi thứ xung quanh ra tay đánh nhau cũng là không đúng! Ngài… quá làm tôi thất vọng rồi điện hạ!!!
Liliana vẫn kiên trì giữ vững ý kiến của mình.
- Xin lỗi! Thế nhưng tôi có thể nói một chút ý kiến của mình chứ?
Người đàn ông có cái tên Andrea đột nhiên lên tiếng nói chuyện đánh cắt ngang lời chuẩn bị giải thích của Lăng. Ánh mắt của tất cả mọi người theo đó đều nhìn về phía anh ta đi rồi~
- Đầu tiên…
- Doni! Chính là cậu đầu tiên tới gây sự với vị tân Vương thứ bảy trước mặt???
Andrea đặt câu hỏi về phía chàng thanh niên tóc vàng mang tên Doni kia, thế nhưng ánh mắt thật ra là từ lâu đã khẳng định.
Đối với ánh mắt khẳng định của Andrea… Doni thật dúng là ngại ngùng mở miệng tiếp tục bịa chuyện rồi~
- Há! Thật ra thì mình cho rằng “thứ bảy” cũng rất mong muốn được tham gia một cuộc chiến. Đúng không?
Vừa nói anh ta còn nháy mắt cười cười hướng về phía Lăng dường như bí mật làm ra dấu gì đó. Đổi lại dĩ nhiên chính là Lăng trợn tròn mắt và cái nhìn nghi ngờ của Liliana về cả hai người bọn họ rồi. Lăng thấy như vậy quả thật là đã muốn tức điên lên.
- Chúng tớ đã chiến đấu rát vui vẻ! Cậu biết đấy Andrea, đối với việc thú vị như thế này. Mình thật sự ất khó để từ chối~
Doni vẻ mặt mang theo hạnh phúc xen lẫn tiếc nuối kết thúc câu trả lời.
Đổi lại chính là ba cái trợn ngược mắt khinh thường của ba người còn lại.
Hoàn toàn là bịa đặt linh tinh!
- Ai mà muốn chiến đấu với anh chứ! Rõ ràng là anh đột nhiên nhảy tới và tấn công tôi trước. Hơn nữa sau đó anh còn trực tiếp dùng kiếm chém về phía tôi!!!
Lăng vẻ mặt bực bội lớn tiếng phản đối.
- Haizzz! Thật ra thì chiêu kiếm ấy vẫn còn có thật nhiều thiếu sót~
- Hơn nữa bởi vì con voi trắng xám của cậu ngốc nghếch lao đến. Tôi không thể không chuyển sang dùng một loại quyền năng khác để ngăn cản lại nó.
- Thật sự là rất đáng tiếc ồ~
Doni vẻ mặt than thở đáp lại.
- Móa! Vậy chẳng lẽ còn muốn chiêu kiếm đó chém đôi tôi ra anh mới hài lòng???
Lăng vừa sợ vừa giận bạo nói tục!!!
...