Ánh mắt Chu Nguyên Hạo có chút nguy hiểm: “Việc của tôi là chăm sóc cô ấy, không cần cảnh sát Tư Hoàng Lăng phải lo lắng.”
Tư Hoàng Lăng cười chế nhạo: “Người là người mà quỷ là quỷ.”
Chu Nguyên Hạo ánh mắt lộ ra một chút tức giận, tôi thấy tình hình có vẻ không tốt, liền nhanh chóng ngăn cản Chu Nguyên Hạo: “Giờ đã là lúc nào rồi, lẽ nào hai người vẫn còn là học sinh cấp ba hay sao? Có thể vì đại cục một chút được không?”
Chu Nguyên Hạo liếc mắt tôi, vẻ mặt ủ rũ nói: “Cũng may anh ta không hoàn toàn bị hóa quỷ, cũng chưa bị nhiễm nhiều oán khí, vẫn còn có cơ hội.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Bây giờ phải làm thế nào?”
“Để anh ấy nằm xuống đã.” Chu Nguyên Hạo nói.
Tôi nhìn Tư Hoàng Lăng, anh ấy đang nằm trên giường, Chu Nguyên Hạo tiến đến trước mặt anh ấy, dùng kiếm gỗ đào khoét một lỗ sâu trên lòng bàn tay, để lộ ra phần xương phía bên trong.
Sau đó, anh ấy lấy roi quang điện màu đen, giống như một con rắn chui qua khe hở ở tay và đi lên theo dây thần kinh của anh ta, từ ngoài da của anh ta có thể nhìn thấy chiếc roi đang đi theo dây thần kinh đến đến bả vai.
Roi điện lóe sáng lên, Tư Hoàng Lăng hét lên một tiếng đau đớn, cả cánh tay bị ánh điện quấn lấy.
Tôi ngạc nhiên: “Nguyên Hạo, anh ta…”
Chu Nguyên Hạo nhẹ giọng nói: “Quá trình giải trừ oán khí sẽ có chút đau đớn, cảnh sát Tư Hoàng lăng, chịu đựng một chút, nếu anh không chịu đựng thì công sức từ nãy đến giờ coi như bỏ.”
Nghe đến đây, tôi cảm thấy có chút gì đó vui mừng?
“Tôi có thể chịu đựng.” Tư Hoàng Lăng nói lớn.
“Được, đúng là một nam tử hán!” Chu Nguyên Hảo vừa khen, vừa lắc lắc chiếc roi, ánh điện nhấp nháy dữ dội hơn, khuôn mặt của Tư Hoàng Lăng nhăn nhó đầy đau đớn, cả người cong lên.
Từ vết thương trên lòng bàn tay, một luồng khói đen đột nhiên tràn ra, từ từ tan vào trong không trung.
Đó là oán khí!
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, thật tốt quá, thật sự có hiệu quả rồi!
Quá trình giải trừ oán khí vô cùng lâu, nhưng sức chịu đựng của Tư Hoàng Lăng lại khiến cho người khác kinh ngạc, anh nắm chắc tấm ga trải giường vò nát chúng thành giẻ rách.
Oán khí dần dần thoát ra từng chút một, cánh tay bị quỷ hóa của anh ta dần dần trở lại bình thường, sau khi oán khí đã được giải trừ hoàn toàn, cả người anh ta mồ hôi nhễ nhại, thấm lên ga giường một vũng nước sẫm màu in hình người.
Khi Chu Nguyên Hạo thu lại roi, anh ta không quên luồng điện trong người của Tư Hoàng Lăng, điện giật khiến anh ta run rẩy dữ dội, trên khóe miệng Chu Nguyên Hạo nở một nụ cười, anh ấy nói: “Xin lỗi, ban nãy tay tôi bị run.”
Tư Hoàng Lăng thở hổn hển, liếc nhìn anh ấy và nói: “Cảm ơn anh.”
“Đừng cảm ơn tôi, anh chăm sóc cho người phụ nữ của tôi, tôi chẳng qua cũng chỉ là báo đáp lòng tốt của anh mà thôi.” Anh ấy dừng lại một lúc và nói: “Từ nay về sau chúng ta không còn nợ nần gì nhau.”
Tôi nhìn anh không nói nên lời, anh ấy đnag ghen tuông quá rồi?
Tư Hoàng Lăng ngồi dậy dựa người vào gối, bầu không khí giữa hai người có chút gì đó kỳ lạ, tôi vội vàng chuyển đề tài: “Đội trưởng Tư Hoàng Lăng, anh hãy nghĩ lại xem, hôm nay ai đã đến phòng làm việc của anh?”
Tư Hoàng Lăng khẽ chau mày, dường như anh đang nghĩ đến điều gì đó, liền nhảy ra khỏi giường và nhặt áo khoác lên: “Nếu như họ có thể đầu độc tôi, vậy họ cũng có thể đầu độc những người khác.
Nếu tất cả cảnh sát trong cục đều bị quỷ hóa, hậu quả sẽ như thế nào.
Hậu quả thật không thể tưởng tượng được.
“
Tôi cũng lo lắng: “Tôi cũng đi.”
Chu Nguyên Hạo kéo tay tôi, tôi rất lo lắng, đang định mắng anh ấy, nhưng bị anh ấy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tôi: “Cùng nhau đi.”
Tôi nhìn anh đầy yêu thương.
Chiếc xe van bị hỏng của tôi đang đỗ ở trong trường, Tư Hoàng Lăng đã lái chiếc xe đó đến đồn cảnh sát với tốc độ của một chiếc xe thể thao.
Sau khi đến cục cảnh sát, bên trong vẫn vô cùng náo nhiệt, vẫn chưa có chuyện gì xả ra, Tư Hoàng Lăng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Đội trưởng Tư Hoàng Lăng.” Khi cảnh sát nhìn thấy anh ta, tất cả đều vây quanh và ngạc nhiên nói: “Anh có sao không?”.
“Tôi không sao, mọi người đừng lo lắng.” Chu Nguyên Hạo an ủi mọi người mấy câu, ngay cả cục trưởng cũng rất lo lắng.
Cục trưởng là một người đàn ông trung niên có thân hình rắn rỏi, rất hiếm ai giữ được thân hình như vậy ở độ tuổi này.
“Cục trưởng Vương.” Tư Hoàng Lăng tiến đến chào hỏi.
Cục trưởng Vương vỗ nhẹ vào lưng anh ta, vui vẻ nói: “Anh không sao thì tốt quá rồi.
Anh là trụ cột của cục chúng ta.
Nếu không có anh, tôi sẽ mất đi cánh tay phải đắc lực mất.”
Vẻ mặt của Tư Hoàng Lăng có chút nghiêm trọng: “Cục trưởng Vương, tôi có chuyện quan trọng cần báo cáo với anh.”
Cục trưởng Vương gật đầu: “Đi theo tôi.”
Tư Hoàng Lăng đi theo cụ trưởng vào văn phòng, tôi tìm một chiếc ghế sô pha để ngồi xuống, còn Chu Nguyên Hạo thì đang đắm mình với những viên ngọc bích.
“Cô Khương Lăng ngồi xuống uống nước đi.” Một anh cảnh sát mang nước cho tôi, anh ta trông rất quen, chắc là tôi đã gặp anh ta trong vụ zombie lần trước.
Tôi cầm lấy đang định uống, nhưng tướng quân Kim Giáp đột nhiên trèo ra ngoài và nhảy vào trong cốc.
Chu Nguyên Hạo cũng vội vàng nói: “Nước có vấn đề.”
Tôi sửng sốt, nhìn kỹ cốc nước, trong đó phát ra nồng nặc oán khí, tôi nhíu mày, tại sao vừa rồi tôi không cảm nhận được gì?
Lẽ nào có ai đó có thể can thiệp vào cảm giác của tôi? Tôi ngẩng đầu lền, nhìn người cảnh sát trước mặt, khẽ nói: “Anh cảnh sát, trông anh rất quen, anh tên gì?”
Anh cảnh sát cười và nói: “Tôi họ Dương.
Lần trước lúc cô đến cục chúng ta đã từng gặp nhau.”
“Thật sao?” Tôi đặt cốc nước lên bàn, đứng dậy nói: “Anh Dương, cho hỏi nhà vệ sinh ở đâu?
Tiểu Dương chỉ ra ngoài cửa: “Đi đến cuối hành lang là tới.”
Tôi xoay người bước ra ngoài, mới đi được hai bước, đôi mắt của Tiêu Dương đột nhiên biến thành màu vàng kim, đồng tử cũng trở nên thẳng đứng.
Tôi sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, đột nhiên quay lại, một con dao găm bằng gỗ đào tuột khỏi tay áo, biến thành một thanh kiếm đâm xuyên qua ngực anh ta.
“Hự!” Tiểu Dương giận dữ hét lên một tiếng, thân thể nứt ra từng tấc hóa thành vô số hạt than rơi tung tóe xung quanh.
Tôi thu lại con dao bằng gỗ đào, đột nhiên, tất cả cảnh sát xung quanh đứng dậy và nhìn quanh tôi một cách lạnh lùng.
Khuôn mặt của tôi chợt thay đổi, lẽ nào toàn bộ đồn cảnh sát đã bị biến thành âm binh?
Chu Nguyên Hạo biến hình từ trong miếng ngọc bội, tay cầm roi điện màu đen, trầm giọng nói: “Không còn ai sống sót trong đồn cảnh sát này nữa đâu.”
Tôi chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, và ngay cả bàn tay cầm dao cũng bắt đầu run lên.
Những vị cảnh sát trước mặt đột nhiên nhảy dựng lên, xé rách quân phục để lộ ra thân hình ma quái, gớm ghiếc đến đáng sợ.
Chu Nguyên Hạo xoay cổ tay, vung roi ra, đập vào đầu một tên âm binh trong nháy mắt.
Tôi dùng kiếm đâm vào một âm binh, quay đầu lại và nói với anh ấy: “Tư Hoàng Lăng đang gặp nguy hiểm!”
Chu Nguyên Hạo tuy rằng rất thích ghen tuông, nhưng vẫn coi trọng đại cục, cầm roi kéo một tên âm binh bên cạnh tôi, vặn thành từng mảnh: “Tôi ở đây lo được, em đi cứu anh ta đi.”
“Được rồi, anh cẩn thận nhé!” Tôi quay người chạy nhanh đến phòng cục trường, hy vọng mọi chuyện vẫn chưa quá muộn.
Trong phòng cục trưởng lúc này, Chu Nguyên Hạo đã đã báo cáo nguyên nhân và hậu quả với cục trưởng Vương, cục trưởng Vương chau mày và gọi cấp dưới yêu cầu họ gửi camera theo dõi của cả ngày hôm nay.
Bây giờ ở cục cảnh sát, mọi văn phòng đều được lắp camera.
Tư Hoàng Lăng đã bật camera trong văn phòng của mình.
Lúc đầu, mọi thứ vẫn bình thường.
Không lâu sau khi anh đi làm vào buổi sáng, anh nhận được một cuộc gọi và đi ra ngoài.
Sau khi rời đi không lâu, một anh cảnh sát đã lẻn vào, lấy từ trong quần ra một cái cái chai, rồi đổ chất lỏng trong suốt bên trong đó vào máy nước.
Là Tiểu Dương?
Tư Hoàng Lăng sắc mặt có chút khó coi, Tiểu Dương đã bị nhiễm quỷ hóa từ sáng rồi sao?
Nhưng điều này rất kỳ lạ, cuộc điện thoại đến quá trùng khớp.
Cuộc điện thoại đó là do cục trường Vương gọi đến, nói rằng có việc quan trọng cần thu xếp rồi bảo anh ta đến đó, nhưng sau khi rời đi anh ta cũng chỉ làm một vài thói quen quen thuộc.
Lẽ nào…
Anh ta nhướng người rồi từ từ quay đầu lại, trên mặt của cục trưởng Vương nở một nụ cười quái dị.
Cục trưởng Vương đưa tay ra, cánh tay của ông ta đã trở thành móng vuốt của một con rắn mỗi, bộ móng vuốt đặt ở trên ngực của Tư Hoàng Lăng.
Bộ móng vuốt này đủ để đâm thủng một lỗ lớn trên ngực anh ta.
“Choang” Một tiếng vang giòn tan, móng vuốt không những không cào được trên người của Tư Hoàng Lăng, mà còn bị thứ gì đó chặn lại, thậm chí hai chiếc móng sắc như kim loại đó cũng bị gãy mất.
Cục trưởng Vương lộ rõ vẻ khó hiểu trên khuôn mặt của ông ta.
Tư Hoàng Lăng xé tung áo khoác của ông ta ra và thấy một tấm chắn từ từ hiện ra trước ngực của ông ta.
Sau đó, một sợi dây chuyền bọc sắt mọc lên từ dưới lớp da của ông ta, bao quanh lấy cơ thể ông ta, trên tấm kính bảo vệ màu vàng kim dần hiện ra một vòng tròn âm dương bát quái.