Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

chương 172: tên cướp hung bạo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhưng tôi cũng không để cho mình nhàn rỗi, tôi thả tướng quân Kim Giáp ra để nó phân loại côn trùng đang sống rải rác khắp thung lũng này, chỉ cần có một biến động nhỏ, nó sẽ lập tức thông báo cho tôi đầu tiên.

Mỗi giây mỗi phút trôi qua, mặt trời cũng bắt đầu lặn dần về phía Tây, tôi lấy từ trong ba lô ra một ít lương khô để ăn tạm, đột nhiên, tướng quân Kim Giáp nói với tôi có người đang đột nhập vào phía ngoài hang động.

Tôi liền giật mình, không phải là đám người của nhà họ Diệp phái đến đó chứ? Bây giờ Chu Nguyên Hạo đang ở thời khắc đột phá quan trọng, không thể phá đám anh ấy được.

Tướng quân Kim Giáp nói với tôi, mấy người đứng ngoài hang động chính là những tên cướp hung bạo.

Tôi đột nhiên đứng ngây người, không đời nào lại trùng hợp thế chứ.

Bọn họ lẽ nào muốn tìm kho báu nên mới đến thung lũng này?

Tướng quân Kim Giáp đang ở trạng thái phân liệt, tôi không thể dùng mắt của nó để quan sát được, chỉ có thể từ từ tiến vào hang động, đi theo đám người đó từ xa.

Trên tay họ đều đang có súng!

Có gì nhầm lẫn không, đây là Hoa Quốc mà, sao tôi lại cảm thấy dường như ai cũng có súng vậy.

Tôi chau mày, nghiêm túc suy nghĩ liệu có cần phải để tướng quân Kim Giáp giết hết bọn họ hay không, nhưng nếu như họ chết ở trong hang động, sợ rằng mùi máu tanh sẽ lan ra sẽ có người phát hiện.

Tôi định để cho tướng quân Kim Giáp ra tay thì đột nhiên một trong những tên cướp dừng bước và nói: “Chính là chỗ này.”

Mấy tên cướp đều cầm đuốc nên tôi nhìn rất rõ, người vừa nói là người gầy nhất trong đám những người đàn ông cao to, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, đeo một chiếc kính gọng vàng, nhìn trông có vẻ rất trí thức hiền lành, giống như một người có học.

Nhưng người đó lại là người cầm đầu những tên cướp.

Trong đầu tôi hiện lên bốn chữ: Đồ vô văn hóa.

Tên đeo kính gọng vàng chỉ tay xuống dưới chân: “Cầm lấy nó đi.”

Tôi nhìn thấy một người đàn ông có biệt danh là Sóc đang lấy vật gì đó từ trong chiếc túi du lịch, nhìn trông giống như mấy cái trụ gỗ tròn được buộc lại với nhau.

Tôi thầm chửi rủa trong lòng, chạy một mạch quay về đường cũ, sau đó hét lớn làm chấn động cả hang động, làm cho thạch nhũ trên đầu rơi xuống.

Nhưng tảng thạch nhũ đó đều là hình nón chóp nhọn, rơi trúng là chết người, tôi phải vội tránh đi mới không bị rơi vào đầu.

Tôi thật muốn cho bản thân mình một cái tát, làm việc gì cũng không quyết đoán, sớm biết thế này tôi đã để cho tướng quân Kim Giáp giết chết bọn họ cho rồi.

May thay trong thung lũng có côn trùng do tướng quân Kim Giáp phân chia, bọn chúng quay về báo tin, Chu Nguyên Hạo không sao, nếu không nhất định tôi sẽ không tha thứ cho bản thân mình.

Trong hang động bụi bay mù mịt, mấy tên cướp đó cả người cũng dính đầy bụi, họ vừa ho khụ khụ vừa vây xung quanh, kích động nói: “Đại ca, bên dưới thật sự có một cái hang!

Tôi thầm nghĩ, khu vực này là địa hình đá vôi, không có hang mới lạ đó.

Gã đeo gọng kính vàng bỏ ngọn đuốc xuống, sau đó liền lấy ra một cái lồng, trong lồng có một con chuột bạch.

Bọn họ thả chiếc lồng xuống dưới để chắc chắn rằng phía dưới không có khí độc, gã đeo gọng kính vàng nói: “Sóc, cậu xuống trước đi.”

Sóc có chút do dự, gã đeo kính gọng vàng nói: “Quy tắc cũ, người đầu tiên xuống phía dưới có thể được chia hai phần.

Tên Sóc đó có vẻ rất ham tiền của, trong mắt lóe lên ánh nhìn đầy sự tham lam, nuốt nước miếng sau đó nhảy xuống dưới.

Sau đó, những tên cướp còn lại lần lượt nhảy xuống dưới, chỉ còn lại một tên ở lại để canh chừng.

Tôi đang định xử lý luôn tên đó thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân.

Tiếng bước chân đó rất nhẹ, nhẹ đến mức người bình thường có khi cũng không nghe thấy được, nhưng thính giác của tôi rất tốt.

Tiếng bước chân dần dần tiến gần đến người đàn ông đầu trọc mà hắn ta lại không hề biết gì.

Hắn ta lấy từ trong người ra một điếu thuốc, châm thuốc, rít một hơi thật sâu.

Hắn ta đang chuẩn bị nhả khói ra ngoài thì bóng người phía sau đột nhiên lao lên bịt miệng hắn ta, sau đó bẻ cổ hắn ta khiến xương cổ anh ta gãy vụn.

Tôi im lặng sửng sốt, người này đúng là cao thủ, ám sát rất giỏi, chắc chắn hắn ta đã dừng là người trong quân đội.

Hắn lấy ra một chiếc đèn pin, chiếu về phía sau ra hiệu, một nhóm người từ từ bước vào.

Mấy người đó ăn mặc rất bình thường, nhưng ai nấy đều rất cường tráng, trong tay đều có súng.

Tôi không hiểu, rõ ràng Hoa Quốc cấm sử dụng súng, sao bây giờ tay ai cũng có súng là thế nào.

Tên sát thủ đó ra hiệu tay làm nổ hang, sau đó ôm đầu nhảy xuống, nhóm người đó cũng đi theo xuống dưới, chỉ còn một người ở lại canh chừng.

Tôi đợi một lát, dự tính không có ai đến nữa mới dám để cho tướng quân Kim Giáp ra tay, tướng quân Kim Giáp lặng lẽ leo lên người của hắn ta, hắn ta run lên sau đó ngã xuống.

Bởi vì không biết những người đó có thân phận thế nào nên tôi không giết hắn ta, chỉ để cho tướng quân Kim Giáp tiêm thuốc gây mê vào người hắn ta, khiến cho hắn ta tạm thời ngất đi không biết gì.

Tiêm thuốc gây mê vào con mồi là bản năng tự nhiên vốn có của nhiều loài côn trùng.

Sau khi gây mê con mồi, chúng sinh sản trên người của con thú.

Ấu trùng nở ra và phát triển trên cơ thể của con môi, ăn thịt con mồi và phát triển, con mồi bị ăn tươi nuốt sống một cách vô cùng tàn nhẫn.

Đây là quy luật của tự nhiên, để tồn tại được thì những con côn trùng đó phải biến mình trở nên độc ác.

Tôi tiến đến gần và chạm vào người của hắn ta, đột nhiên tôi nhận ra trên cổ hắn ta có đeo một thẻ bài.

Tôi lấy nó ra xem, trên đó có phiên hiệu quân đội, đột nhiên cả người tôi toát mồ hôi lạnh toát, may là tôi không hạ lệnh giết hắn ta, người đàn ông này quả thực là một người từng ở trong quân ngũ!

Bọn họ được đặc biệt cử đến để bắt bọn liều mạng đó sao?

Tôi kéo hắn ta giấu sang một bên, tránh việc lại có những kẻ liều lĩnh khác đến chiếm đoạt kho báu lại giết hắn ta.

Những bí mật về kho báu mà bọn cướp vẫn nhắc đến đã bị lộ ra ngoài rồi.

Sau khi giấu xong, tôi nhún người nhảy xuống dưới, chạm vào vách động, địa đạo này quả nhiên do con người tạo ra, lẽ não là do một nhân vật vĩ đại thời cổ đại đã tạo ra nó để cất giấu vàng bạc châu báu?

Tôi bước từng bước nhẹ nhàng chậm rãi vào trong, hang động rất sâu, bỗng nhiên tôi cảm nhận được quỷ khí vô cùng mạnh mẽ.

Lúc trước không hề có quỷ khí, đột nhiên lại xuất hiện, nhất định là bọn họ đã thả ra thứ gì đó!

Trước đó tôi đã từng để cho tướng quân Kim Giáp phân thân để bám theo những tên cướp đó, sau đó nó quay lại báo tin, lúc những tên cướp đó vào trong hang động đã phát hiện ra trong đó có một không gian rất rộng nhưng lại trống rỗng, chỉ có một cái tủ được làm bằng đồng thau được đặt giữa phòng.

Trên chiếc tủ bằng đồng thau này có rất nhiều đường nét hoa văn được chạm khắc tinh xảo, ngay cả những người hoàn toàn không hiểu gì về đồ cổ cũng có thể nhận ra vật này vô cùng có giá trị.

Tên đeo kính gọng vàng nói, chiếc tủ này là đồ vật có từ thời kỳ xuân thu chiến quốc, giá trị của nó là vô giá.

Nhưng chiếc tủ này lại bị ai đó trói bởi nhiều vòng xích sắt, trên sợi xích sắt đó có một vài chữ cổ.

Đến ngay cả tên đeo kính gọng vàng cũng không nhận ra được những chữ đó là gì, nhưng những tên cướp đó không để tâm, họ lấy ra cái hàn điện đã chuẩn bị từ trước và cắt đứt các mắt xích.

Chỉ riêng chiếc tủ đã có giá trị như vậy, thì đương nhiên những thứ có trong chiếc tủ lại càng có giá trị hơn.

Trong ánh mắt của tất cả bọn họ đều để lộ ra vẻ tham lam.

Ngay khi mắt xích đầu tiên bị cắt đứt, trong hang đột nhiên có một làn gió lạnh thổi qua, những tên cướp đó có vẻ như nghe thấy tiếng động phát ra phía sau lưng.

Chiếc kính gọng vàng rơi xuống, những tên cướp khác rút chốt súng và từ từ bao vây quanh bốn góc.

Ở góc có một chồng đá, có thể trốn được phía sau, trong số đó có một tên cướp đột nhiên nhảy lên trên đống đá, nhấc một người đang trốn phía sau lên như xách một con gà, sau đó ném ra trước mặt mọi người.

Đó thực sự là một cô thiếu nữ trẻ tuổi, mặc một bộ quần áo vô cùng thô sơ, nhìn giống như người dân quanh đây.

Là phụ nữ sao? Bọn cướp cũng hơi hoang mang, địa đạo này mới vừa được phá ra, sao lại có thể có phụ nữ ở đây được?

Người phụ nữ dường như rất sợ hãi, thu mình lại, toàn thân run lẩy bẩy.

Tên đeo kính gọng vàng bước đến, túm lấy cổ của cô gái, ép cô phải ngửa mặt lên nhìn chúng.

Cô gái này tuy trông nhếch nhác bẩn thỉu, nhưng có vẻ ngoài lại vô cùng xinh đẹp.

“Nói, tại sao cô lại vào đây?” Tên đeo kính gọng vàng hỏi với giọng lạnh lùng.

Cô gái sợ hãi nói: “Tôi, tôi lên núi để hái thuốc, sau đó bị rơi vào một cái hang, không biết vì sao mà lại đi đến tận đây.”

Tên đeo kính gọng vàng nhìn tên thuộc hạ của mình, sau đó nhìn qua Sóc và nói: Đại ca, ở đây đúng là có một cái hang.

Cái hang rất nhỏ, với một cô gái thân hình nhỏ bé thì có thể trèo qua được, nhưng mấy tên cao to lực lưỡng thì không được.

Tên đeo kính gọng vàng khẽ nheo mắt, mấy tên cướp đã không kìm được lòng mà mê mẩn nhìn cô gái xinh đẹp đó.

“Đại ca, các anh em cũng cả tháng nay chưa được gặp phụ nữ rồi, anh thấy có phải không?” Sóc không nhịn được, nuốt nước bọt nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio