Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

chương 424

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tôi trần truồng, đi trên không về phía anh ấy, mỗi một bước đều như giẫm trên đất bằng.

Anh ấy hơi hơi híp mắt, dùng ánh mắt nhìn kĩ tôi: “Em muốn làm gì?”

“Còn có thể làm gì?”

Tôi cắn cắn môi, lộ ra một ra một nụ cười tà ác, “Đương nhiên là làm anh.”

Nói xong, tôi đi tới trước mặt anh ấy, đưa tay ôm lấy cô ấy, còn hai chân thì quấn lấy thắt lưng anh.

Sắc mặt của tôi lập tức thay đổi, ôm đầu của mình, hoảng sợ cực độ.

Trời ạ, kiếp trước rốt cuộc tôi đã làm cái gì thế, thế mà tôi lại làm gì đó với anh ta ở trong ao nham thạch, khẩu vị của tôi cũng thật là nặng.

Có thể tưởng tượng, Chu Nguyên Hạo bị tôi ‘cưỡng gian’, trong lòng hận tôi đến cỡ nào.

Về sau tôi nên nhìn mặt anh ta thế nào.

Đời này, lần đầu anh ấy tiên gặp tôi, cũng là bá vương ngạnh thượng cung, có phải là vì trả thù tôi kiếp trước đã làm gì kia gì kia với anh ấy?

Lòng từng đợt căng chặt, kiếp trước tôi thật sự là làm bậy.

“Khương Lăng?”

Vân Kỳ ở phía trước bỗng nhiên gọi tôi, “Mau đến xem.”

Tôi lập tức điều chỉnh tâm tình thật tốt, bước nhanh đi qua, Vân Kỳ dẫm một con quỷ hình người nhưng không có mặt dưới chân, con quỷ kia vẫn chưa chết, vẫn đang liều mạng giãy dụa.

Trong lòng tôi cảm thán, ôm một cái đùi bự thực sự là có ưu đãi như thế, chuyện gì anh ta cũng có thể giải quyết, trên đường đi lại gặp thêm mấy con quỷ và cơ quan, đều bị anh ta thoải mái phá giải, làm cho tôi ngay cả khoái cảm xông xáo đánh BOSS cũng không có.

Tòa kiến trúc trước mắt này như là một tòa tháp cao, anh ta nâng tay đẩy ra, nhất thời ánh sáng vàng chói mắt chợt lóe qua ánh mắt của tôi.

Bên trong tất cả đều là đủ loại vàng bạc châu báu, quốc khố của một nước, chẳng qua cũng chỉ như thế.

Vân Kỳ ngay cả liếc mắt xem mấy thứ này một cái cũng không có hứng thú, nói: “Tòa tháp này tổng cộng có ba tầng, chúng ta đi lên lầu trên xem thử.”

Tôi gật gật đầu, theo anh ta đi dọc theo cầu thang lên, đi đến tầng thứ hai, tôi bỗng nhiên đã nhận ra có nguy hiểm, cúi đầu vừa thấy, dưới sàn nhà dưới bỗng nhiên có một chất lỏng màu đen đang trào ra, chất lỏng màu đen kia giống như một dòng suối nhỏ, đang chảy về hướng của hai chúng tôi.

Sắc mặt tôi ngưng lại, nói: “Độc dịch hồ Vọng Nguyệt?”

Loại nọc độc của địa ngục này, là một loại hình pháp của ngục tầng thứ bảy, có một hồ nước, tên là hồ Vọng Nguyệt, tên rất đẹp, nhưng kỳ thật vô cùng khủng bố, bên trong hồ nước tất cả đều là chất lỏng màu đen, loại chất lỏng này có kịch độc, người trúng độc sẽ không chết, nhưng cơ thể sẽ hư hỏng thối rữa dần dần, mỗi ngày khi sinh hoạt đều vô cùng đau khổ.

“Vướng víu.”

Sắc mặt Vân Kỳ trầm xuống, đi lên phía trước, vươn tay ra, vươn một trảo lên không, bỗng tất cả chất lỏng đều chuyển động, bồng bềnh ở không trung, đọng lại thành một quả cầu lớn tối đen như mực, anh ta vung tay lên, quả cầu kia bay ra ngoài cửa sổ, rơi xuống vực sâu không thấy đáy.

Tiếp theo, anh ta lại đẩy cửa từ tầng thứ hai ra.

Mắt tôi sáng lên, trong tầng này có bày một giá sách và cả hóa chất, trên giá hóa chất bày đủ loại bình xanh xanh đỏ đỏ, mà trên giá sách cũng đầy đủ loại sách.

Tôi rút ra một quyển sách, lật mấy trang, phát hiện là bản đơn lẻ thời đại nhà Đường, còn có không ít thẻ tre, tôi lại rút ra một quyển thẻ tre, hóa ra là Chiến quốc thời đại “Sơn hải kinh”.

Tất cả sách này đều vô giá, tôi chỉ cần lấy đại một quyển ra ngoài là kiếm cả bộn tiền.

Tôi lại nhìn nhìn đống đan dược này, có Nguyên đan, Kim Ô Hoàn, Huyền Nguyên Đan, Hóa Ứ Đan, Linh Phách Đan, Bồi Nguyên Đan, Tẩy Cốt Đan, Dưỡng Hồn Đan, Kim Hoàn Đan, Mộc Hoàn Đan, Thủy Hoàn Đan.

.

.

.

.

.

Rất nhiều đan dược đều là linh đan đã thất truyền, tôi mở một lọ ra ngửi ngửi, đậm mùi nồng của đan dược.

Cho dù qua nhiều năm như vậy, đống đan dược này vẫn đang hữu hiệu.

Tôi mở ba lô ra, không chút khách khí bỏ hết đống đan dược này vào ba lô.

Nhìn thấy một ba lô tràn đầy đan dược, trong lòng đều là cảm giác thành tựu.

Chúng tôi lại đi lên tầng thứ ba, lại giết một con quỷ lợi hại ở cầu thang, vốn tôi nghĩ đến tầng thứ ba sẽ cất chứa rất nhiều pháp khí lợi hại, vừa vào cửa, tôi lập tức trở nên ngây dại.

Nguyên cả tầng lầu, chỉ có duy nhất một đồ vật.

Đó là một cái gương.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio