Trông anh ấy có vẻ không hài lòng, giống như một con báo đen không ăn được con mồi, đôi mắt của anh ấy nheo lại, tôi nắm lấy cánh tay của anh ấy, kéo lại gối dưới cổ mình rồi nói: “Ngủ đi.
”
Lúc này khuôn mặt của anh ấy mới dịu đi một chút, cánh tay còn lại của anh ấy vươn ra ôm chặt tôi vào lòng.
Đột nhiên, cửa phòng ngủ mở ra, khuôn mặt tuấn tú của Khương Kha hiện ra, trong bóng tối, tôi như nhìn thấy vẻ mặt u ám của cậu ấy, trong mắt hiện lên vẻ ghen tị.
Chu Nguyên Hạo đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt mở to ra, đóng sầm cửa lại, nói bên tai tôi: “Đừng quan tâm đến cậu ta, thằng nhóc thối đấy.
”
Tôi cười thành tiếng, nhắm mắt mình lại.
Tôi còn chưa ngủ sâu, đột nhiên nghe thấy phòng khách dưới lầu có tiếng gõ cửa, tôi mất kiên nhẫn dụi dụi mắt nói: “Ai vậy nhỉ, đã muộn như vậy rồi.
”
Sắc mặt của Chu Nguyên Hạo càng thêm khó nhìn, đè tôi xuống rồi nói: “Để anh đi xem cho.
”
Tôi nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí của anh ấy, khóe miệng giật giật: “Hay là để em đi cho, lát nữa khỏi phải xuống nhặt xác.
”
Tôi mặc bộ đồ ngủ vào rồi xuống tầng mở cửa, cửa vừa mở ra, một người phụ nữ trên người dính đầy máu đen xông vào, xông đến trước mặt tôi: “Khương Lăng, cô hãy giúp tôi với.
”
Tôi sững sờ một lúc, nhìn một lúc lâu mới nhận ra, vậy mà cô ta chính là Phó Thu Hằng.
Phó Thu Hằng là cương thi đầu tiên tôi gặp phải.
Khi còn sống, cô ta là một trong số những cô gái điếm nổi tiếng trong những năm đầu của thời kỳ dân quốc, sau khi thức tỉnh, vì trả thù mà cô ta đã lẩn trốn ở trường học, cùng ăn cùng ở với con gái của kẻ thù suốt năm, cuối cùng đã giết hết bọn họ.
Lúc đó thực lực của tôi rất yếu, cô ta có sức mạnh của một con phi cương, tôi căn bản không thể nào đánh thắng cô ta được, tôi liền miệng lưỡi nhanh nhẹn, thuyết phục cô ta để cô ta tha cho tôi.
Sau này, dường như cô ta đã trở thành minh tinh điện ảnh không có danh tiếng lắm, cô ta còn ở bên cạnh một người đàn ông giàu có, sống một cuộc sống sung sướng.
“Phó Thu Hằng sao? Cô có chuyện gì vậy?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Cô ta từ trên mặt đất bò dậy, lo lắng nhìn ra ngoài cửa, vội vàng đóng cửa lại: “Khương Lăng, anh chàng quỷ gây hạn hán lần trước đi cùng cô, bây giờ đang ở đâu vậy?”
Tôi hơi nheo mắt lại: “Cô tìm người đó có việc gì vậy?”
“Ở Hà Thành của chúng tôi lại xuất hiện thêm một con quỷ gây hạn hán nữa.
” Phó Thu Hằng lo lắng nói: “Tên đó đang truy lùng cương thi ở khắp nơi trong thành phố, nếu ai không chịu phục tùng gã ta thì đều sẽ bị giết.
”
Tôi cau mày lại: “Nào, ngồi xuống đây rồi nói.
”
Tôi bảo cô ta ngồi xuống ghế sô pha, trên ngực cô ta có một lỗ thủng khoảng mười phân, máu đen không ngừng chảy ra, tôi không nhìn nổi cảnh đó nên lập tức đưa cho cô ta một viên thuốc, cô ta tỏ vẻ biết ơn sau đó nhấp một ngụm nuốt nó vào.
Lúc này, Chu Nguyên Hạo và Khương Kha bước xuống lầu, vẻ mặt của cô ta chợt thay đổi, nhanh chóng đứng lên, nhìn hai người bọn họ với vẻ cảnh giác và sợ hãi, tôi xua tay nói: “Cô đừng sợ, bọn họ đều là người nhà của tôi cả.
”
Câu nói này của tôi dường như đã khiến Chu Nguyên Hạo hài lòng, anh ấy mỉm cười vui vẻ.
“Con quỷ gây hạn hán mới đến đó trông như thế nào? Tên của gã ta là gì?” Tôi hỏi.
Phó Thu Hằng tái mặt lại nói: “Tôi nghe Hướng Vận Đông nói rằng tên của hắn ta là Lục Thương Quyền, đến từ địa ngục.
”
Khi tôi nghe thấy hai chữ địa ngục, gương mặt tôi thay đổi sau đó hỏi cô ta: “Hướng Vận Đông là ai vậy?”
“Hướng Vận Đông cũng là một cương thi.
” Phó Thu Hằng nói: “Ở Hà Thành có rất nhiều cương thi.
Linh mạch trong đất ở khu vực này rất thích hợp cho việc tu luyện của cương thi.
”
Sau khi một cương thi trở thành phi cương, nó mới có thể sở hữu trí tuệ gần giống như một con người.
Tôi cau mày lại nói: “Ở Hà Thành có khoảng bao nhiêu phi cương?”
“Ít nhất là từ hai đến ba trăm phi cương.
”
Tôi hít một hơi khí lạnh, nhiều đến như vậy sao.
Phó Thu Hằng nói: “Để tồn tại trong xã hội loài người, hầu hết những cương thi này đều không ăn thịt người mà thay vào đó họ ăn những thức ăn khác.
”
Cũng có thể nói rằng nếu như nhiều phi cương như vậy đều kiếm thức ăn trong thành phố, thì thành phố sẽ trở nên vô cùng náo loạn, khiến cả nước đều biết rồi.