Mai Sơn Lúc này, cửa phòng bị đánh bật ra, Chu Nguyên Hạo xông vào, sợi roi đen mang theo tia sét đánh vào cơ thể ma nữ, cơ thể ma nữ bị đánh bay ra ngoài, tia chớp cuốn lầy thân thể của cô ta, sau đó một làn khói xanh xuất hiện.
Ma nữ vùng vẫy, lộ ra vẻ mặt vô cùng đau đớn, nhưng không thể nào thoát ra khỏi tia sét, cô ta tiếp tục lăn lộn trên mặt đất.
Con ma này có khả năng tạo ra ảo ảnh, thực lực vô cùng mạnh, tướng quân Kim Giáp không có cách nào, nhưng một khi đã xâm nhập vào cơ thể cô ta thì cô ta hoàn toàn không phải là đối thủ của tướng quân Kim Giáp.
Chẳng bao lâu sau, linh hồn của ma nữ bắt đầu xẹp xuống, cuối cùng “bụp” một tiếng, nó biến thành một đống máu thịt thối rữa.
Tướng quân Kim Giáp trèo ra khỏi đống máu thịt và bay trở lại tay tôi, từ khi tôi lập khế ước với nó, tôi đã tâm linh tương thông với nó.
Tôi có thể cảm nhận được, một lần có thể hít được nhiều oán khí như vậy khiến trong lòng nó vô cùng mãn nguyện.
Sắc mặt Chu Nguyên Hạo có chút khó coi, trước đó anh ở trong hầm đã bị ảo ảnh của ma nữ mê hoặc, mặc dù chỉ bị mê hoặc vài phút đồng hồ, nhưng lại khiến người có bản tính kiêu ngạo như anh cảm thấy rất nhục nhã.
Chúng tôi tìm ra công tắc, mở tắm thép bịt kín cửa ra vào và cửa sổ, cùng nhau đi xuống lầu thì lại thầy trong phòng khách có một cô gái khoảng , tuổi đang đứng bên cạnh Lương Gia Trinh, dáng người cao cao, gương mặt xinh đẹp, trên tay cầm một thanh kiếm, búi tóc cao trên đỉnh đầu, mặc áo phông đen và quần jean, trông rất hiên ngang.
Cô ấy ngẩng đầu, nhìn thầy Chu Nguyên Hạo đứng bên cạnh tôi, sắc mặt liền thay đổi, nghiêm nghị nói: “Chả trách ma khí trong phòng này lại nồng đến như vậy, thì ra là có con ma như anh ở đây.
Giữa thanh thiên bạch nhật mà anh còn dám làm hại con người, nếu tôi không thu phục anh lại thì tôi không phải là đạo sĩ của phái Mai Sơn nữa rồi!”
Thân thủ của cô ấy vô cùng nhanh nhẹn, cô ấy rút thanh kiếm bằng gỗ gụ ra, đầu ngón chân đứng trên tay vịn gỗ của cầu thang, đâm về phía Chu Nguyên Hạo.
Tôi nhanh chóng nói: “Em gái à, em hiểu lầm rồi…”
Chu Nguyên Hạo đẩy tôi ra, vung chiếc roi dài màu đen trên tay, bắt đầu đầu với cô ấy.
Cô gái đó quả nhiên là truyền nhân của phái Mai Sơn, ra mấy chục chiêu với Chu Nguyên Hạo, còn hết lần này đến lần khác lấy những lá bùa ra, nhưng tất cả đều bị Chu Nguyên Hạo hóa giải lần lượt.
Cuối cùng, Chu Nguyên Hạo dùng roi đánh vào eo của cô ấy, cô ấy lăn ra khỏi thang, đang định đứng dậy thì Chu Nguyên Hạo bước tới giẫãm lên ngực cô ấy, cô ấy tức giận nhìn trừng mắt nhìn anh rồi nói: “Anh đừng có mà tự đắc, nếu không phải vì thanh kiếm Thanh Phong mà tôi thường dùng không có ở bên cạnh, thì anh đã sớm bị tôi đánh đến hồi xiêu phách lạc rồi.
Tôi nói cho anh biết, nếu anh có gan giết tôi, đến lúc đó hàng trăm đạo sĩ của Mai Sơn chúng tôi sẽ cùng nhau xuống núi, đánh anh xuống địa ngục, khiến anh đầu thai thành một con ma đói, nếm trải sự đau khổ đáng sợ nhất của thế gian.”
Chu Nguyên Hạo hừ lạnh một tiếng: “Nếu không phải vì cô là truyền nhân của Mai Sơn thì bây giờ cô đã trở thành một xác chết rồi đấy.”
Tôi nhanh chóng chạy đến rồi nói: “Em gái, em đã hiểu lầm rồi.
Chúng tôi không phải đang hại người mà là đang giúp dân trừ hại cơ mà.”
Cô gái hừ một tiếng: “Các người đừng tưởng rằng tôi còn trẻ mà có thể lừa được tôi.”
Tôi chỉ vào Lương Gia Trinh đang nằm hôn mê rồi nói: “Anh ta chính là chủ nhân của ngôi nhà này, bên trong lò sưởi có một căn hầm.
Em có dám cùng tôi đi xuống căn hầm đó không?”
Cô gái đó trừng mắt nhìn tôi: “Có gì mà không dám chứ? Đi thì đi, tôi muốn xem thử cô sẽ giở trò gì.”
Tôi kéo cô ấy đứng lên rồi dẫn cô ấy đi vào căn hầm, vừa bước vào thì cô ấy đã tỏ vẻ khó chịu và sụt sịt mũi: “Sao lại có mùi máu nồng thế này.”
Tôi vỗ vai cô ấy: “Em phải suy nghĩ lại đi, nếu sau như em nhìn thấy những cảnh ở bên dưới, sau này gặp ác mộng thì không liên quan gì đến chúng tôi đâu nhé.”
Cô gái có chấp ngẩng đầu lên: “Đừng coi thường tôi, tôi không sợ đâu.”
“Được thôi.” Tôi bất lực duỗi hai tay ra chỉ vào bàn mổ: “Nhìn đi.”
Cô ấy vừa nhìn thoáng qua thì sắc mặt liền trở nên trắng bệch, chạy đến bên cạnh nôn thốc nôn tháo.
“Em nhìn đi, chị đã bảo em đừng xem mà, em nằng nặc muốn nhìn đấy nhé.” Tôi vỗ nhẹ vào lưng cô ấy: “Em đừng vào phòng đông lạnh xem nữa, nếu không chị đoán em sẽ phải nôn hết bữa tối hôm qua ra đầy.”
Khi đi ra khỏi hầm, cô ấy vẫn không chịu thừa nhận sai mà nói: “Những người ở dưới, các người bảo anh ta giết thì là anh ta giết sao? Nói không chừng các người mới là chủ nhân của cái nhà này.”
Tôi có chút không nói nên lời: “Em nhìn cái tạp dề mà anh ta đang mặc đi.
À đúng rồi, còn có bức ảnh trên tường nữa.”
Cô ấy ngẩng đầu lên và nhìn thầy trên tường treo một bức ảnh lớn, người đàn ông trong bức ảnh đang mặc bộ đồ vest, mang một đôi giày da và ngồi trên chiếc ghế sô pha đặt riêng từ Ý.
Bề ngoài anh ta trông có vẻ hiền lành, nhưng ánh mắt lại khiến người ta cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
Cô ấy không còn mặt mũi gì cả, tiến lên đá vào người Lương Gia Trinh: “Đúng là đồ cầm thú.”
Tôi nhanh chóng ngăn cô ấy lại: “Thôi được rồi, đừng đá anh ta nữa, mau báo cảnh sát đi, anh ta là người sống, đương nhiên đã có pháp luật trừng phạt anh ta.”
Cô gái nhìn khuôn mặt của Lương Gia Trinh thở dài một hơi, sau đó quay đầu lại nhìn Chu Nguyên Hạo, nói với vẻ mặt khó hiểu: “Kỳ quái, trên người anh không có oán khí.
Trông anh giống như một con ma hoang cô đơn bình thường, nhưng một con ma hoang cô đơn thì làm gì có thực lực như anh cơ chứ?
Chẳng lẽ anh có nguyện vọng gì đó chưa làm được sao?”
Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói: “Liên quan gì đến cô cơ chứ?”
Cô gái trừng mắt lên: “Sao lại không có liên quan chứ? Một con ma như anh mà lại chị này, người và ma ở cùng một chỗ, ai mà biết anh có âm mưu gì không chứ?”
Tôi vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện: “Đừng cãi nữa, đừng cãi nữa, em gái, chuyện giữa chị và anh ấy không thể giải thích rõ trong vài câu nữa, người nhà của em đâu?”
Sắc mặt của cô gái chợt thay đổi, ánh mắt có chút lay động: “Tôi xuống núi để tu luyện, nếu không lập được thành tích gì thì sẽ không trở về.”
Tôi thầm nghĩ trong bụng, không phải là em trốn nhà đi chứ.
Cô gái ấy nói: “Nếu chỉ là hiểu lầm thì tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa, các người tự đi giải trình với cảnh sát đi.” Sau đó, cô ấy vội vàng chạy ra ngoài.
Tôi chợt cảm thấy bát lực, quả nhiên là cô ấy đã bỏ nhà ra đi.
Chu Nguyên Hạo không muốn vướng vào cảnh sát nên đã gọi điện cho chú Trịnh nhờ chú Trịnh giải quyết, sau đó anh ấy cùng tôi rời khỏi biệt thự.
Trên đường trở về, trong lòng tôi vẫn còn sợ hãi, nếu năm đó tôi không ra tay trước, chắc tôi đã trở thành xác chết trong hầm từ lâu rồi.
Định mệnh là một điều thật sự kỳ diệu, tôi cứ nghĩ đêm hai năm trước là đêm đen tối và xui xẻo nhất đối với tôi, nhưng không ngờ đó là đêm may mắn nhất trong cuộc đời tôi.
Khi xe chạy vào thành phố, Chu Nguyên Hạo đột nhiên nói: “Đến ngã tư tiếp theo, rẽ trái.”
Tôi ngạc nhiên quay đầu sang nhìn anh: “Đi đâu vậy?”
“Đi rồi thì sẽ biết.”
Tôi bối rối chỉ biết làm theo lời anh, lái xe gần một tiếng đồng hồ, đến trước cửa của một khách sạn năm sao, tôi khó hiểu nhìn anh: “Cần làm việc đó thì chỉ cần về nhà làm là được rồi, tại sao phải đặt khách sạn chứ? “
Chu Nguyên Hạo có chút không nói nên lời, bảo tôi đậu xe ở trước cửa, người gác cửa liếc nhìn xe của chúng tôi với vẻ mặt khinh thường, thậm chí còn không thèm hỏi một câu.
Bước vào đại sảnh, Chu Nguyên Hạo lấy ra một tắm thẻ đen, sắc mặt của người phục vụ quây lễ tân lập tức thay đổi, gọi điện thoại xong, quản lý đại sảnh vội vàng đi tới, gật đầu chào hai chúng tôi: “Thật không ngờ là hai vị khách quý đã đến, thật là thát lễ quá, mong quý ngài và quý cô lượng thứ cho.
“
Chu Nguyên Hạo nhẹ giọng nói: “Tôi đã đặt phòng rồi.”
“Vâng, vâng.” Quản lý sảnh nháy mắt với quầy lễ tân, quầy lễ tân lập tức đưa thẻ phòng qua: “Thưa ông, thưa bà, hai người đã đặt phòng cao cấp.
Đây là thẻ phòng của quý ngài và quý cô ạ.”
Tôi nhận lấy thẻ phòng, thẻ phòng được làm rất đẹp, tôi không biết nó được làm bằng chát liệu gì, nó trong suốt nhưng khi cầm trên tay thì có cảm giác như một lớp kim loại.
Người quản lý sảnh đích thân dẫn chúng tôi vào thang máy, người gác cửa đứng đằng kia cũng hoảng sợ nhìn chúng tôi, như thể sợ rằng chúng tôi sẽ khiếu nại trước mặt người quản lý.
Ta liếc anh ta một cái, cho dù anh ta có xem thường chúng tôi thì chúng tôi cũng không thèm khiếu nại anh ta làm gì.
Những căn phòng hạng sang hàng đầu của khách sạn này nằm trên tầng cao nhất, chiếm cả một tầng, với đủ loại tiện nghi.
Chu Nguyên Hạo đã thay một chiếc quần bơi họa tiết da báo bước ra ngoài cùng với đôi chân dài miên man, dưới ánh đèn, dáng người của anh chuẩn soái ca, nếu không nói thì tôi còn tưởng là một người mẫu đang đi đến nữa kìa.
Anh ôm tôi từ phía sau, áp môi vào tai tôi nói: “Cùng nhau bơi có được không?”
Tôi đỏ mặt: “Tôi là vịt cạn mà.”
Anh cười xấu xa, ôm ngang lấy tôi rồi nhảy xuống bể bơi.
Tôi bị dọa một phen, uống phải vài ngụm nước rồi vịn vào vai anh ngoi lên, tức giận nói: “Anh làm gì vậy?
Tôi đang đang mặc quần áo.”
“Cởi ra là được rồi.” Anh dùng sức nắm lấy áo sơ mi của tôi, xé toạc ra, chiếc áo sơ mi lập tức bị xé ra, sau đó ngay cả quần lót của tôi cũng bị xé ra.