Trên giường lớn, Tô Diệp ôm cánh tay Đỗ Hành, trong đầu buồn bực không biết đang nghĩ gì đây.
Đỗ Hành đã nhận thấy được cả một ngày nay cô cũng có chút mất hồn mất vía, nhưng mà anh không hỏi, anh đang chờ cô chủ động tự nói với mình.
Tô Diệp buông cánh tay ra, lật người nằm sấp trên ngực anh, cúi đầu nhìn chằm chằm vào anh.
"Trước kia anh nói với em, nói có một mình em đã đủ cho anh chịu được, sao còn dám muốn có con trai gì nữa, anh nói thật lòng lqd sao?" Tô Diệp bắt đầu trên cao nhìn xuống ép hỏi.
Đỗ Hành gật đầu: "Tự nhiên là thật." Nuôi một mình cô, đều muốn nhức đầu hơn nuôi mười đứa bé.
Tô Diệp tựa gương mặt vào trên bộ ngực rộng rãi của anh, nhíu mày cười ngọt ngào: "Không phải anh đang dỗ em chứ? Chẳng lẽ về sau anh lại có con trai bên ngoài, liền không cần em nữa?"
Đỗ Hành cau mày: "Đầu nhỏ của em lại đang suy nghĩ lung tung gì vậy?"
Tô Diệp gật gù hả hê trên người của anh đưa lqd chân ra: "Không nghĩ gì cả, em chỉ muốn nghe anh nói thôi!"
Đỗ Hành thấy dáng vẻ nghịch ngợm của cô, đưa tay vuốt vuốt tóc cô: "Hôm nay đây là thế nào?"
Tô Diệp ôm cổ anh, lắc lư trên người của anh: "Không sao cả, em muốn anh nói cho em nghe. . . . . ."
Đỗ Hành mỉm cười thở dài một tiếng, không thể làm gì khác hơn nói: "Được, vậy anh nói."
Anh ngưng mắt nhìn cô gái làm mưa làm gió ở bên trên người mình, khàn khàn nói: "Có em, anh cũng không dám muốn thêm gì nữa, em đã giày vò đủ để anh sống thiếu mười năm, nếu như con trai con gái lại đến giày vò anh...anh sẽ mất mạng thôi."
Sau khi nghe xong Tô Diệp rất hài lòng, chợt ủ rũ cúi đầu nằm ở trên ngực anh ợ hơi: "Ai, xem ra em giày vò anh đến mức ngay cả hương khói cũng không dám tưởng tượng rồi."
Đỗ Hành cười vỗ vỗ lưng của cô: "Bây giờ em mới biết ư?"
Ai biết sau khi Tô Diệp nghe xong lại thở dài lqd nặng nề: "Được rồi, vậy thì em không cần nó nữa."
Đỗ Hành nhíu mày không hiểu: "Không cần cái gì à?"
Tô Diệp tiếp tục làm vẻ cúi đầu ủ rũ: "Em nói bé con trong bụng em! Nó còn chưa ra đời nữa, kết quả cha nó cũng không muốn nó, thật là mệnh khổ!"
Đỗ Hành nghe vậy, lập tức hiểu ý tứ trong lời nói của cô, trong khoảng thời gian ngắn lại không biết làm phản ứng gì đứng ngốc ở chỗ đó.
Chỉ chốc lát sau, trong đôi mắt thâm u của anh phát ra vẻ mừng rỡ như điên, hai tay khẩn trương đỡ eo Tô Diệp, cắn răng nói: "Cô nhóc xấu xa, anh nói không cần nó lúc nào hả?"
Tô Diệp nằm sấp trên người anh tiến hành vu oan: "Anh vừa mới nói, anh chỉ sợ bé con của chúng ta ra ngoài khiến cho anh giảm thọ! Chỉ vì anh sống thêm vài năm, chẳng lẽ muốn em nhịn đau cắt thịt. . . . . ."
Cô còn chưa nói hết lời, liền bị Đỗ Hành lật người đè ở phía dưới, hai mắt anh bắn ra ánh sáng nguy hiểm, cắn răng oán hận lqd nói: "Em thật sự là quá giảo hoạt rồi, lại gạt anh như vậy!" Tuy nói cắn răng nghiến lợi, nhưng lại vẫn không che giấu được mừng như điên trong đôi mắt.
Tô Diệp ngửa mặt cười đến mức rất ngọt ngào với anh: "Thế nào, anh không sợ giảm thọ nữa hả?"
Đỗ Hành cúi đầu, tiến tới bên tai cô khẽ cắn, nói nhỏ: "Không sợ, mạng của anh đây nhất định bồi thường ở trên người em rồi." Anh ngồi dậy, cẩn thận lấy tay mơn trớn bụng còn bằng phẳng của Tô Diệp, dịu dàng nói: "Xem ra tương lai cũng muốn bồi thường ở trên người vật nhỏ này."
Anh giương mắt, nhìn gương mặt tinh xảo dịu dàng của Tô Diệp: "Lúc nào thì em phát hiện? Sao không nói cho anh biết sớm một chút?"
Tô Diệp duỗi duỗi tay chân: "Em cũng không phải quá chắc chắn, ngày mai đang định đi bệnh viện đấy."
Đỗ Hành lập tức giận tái mặt, cúi đầu ngưng lqd mắt nhìn cô: "Em… em cố ý hành hạ anh sao?"
Ngày hôm sau, Đỗ Hành tự mình lái xe mang theo vợ yêu đi tới bệnh viện, lặng lẽ nhận một số. Người trong Bệnh viện phụ sản vô cùng nhiều, xếp hàng dài, vừa muốn nộp phí vừa muốn rút máu, rất phiền toái.
Đỗ Hành cẩn thận đỡ Tô Diệp, cau mày nói: "Anh đã nói trực tiếp tìm người hỗ trợ kiểm tra một chút, em nhất định muốn tới nơi này đăng kí, cẩn thận kẻo không tốt với thân thể."
Tô Diệp không có cách nào: "Ngộ nhỡ thật sự không có, ngược lại để rất nhiều người biết, đó không phải rất mất mặt sao?"
Tuy Tô Diệp nói như vậy, nhưng kỳ thật trong lòng cô biết trúng chiêu có thể là %, chỉ có điều cố ý không nói thôi, nhân cơ hội này nhìn dáng vẻ anh gặp khó khăn tâm thần thấp thỏm cũng tốt.
Quả nhiên sau khi Đỗ Hành nghe lời này, mặc dù nhìn ngoài mặt không ra vẻ gì, nhưng cô có thể cảm thấy được rõ ràng anh khẩn trương.
Cuối cùng lúc bác sĩ không chút biểu tình tuyên bố Tô Diệp thật sự mang thai, hơn nữa chẩn đoán mang thai sáu tuần thì môi đang khẩn trương căng thẳng của Đỗ Hành không nhịn được tràn ra một nụ cười, lqd tới nắm tay Tô Diệp mà nói: "Em thực sự mang thai."
Trên đường trở về, Đỗ Hành nhắm mắt theo đuôi đỡ Tô Diệp, chỉ sợ cô sơ ý một chút làm mất bảo bối mèo nhỏ của anh, Tô Diệp lại kiên quyết không để cho anh đỡ: "Chân anh không tốt, bây giờ em không có biện pháp đỡ anh, anh phải coi chừng, không cần phải để ý đến em."
Đỗ Hành đột nhiên cảm thấy mình đang bê đá tự đập vào chân của mình, nhưng mà anh lại cực kì phúc hắc, bình tĩnh nói: "Trong khoảng thời gian gần đây, em chăm sóc tốt, chân anh đã hết đau rồi, không sao."
Tô Diệp vẫn không tin: "Làm sao có thể chứ, hiện tại thì tốt rồi, khó tránh khỏi ngày nào đó lại tái phát một lần nữa, vẫn phải cẩn thận mới được."
Đỗ Hành kiên định nói: "Đương nhiên được rồi, lqd hoàn toàn khỏi rồi, sẽ không bao giờ tái phát nữa!"
Sau khi Tô Diệp phát ra một tiếng "A" thật dài, gật đầu nói: "Như vậy tốt nhất, chờ sau khi bé con của chúng ta ra đời, anh còn phải ôm nó nữa, tại sao có thể đi đứng vẫn không tốt đây?."
Lúc này hai người đã tới bên cạnh xe, Đỗ Hành mở cửa xe đỡ Tô Diệp ngồi lên, chính mình nghiêm túc nói: "Em nói rất đúng, cho nên anh đã tốt lắm."