Tới phòng của ta, định sẽ rẽ vào trong chưa kịp gì hết thì nghe một tiếng “Phong Thương”, một cơn lốc đánh về phía phòng ta, mặt ta bị ảnh hưởng bởi chiêu đó mà bị sướt vài đường, phải nói cũng nhờ ta nhanh nhẹn nếu không số phận ta cũng giống như căn phòng bây giờ rồi
Chỉ có sáu từ hình dung ‘tanh bành, tàn tạ, tan nát”
Nhìn lại căn phòng rồi lại nhìn hai cha con đang hăng say tập luyện, ta cảm thấy cuộc đời thật đen tối, căn phòng ta bị như thế này đành phải vào phòng Sesshomaru ngủ nhờ thôi chứ biết sao bây giờ
Lại một ngày qua đi, Sesshomaru trở về phòng đã kết thúc buổi tập luyện và tấm rửa sạch sẽ, vừa về liền thấy Tatsu ta nằm ì trên gường của hắn, hắn chau mày như hỏi “sao lại nằm trên giường ta” và ta cũng nghiêm túc trả lời “hai cha con ngươi đánh sập phòng ta rồi ta biết ngủ đâu, ta ngủ tạm ở đây, ngày mai sẽ có phòng mới cho ta nên ta muốn ngủ tạm ở đây”
Vẻ mắt hắn giống như phản đối, chưa để hắn phản bác ta liền chặn lời “dù gì ta là cô cô ngươi, không lẽ ngươi để ta ngủ ở phòng khách hay ngươi muốn ta ngủ chung mẹ ngươi”
Mắt hắn đen lại, chấp nhận cho ta ngủ cùng phòng, sáng dậy thì phát hiện ta đang ôm hắn vào lòng, ầy đừng nói ta nhân lúc hắn ngủ mà ăn đậu hủ hắn, ta chỉ theo bản năng thôi, khi ta ngủ ta luôn hướng người về phía ấm áp còn không phải có gối ôm ta mới ngủ được, Sesshomaru hội tụ hai yêu tố đó nên bị ta ôm cũng dễ hiểu thôi
Lúc đang ăn sáng, hắn nhìn khuôn mắt ta đầy vết trầy, lạnh nhạt hỏi thăm “mặt ngươi sao vậy?”
Hắn không hỏi thì thôi, hỏi thì lại càng bực “hai cha con ngươi đấy, muốn sử dụng tuyệt chiêu phong thương gì đấy làm ơn kiếm bãi đất trống làm làm,, các ngươi cứ nhè vào căn phong ta mà làm chưa hết, nếu không phải ta đây nhanh nhẹn thì lại chết oan uổng dưới đao của cha ngươi rồi”
“chẳng phải ngươi còn ngồi đây sao, than vãn cái gì” hắn uống xong chén sương liền bỏ chạy đi đâu, ta tức muốn phun búng máu, nếu ta không còn ngồi đây thì lấy gì than vãn với ngươi hả
Ta ăn xong lười biếng nằm dài trên ghế đá, chống tay lên trán suy nghĩ mấy chuyện trên trời dưới đất cho đỡ chán, giá như có mấy cuốn truyện tranh hay ngôn tình đọc cho đỡ chán, lúc trước với lý do thường xuyên đi diệt yêu quái bôn ba khắp nơi đâu có thời gian rảnh để đọc truyện hay suy nghĩ về việc internet này nọ, nếu có cũng là lăn vùi ngủ cả ngày nhưng xuyên về đây thì có vẻ ta lại nhàn nhạ rất nhiều nên mới đâm ra lười với hay suy nghĩ vớ vẫn thế này
Một lúc sau ta hiu hiu ngủ, Mai chạy đến bảo ta tìm Sesshomaru vì không thấy hắn đâu, ta thở dài hắn có phải yếu đâu mà sợ dữ vậy, đơn giản là ra ngoài dạo thôi mà, ta chản nản ngồi dậy tìm đôi giày xỏ vào, lấy đại con ngựa trong thành rời khỏi thành đi tìm Sesshomaru, ta men theo yêu khí của Sesshomaru tìm hắn, đi khoảng chừng phút thì thấy hắn hắn nước mắt của cái cây có hình mặt người, đó không phải là cái tên giao thanh kiếm Thiên Sinh Nha cho Sesshomaru sau này sao, cứ tưởng cái cây này sau khi Sesshomaru lớn mới bị bắt nạt không ngờ từ khi Sesshomaru nhỏ đã bắt nạt hắn rồi
“Sess… ngươi hứng nước mắt của hắn chi vậy” ta leo xuống ngựa đi đến chỗ Sesshomaru
Hắn không thèm nhìn ta, vẫn tiếp tục công việc hứng nước mắt cho đến lúc ống tre đựng đầy nước mắt của lão cây mới nói “nước mắt của hẳn có thể trị lành vết thương” sau đó hắn đưa cho ta
Ta nhận lấy, lên tiếng cảm ơn hắn, đôi lúc thấy hắn tốt bụng thật
Ta chưa kịp quay sang người cho ta nước mắt để cảm ơn thì đã bị Sesshomaru xách cổ áo ta bay lên, do tính chất bất ngờ và đầy bạo lực nên có chút hoảng loạn ta cố nuốt nước mắt vào trong, yêu cầu hắn có thể đối xử với ta dịu dàng hơn được không và cách trả lời của hắn chính là… im lặng, ta cảm thấy mình bị xem nhẹ a
Chốc lát sau, hắn đưa ta đến nơi xung quanh được bao vây là nham thạch, nè ngươi ghét ta thì nói đại đi chứ đừng có đưa ta đến chỗ này rồi quăng ta xuống nha và thật may hắn không quăng ta xuống đó, chỉ là nhẹ nhàng thả từ trên cao xuống thôi, vâng xem ra Sesshomaru đã biết thế nào là dịu dàng hơn một chút rồi nhưng ta lại đau chân a
Xoa cái chân có chút nhức nhối của ta, nhìn về phía trước ta thấy một cái đầu lâu yêu quái rất to, bên cạnh có con trâu ba mắt ta lập tức hiểu đây là nhà của Toutousai, tuy có hơi nóng nhưng ta có thể chịu được, cùng với Sesshomaru đi vào trong
Toutousai đang sửa lại thanh kiếm Huyết Phong, đôi thanh kiếm của ta đã được làm và để ngay bên cạnh hắn
Hắn thấy ta và Sesshomaru liền lên tiếng chào hỏi “ đến rồi sao, lại đây coi thanh kiếm của ngươi đi”
Ta gật đầu cầm lấy thanh kiếm, kéo thanh kiếm màu đen khỏi vỏ, ta ngạc nhiên với sản phẩm Toutousai làm ra, chuôi kiếm có màu đen thô và cầm cảm thấy nó rất nhẹ ngoài ra còn có viên đá pha lê đính trên chuôi kiếm, lưỡi kiếm dài mỏng, quả không hổ danh làm từ răng của đại yêu quái đậm mùi yêu khí của Sesshomaru vậy, có vẻ tầm thường như thanh kiếm Thiết Toái Nha vậy có điều đẹp hơn và không bị rỉ sét như thiết toái nha, thanh kiếm còn lại có màu tương phản với thanh kiếm làm từ răng nanh của sesshomaru
Thanh kiếm từ thiên thạch cùng tim của yêu quái quạ độc, ta chỉ thật không ngờ nguyên liệu điều xuất phát điều là yêu quái nhưng lại cho ta cảm giác khác nhau, nếu như thanh kiếm làm từ răng nanh của sesshomaru đậm mùi yêu khí thì thì thanh kiếm này lại đậm mùi linh khí, ta nhíu mày tỏ vẻ thắc mắc nhìn Toutousai
“à viên thiên thạch ngươi đưa cho ta không phải là thứ tầm thường, tuy ta không biết nó là gì nhưng nếu so với răng của đại yêu quái thì nó sẽ không khác là bao, nhưng nó chỉ có tác dụng cho ngươi chém giết bình thường chứ không thể phóng sức mạnh của ngươi nên ta cho nó kết hợp với tim của yêu quái quạ kia, kì thật ta cũng đã kiểm tra rồi, tên yêu quái đó ít nhất cũng năm tuổi, ngươi có thể đấu lại nó quả thật lão gì ta cũng nên nhìn ngươi một con mắt khác”
Lão im lặng thổi lửa cho thanh kiếm Huyết Phong, một hồi sau mới tiếp tục nói “nhưng ta lại không hiểu sao thanh kiếm lại có linh khí, có lẽ là nhờ viên thiên thạch đi, còn quả tim thì chỉ giống như chất dẫn thôi”
Ta chăm chú nhìn hai thanh kiếm mới của ta, thật muốn tìm chỗ trống nào đó thử kiếm, nhưng trước tiên phải đặt tên cho nó đã, nghĩ một hồi lâu cũng chưa nghĩ được tên cho nó, ta quay sang hỏi sesshomaru đang ngồi cạnh tabg-ssp-{height:px}
“ngươi nghĩ giúp ta tên thanh kiếm với”
Hắn ngồi cạnh ta, giúp ta suy nghĩ tên cho thanh kiếm, ta vò đầu quả thật nếu có thể thì ta không muốn đặt tên bởi vì ta không giỏi đặt tên các đồ vật cho lắm. cầm thanh kiếm làm từ thiên thạch kia, chưa kịp chạm vào thì cánh tay ta bị bập tung ra ngoài như nó không ho ta chạm vào
Ta và sesshomaru ngạc nhiên, cùng lúc quay đầu về phía totosai, ta bực bội hỏi lão “sao ta không chạm được thanh kiếm kia”
“với thanh kiếm từ răng ngài sesshomaru bởi vì ngài ấy tự nguyện cho ngươi răng để làm kiếm nên ngươi có thể chạm vào nó nhưng với thanh kiếm kia bởi vì yêu quái quạ là do ngươi giết, dù đã chết nhưng oán niệm của của nó về ngươi lại được lưu giữ trong tim của nó, bởi vì coi ngươi là kẻ thù nên nó không muốn người chạm vào thanh kiếm, nó không muốn ngươi làm chủ nhân nó” lão vừa thổi lửa đúc kiếm vừa nói
“vậy ta phải làm sao?”
“còn sao nữa, ngươi dùng sức mạnh áp chế nó, dù nó là yêu quái nhưng chả phải đã đánh thắng nó sao, cứ tập trung sức mạnh rút kiếm khỏi vỏ coi như ngươi đã có được nó”
Ta có chút chần chừ, vì ban nãy chỉ vừa chạm nhẹ tay ta đã bỏng thế này nếu có thể cầm tay ta sẽ ra sao đây, nói thật so với sợ chết thì ta sợ đau hơn nhưng ta lại rất vừa ý thanh kiếm này, rối rắm một hồi ta cũng quyết định thử một lần, dù sao nguyên vật liệu từ thanh kiếm ta cũng bán sống bán chết mới có được, không thể bỏ qua một cách dễ dàng như vậy
Tập trung sức mạnh lên tay, ta nhịn đau đưa tay cầm thanh kiếm, lúc ta sắp rút được kiếm thì yêu lực của thanh kiếm bỗng dưng bộc pháp, tay ta đau tới mức như xương đang vỡ ra từng mảnh
“ngu ngốc, mau buông thanh kiếm ra” Sesshomaru la lên, ta biết hắn lo cho ta nhưng phóng lao phải theo lao, ta không muốn bị thương một cách vô ích
Tập trung linh lực trấn áp yêu khí, đừng đùa với ta, lúc trước giao chiến với nó, ta còn chưa phát huy hết sức lực, bây giờ ngay cả quả tim ta còn không trấn áp nổi thì sau này kiêu ngạo của ta còn đâu nữa
‘con người chết dẫm, không ngờ ta lại thua ngươi lần nữa” tiếng của yêu quái quạ từ thanh kiếm, giọng đầy phẫn nộ không cam lòng
Kệ ngươi chứ, không cam lòng ta cũng mặc kệ ngươi ai bảo ngươi đang nằm trong tay ta
Lúc ta rút được kiếm, sức lực gần như không còn, tay bị xay xướt đến tan nát, tay áo kimino cũng không còn nguyên dạng
“Sơ nha, Yêu đao đặt tên vậy đi” ta mệt mỏi liếc hai thanh kiếm, thở dốc nói
“giống như ngươi đang đặt đại tên cho thanh kiếm?” lão Totosai than, thanh kiếm lão công phu làm cả bảy ngày, vậy mà tên ta đặt cho chỉ nói cho có
Nghe vậy ta liền giải thích “sơ nha là hình thái của răng yêu yêu quái trước khi trở thành răng nanh, tương đương với lực lượng của yêu quái sau này trưởng thành” ta dùng cánh tay còn chảy máu nhỏ giọt lên Sơ nha, bởi vì ta là con người, không thể áp chế yêu lực của thanh kiếm, nên phải dùng máu để làm chú dẫn, xong Sơ nha ta chuyển máu sang yêu kiếm “còn về phần Yêu kiếm chỉ đơn giản vì nó làm từ tim của yêu quái và yêu khí của nó xem chút nữ khiến cánh tay ta hỏng nên ta mới đặt như vậy, quả là có chút tùy tiện”
“ta nghe nói ngươi có cây đàn có thể vừa diệt yêu mà cũng vừa trị thương?” Totosai dừng động tác, bước đến chỗ ta
Ta gật đầu “có chuyện gì sao?”
“cho ta xem”
Ta có chút khó khăn lấy đàn ra, đọc câu chú dẫn, đây đang màu bạc hiện ngay trước mặt, vừa đúng lúc ta muốn kiểm tra nó một chút, ta thật rất muốn hỏi vì sao mỗi lần xử dụng ta lại không thể sử dụng linh lực
Lão chăm chú quan sát, nhẹ nhàng búng một dây đàn, đầu tất cả bọn ta liền đau, kì lạ trước giờ nó đâu ảnh hưởng đến ta
“ta nghĩ ngươi nên phá cây đàn này”.