Mây mù lượn lờ trên đỉnh tòa cung điện có hình dáng lẫn màu sắc tựa như một chiếc lá sen, cầm nô triệt đi tiếng đàn, vũ cơ tan trường, chủ nhân Nghê La cung, hiện tại phải nghỉ ngơi.
Chúng tiên tử mặc váy lụa màu xanh nhạt như khói khẽ khàng đóng cửa, sau đó đều tự lui về chỗ ở trong Nghê La cung. Thiên phi điện hạ đã nhập mộng, điện hạ tính tình không tốt, thích an tĩnh, phải cẩn thận nhất thiết đừng quấy nhiễu người.
Thiên phi Minh Hà lúc này đang nằm thiêp thiếp trên đại sàng trong tẩm cung Nghê La cung, trằn trọc trở mình, nửa ngủ nửa tỉnh chỉ buồn bực khó hiểu.
Đang lúc phiền lòng, chợt có mấy tiếng nổ nặng nề vang lên cách chỗ nàng không xa, là ai lớn mật như thế? Minh Hà buồn bực mở mắt, nhưng tập trung nhìn lại, lòng nhất thời lạnh mất một nửa.
Đây đâu còn là Nghê La cung phú lệ hoa mỹ, hiện tại nàng rõ ràng đang ở trong một cái lồng sắt lớn âm u lạnh băng! Minh Hà bỗng nhớ đến cái lồng huyền thiết lúc trước giam cầm Triêu Nhan ba trăm năm đằng đẵng, là ai, là ai đã nhân lúc nàng ngủ mà nhốt cả nàng vào?!
Minh Hà cố lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng đứng dậy, khi tay sờ đến đệm giường, lại cảm thấy thô ráp, cúi đầu nhìn, hóa ra dưới thân chỉ có một tấm chiếu rách nát, không khỏi đau buồn từ trong lòng.
Làm sao lại đối xử với ta đến bước này?!
Mơ mơ màng màng đi đến cửa, phát hiện chìa khóa vậy mà đã bị người mở ra, nàng rút thiết liên, đẩy cửa ra khỏi lồng sắt, trong lòng thoáng ổn định. Nhưng vừa đưa mắt nhìn, không khỏi càng thêm ngỡ ngàng, bốn phía đâu đâu cũng là hàng rào sắt thô ráp cao vút, không làm sao tìm được lối ra.
Nàng đi lòng vòng, nhưng có đi thế nào cũng chẳng ra được, nơi này quả nhiên là một mê cung không có đường ra. Mình đến Thần giới đã nghìn năm, sao chưa bao giờ biết Thần giới còn có một nơi thế này? Minh Hà hoảng sợ, hay là, nàng đã không còn ở Thần giới?!
Bệ hạ, ngài đã đuổi ta đến nơi nào? Ngài thật sự cứ thế nhẫn tâm, muốn nhốt ta trong tử lộ này sao?!
Lệ, đã rơi xuống. Minh Hà vô lực ngồi bệt xuống nền đất lạnh băng, mặt vùi trên đầu gối mà khóc nức nở.
Bệ hạ, chỉ ngài mới có thể, mới có thể đối xử với ta như vậy? Chỉ bởi vì hắn?! Tại sao? Tại sao vậy?!
Hắn rốt cuộc có gì tốt? Ta rốt cuộc có gì không tốt?…
…
Nha đầu ngốc à, sao lại khóc thương tâm như vậy chứ?
Phảng phất có người đang nói chuyện với nàng ở trong đầu, Minh Hà cả kinh, từ từ ngước dung nhan bị nước mắt làm hoa, mê mông trông thấy giữa luồng ánh sáng nhu hòa trước mắt, có một nữ tử trẻ tuổi đang đi về phía nàng, đứng lại cách nàng không xa.
Nữ tử mũi quỳnh đạm đạm, môi hồng đạm đạm, con ngươi đạm đạm, mày nguyệt đạm đạm, thậm chí cả hơi thở cũng đạm đạm, lại lộ ra nét quyến rũ kỳ dị. Nàng, bên hông lẳng lặng đeo hai cái chuông màu vàng, trên vai khoác một tấm sa mỏng manh như ẩn như hiện. Hình tượng này, với bất cứ ai cũng không hề xa lạ, cho dù là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy nàng ta.
“Ngươi là ai?” Minh Hà cảnh giác đứng dậy, trong giọng nói kèm theo một chút run rẩy.
“Ngươi không biết ta sao?” Nữ tử nọ mỉm cười, “Ta là Nguyệt Cơ.”
“Nguyệt Cơ?!” Minh Hà không tự giác lui lại hai bước, như khó lòng tin tưởng mà nhìn chằm chằm mỹ nhân mắt ngọc mày ngài, giò trắng tóc đen nọ, “Thì ra ngươi chính là Nguyệt Cơ làm hại thương sinh kia!”
Nghe vậy Nguyệt Cơ lạnh lùng bĩu môi, “Hừ, thương sinh? Hay cho thương sinh, lại là thương sinh!”
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Minh Hà không biết tại sao Nguyệt Cơ giống như rất ghét hai chữ “thương sinh”, chẳng qua vừa nghĩ đến Nguyệt Cơ bắt nhốt mình vào nơi này liền rất tức giận, nàng chất vấn, “Tại sao ngươi phải nhốt ta ở đây?!”
Hiện tại nàng đột nhiên không thấy sợ chút nào, người nàng yêu không yêu nàng, nàng còn gì phải sợ nữa? Cùng lắm là chết thôi, còn đỡ phải chịu đựng sự giày vò nghìn năm như một ngày kia!
Nguyệt Cơ như khá hưng trí mà đánh giá Minh Hà một phen, cười nói: “Thế nào? Tiểu nha đầu, ngươi cho là ta nhốt ngươi ở đây? Ngươi là đóa hoa nở ra trong tim ta, sao mà ta phải nhốt ngươi?” Ngữ khí nói chuyện rất ái muội, lại còn đến gần Minh Hà hai bước, “Ngươi không phải vẫn luôn bị Thiên Đế bệ hạ của Thần giới giam giữ sao? Ngươi xem, đây chính là nơi bệ hạ của ngươi nhốt ngươi.”
“Ngươi nói bậy!” Minh Hà bịt tai kêu lên, “Ngươi là yêu nữ! Ngươi nói bậy! Nói bậy! Bệ hạ sẽ không đối xử với ta như vậy!”
“Có hay không thì ngươi tự mình nhìn đi!” Nguyệt Cơ cười khẩy, trong tay nàng bỗng nhiên xuất hiện một mặt gương nhỏ, trong gương có hình ảnh biến ảo, nàng vẫy Minh Hà, “Đến đây, tự mình đến xem chuyện xảy ra năm đó đi!”
Biết rõ không nên bị nàng ta mê hoặc, Minh Hà vẫn không nhịn được phải lại gần.bg-ssp-{height:px}
Chỉ vừa nhìn, tầm mắt đã bị hấp dẫn thật sâu, không cách nào dời đi nữa…
… Một trận chiến kinh thiên động địa, Diễm Hoàng hóa thân minh ám, Nguyệt Cơ chìm dưới nhược thủy, đỉnh Kim Cương Luân chân hỏa tắt lụi, phong ấn tứ phương hào quang sáng rực, khống chế nghiêm ngặt liên hệ của khu vực đang trấn áp lực hồng hoang này với tam giới.
Không biết bao nhiêu năm sau, dưới nước có đóa hoa sinh ra từ ngực Nguyệt Cơ, hình dáng tương tự nhưng to hơn nhược thủy kim liên, cánh hoa màu vàng, nhụy hoa màu đỏ thẫm, đài hoa hướng về phía sơn thể Kim Cương Luân chân hỏa đã tắt, ngày ngày có giọt hồng lệ ngưng kết trong nhụy hoa, xuôi cánh hoa lăn xuống nhược thủy…
Minh Hà đang nhìn chằm chằm mặt gương đột nhiên kích động run rẩy, nàng thấy Thiên Đế bệ hạ, biểu tình lạnh băng xuất hiện bên nhược thủy, ngắt đi đóa hoa khác thường kia.
Nháy mắt kế tiếp, hình ảnh bỗng nhiên biến thành nàng, đang cao hứng bừng bừng thử bộ váy cưới mới, thỉnh thoảng lại lén nhìn Thiên Đế tuấn mỹ một cái, song Thiên Đế thủy chung chưa hề nhìn nàng lần nào.
Sau đó là trong Yên Hà đào lâm, y chăm chú nhìn thiếu niên giữa tay áo có phong cốt cúc hoa nọ, tình sâu thắm thiết, lúc này ngưng nhìn…
“Ta sẽ không tin! Ngươi gạt ta!” Minh Hà cắn môi, quay mặt nói.
“Đóa hoa biết rơi hồng lệ ngươi nhìn thấy đó, là oán liên, là oán khí của ta khi bị Diễm Hoàng trấn áp dưới nhược thủy biến thành, nói cách khác, chính là chấp niệm của ta.” Nguyệt Cơ buồn bã nói.
Miệng nói không tin, nhưng Minh Hà vẫn không nhịn được chú ý lắng nghe.
“Thiên Đế Thần Hi vì đối phó ta, đã căn cứ nội dung gợi ý trong Bích khung ngự không của Tinh Chiêm Linh Lung đời trước, lấy đi oán liên, bởi vì nếu ta và tâm nguyện tư niệm người kia của ta xa cách, cho dù phong ấn tứ phương giải trừ, ta cũng không cách nào thi triển ra lực lượng như năm ấy.” Nguyệt Cơ nhàn nhạt nói, “Mà ngươi, chính là đóa oán liên đó.”
“Nói chuyện vô căn!” Minh Hà chột dạ hỏi ngược, “Ngươi phải cường đại như vậy làm gì? Tiếp tục làm hại thương sinh?!” Biết đối phương ghét hai chữ này, nên mới như giận dỗi mà cố ý phát âm nặng hơn.
Nhưng Nguyệt Cơ không hề lộ ra vẻ gì là không vui, chỉ mỉm cười hỏi lại: “Ngươi rất để ý cái gọi là thương sinh sao? Nếu người ngươi yêu không yêu ngươi, thương sinh thế nào, lại có liên quan gì đến ngươi?”
Một lời trúng ngay yếu hại, sắc mặt Minh Hà nháy mắt trắng bệch.
“Sau Yên Hà cung Thiên Đế ở, sâu trong Yên Hà đào lâm có một khu vực cấm, bố trí cấm chế rất mạnh, trừ bản thân Thiên Đế Thần Hi thì không ai có thể đi vào.” Nguyệt Cơ nói rồi tháo chuông vàng bên hông giao cho Minh Hà, “Chẳng qua đeo chuông vàng hợp hoan, thiên hạ sẽ không có nơi nào là ngươi không đến được.”
Minh Hà ngỡ ngàng nhìn cặp chuông khéo léo tinh xảo trong tay, chính là chuông vàng hợp hoan trong truyền thuyết thuộc về Nguyệt Cơ, bảo vật nổi danh trên đời.
Đích xác, nàng ngơ ngẩn nhớ được trong Yên Hà đào lâm mệnh danh đứng đầu Thần giới tứ cảnh, quả có một nơi khá nhỏ mà nàng không làm sao lách vào được. Nhưng nàng đã hơn ba trăm năm không đến Yên Hà đào lâm, kể từ hơn ba trăm năm trước, nàng nhìn thấy Thiên Đế bệ hạ hôn lên môi thiếu niên được xưng là mỹ nhân đệ nhất tam giới ở đó.
“Đi xem đi! Chân thân của ngươi đang ở ngay đó.” Bóng dáng Nguyệt Cơ càng lúc càng mờ nhạt, chậm rãi biến mất, “Chân thân của ngươi vẫn bị giam giữ, bị người ngươi yêu nhốt ở nơi mịt mù tăm tối…”
“Này! Chờ một chút!”…
“Chờ một chút…” Minh Hà ngồi bật dậy trên giường, người đẫm mồ hôi, nàng nhìn quanh bốn phía, bố trí của Nghê La cung quen thuộc ánh vào mi mắt, không khỏi thở phào một hơi thật dài, là mộng, đúng là một giấc mộng cổ quái, có điều may mà là mộng.
“Thiên phi điện hạ, có chuyện gì sao?” Thị nữ canh bên ngoài hỏi khẽ.
“… Không việc gì.” Nàng uể oải lên tiếng, tay vừa động liền chạm phải một thứ lành lạnh, phát ra một thanh âm rất nhỏ lại dễ nghe, Minh Hà ngẩn ra, chợt cúi đầu nhìn xuống.
… Chuông vàng hợp hoan?!
Minh Hà nhất thời tỉnh ngủ hẳn.
Trên chiếc áo ngủ bằng gấm là một vệt màu vàng chói mắt như vậy!
Chẳng lẽ, vừa rồi lại không chỉ là mộng sao?! Minh Hà chợt cảm thấy bóng đêm lạnh hơn rất nhiều.
Đêm dài đằng đẵng, đêm nay, không thể ngủ nữa rồi.