Nhật Nguyệt Đương Không

chương 3: chủng ma đại pháp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hiện nay, Long Ưng không coi Đỗ Ngạo là vị tôn trưởng khả kính hay sư phụ mà là Tà Đế nổi tiếng nhất từ trước tới nay của Ma môn.

Cánh cửa mở ra, Hình sàng hạ xuống, trong tiếng động, có người đi tới mở trói cho Ứng Long, bỏ tấm vải đen bị mắt và bịt tai.

Lai Thần Tuấn đứng khoanh tay ở cuối xe, nét mặt vô cùng đắc ý như đang đứng chờ xem kịch vui. Cái trò tra tấn này có tên là "Tứ Mã phân thây" người chịu được nhiều lắm chỉ chừng sáu canh giờ. Sau khi được tháo xuống khỏi hình sàng, mỗi người phản ứng một kiểu.

Có người ôm đầu khóc lóc, có người thì thu mình run rẩy, có người thì nôn mửa, thậm chí có người còn tử vong. Rồi sau đó, y muốn cái gì, người bị tra tấn sẽ làm cái đó, chỉ mong y không đưa lên hình sàng nữa.

Lai Tuấn Thần nhận lệnh, sợ Thái Bình công chúa trách mình bất lực cho nên y cố tình kéo dài tới mười hai canh giờ, thầm nghĩ lần này sẽ lập được công lớn.

Long Ưng dụi mắt ngồi dậy trong lúc Lai Tuấn Thần và mười hai tên thủ hạ đều trợn mắt há mồm, hắn vươn vai, duỗi lưng nhìn nét mặt của bọn họ mà ngạc nhiên nói:

- Có chuyện gì hay sao? Ha! Ngủ thật thoái mái, thật sự không muốn đứng dậy. Tại sao lại dừng xe? Tới Lạc Dương rồi hay sao? Đây là chỗ quái nào?

Bình thường miệng lưỡi của Lai Tuấn Thần rất lưu loát, nhưng đây là lần đầu tiên y á khẩu trước người bị dụng hình, không biết phải nói như thế nào. Đối với việc tra tấn thì cần nhất là khí thế, người dụng hình phải nắm trong tay sự chủ động, áp đảo tinh thần đối phương thì mới có thể làm ít mà đạt được hiểu quả cao. Nhưng hiện tại đối vứi Long Ưng thì Lai Tuấn Thần bị rối tinh rối mù.

Tên thủ hạ bên cạnh y liền quát:

- To gan! Đây chính là Lai đại nhân. Ngươi nói ta ta ngươi ngươi cái gì? Có muốn ta vả vào miệng hay không?

Long Ưng cười ha hả, mở miệng nói:

- Đánh đi.

Viên binh sĩ kia vốn hoành hành ngang ngược nên không kiềm chế được, nổi giận vung quyền định đánh vào mặt Long Ưng.

So với bất cứ người nào thì Lai Tuần Thần còn muốn thấy Long Ưng đổ máu nhiều hơn. Nhưng Thái Bình công chúa đã hạ lệnh không được để cho hắn bị thương vì vậy mà y đành ngăn tên binh sĩ kia lại và nói với Long Ưng:

- Ngươi sợ không có cơ hội hay sao?

Nói xong y quay sang nói với đám thủ hạ:

- Giải hắn đi.

Nói rồi, y phất tay áo đi trước.

Đây là một khu vực kiến trúc được xây dựng san sát. Long Ưng thầm nghĩ nếu không nhầm thì mình đang ở một cái huyện lớn nào đó ở phía Nam của Dương Châu. Theo lý thì trước tiên bọn chúng phải áp giải hắn tới Dương Châu rồi sau đó ngồi thuyền lên hướng Bắc về Lạc Dương. Trước khi tới Lạc Dương, hắn phải nghĩ cách trốn.

Đang đi, Lai Tuấn Thần đột nhiên dừng lại khiến cho đám vệ binh đang áp giải Long Ưng cũng dừng lại theo. Tên ác quan quay đầu lại đi tới bên cạnh Long Ưng, ghé miệng vào tai hắn mà nói:

- Ưng ca thật sự là đẹp trai a?

Long Ưng thầm mắng trong lòng. Hắn biết y nảy sinh một kế gì đó.

Lai Tuấn Thần thấy hắn trầm ngâm thì biết cái kế của mình có thể thực hiện được vì vậy mà vui vẻ nói:

- Được rồi! Có đẹp hay không cũng không sao, chỉ cần người khác thích ngươi là được. Bản quan sẽ chiếu cố ngươi thật đặc biệt, chọn vài người khỏe mạnh trong quân, làm cho ngươi sung sướng. Làm sao đảm bảo được việc của công chúa.

Long Ưng không còn sức phản kích, cười nói:

- Lai đại nhân hồ đồ rồi, không hiểu được quan hệ của ta và công chúa. Hiện tại trong tay ta có một thứ mà công chúa phải lấy được. Nếu ta đưa điều kiện duy nhất của ta với công chúa là phải chém đầu Lai đại nhân thì chắc chắn công chúa sẽ suy nghĩ.

Lai Tuấn Thần cả kinh. Y không rõ Thái Bình công chúa có làm vậy hay không nhưng Vũ Chiếu chắc chắn là người như vậy. Chỉ cần để có được thứ đồ đó thì nàng ta hy sinh một tên tiểu quan có đáng gì đâu.

Cuối cùng thì y cũng lĩnh giáo được thủ đoạn của Long Ưng liền vội vàng cười nói:

- Bản quan và Ưng ca xưa nay không thù không oán. Hôm nay là giải quyết việc chung. Vì Thánh Thần, bản quan có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng được, có điều mọi người vì sao phải làm to chuyện như vậy. Chỉ cần Ưng ca đồng ý đáp ứng điều công chúa muốn thì có phải xong rồi không? Nói không chừng bổn quan còn được hộ tống Ưng ca tới Lạc Dương nâng cốc chúc mừng nữa ấy chứ. Có khi ở giữa chốn thanh lâu cũng nên nể mặt ta chứ?

Nghe y nhắc tới thanh lâu, Long Ưng lên tiếng:

- Lạc Dương có thanh lâu nào nổi tiếng không?

Lai Tuấn Thần nhìn phản ứng của hắn, nhất thời trong lòng hiểu rõ, đã tìm được nhược điểm của đối phương vì vậy mà y vui vẻ nói:

- Để nói sau. Mời Ưng xa chờ đợi một chút, bản quan vào nội đường xin chỉ thị của công chúa.

Nói xong y liền một mình tiến vào tòa nhà trước mặt.

Sắc trời tối dần, trong nhà bắt đầu le lói ánh sáng của ngọn đèn. Chỗ bọn họ đứng cách cửa lớn chừng hai mươi bước. Lai Tuấn Thần vào bên trong được một khắc, Long Ưng thầm hy vọng có thể nghe được tiếng nói chuyện của họ. Điều này đối với hắn có ích rất nhiều. Nhưng ngay cả có võ công thì trừ khi đối phương nói chuyện cao giọng còn không khó mà nghe được.

Ý nghĩ của hắn còn chưa dứt thì một thứ lực lượng chợt từ mi tâm tản ra khắp toàn thân. Tất cả kinh mạch trong người Long Ưng chấn động, toàn bộ khiếu huyệt cũng giật giật theo. Trong tình huống trước kia chưa quen vận chuyển chân khí. Vì vậy đây đúng là nằm mơ mà vượt qua cảnh giới, các giác quan hoàn toàn được nâng cao. Trong một khắc này, hắn hiểu được bản thân không chỉ thành công "lập ma" mà còn đạt tới cảnh giới "kết ma" nữa.

Căn cứ vào chú thích ở cuối thì Ma chủng đã thành công kết hợp làm một với tinh thần của hắn, giống như một cái giếng nước, bất cứ lúc nào cũng có thể múc uống được. Ma chủng chính là Ma chủng, hoàn toàn khác với võ công nội gia. Một khi nó ngủ đông thì hắn chỉ là người thường không biết võ công nhưng sau khi kết hợp thì Long Ưng lại trở nên thần thông quảng đại. Nếu không thì các đời tông chủ của Thiên Tà đạo đều có ma công thâm hậu, có ai chịu mạo hiểm sinh mệnh đi luyện cái thứ này.

Cơn gió thổi qua khiến cho da tay của hắn có cảm giác rất sung sướng, trong mũi tràn ngập mùi thơm của cỏ cây. Mà hắn còn có thể phân biệt được mùi thơm lan tới từ chỗ nào, chẳng khác nào nhìn thận mắt.

Có điều hắn cũng chẳng có thời gian để nghĩ nhiều bởi vì tiếng quỳ của Lai Tuấn Thần chợt vang lên trong nội đường, đồng thời có âm thanh của Bàn công công:

- Tuấn Thần có tin tức gì tốt bẩm với công chúa?

Thái Bình công chúa lên tiếng:

- Bình thân.

Long Ưng nhắm mắt lại. Trong đầu hắn từ của âm thanh có thể xác định được vị trí của Thái Bình công chúa đang ngồi ở phía đông của nội đường, Bàn công công thì ngồi bên trái nàng. Còn Lai Tuấn Thần thì đứng thẳng trước mặt công chúa. Hắn không hiểu làm thế nào dựa vào câm thanh có thể xác định được chính xác tình hình trong căn phòng cũng như phân biệt rõ cây cối thông qua mùi của nó.

Lai Tuấn Thần lên tiếng có chút chua xót:

- Tiểu thần trước tiên xin thỉnh tội với công chúa. Cực hình được hạ thần gọi là "tứ mã phân thây" không có hiệu lực với hắn. Cho dù thần đã kéo dài thời gian gấp đôi, nhưng khi cởi trói, hắn vẫn không việc gì, thậm chí còn vươn vai làm như vừa mới mơ xong.

Long Ưng cảm thấy buồn cười.

Cực hình của Lai Tuấn Thần xét về góc độ dùng hình mà nói thì đúng là rất giỏi, đánh trúng vào yếu điểm của thân thể con người, bao gồm sự khổ sở do thân thể bị kéo căng, lại còn đầu bị tụ máu. Thậm chí người ta còn không nghe thấy gì khiến cho rất dễ phát điên. Nhất là người bị tra tấn không biết cái cảnh này còn phải chịu tới lúc nào.

Lúc đầu, Long Ưng thật sự không chịu nổi sự dày vò nhưng khi cảm giác tê dại từ tay hắn bắt đầu bốc lên thì một thứ cảm giác mơ hồ lập tức xuất hiện.

Hóa ra khổ sở còn có tác dụng tốt như vậy. Mặc dù tu luyện Ma chủng vẫn còn những cửa ải hết sức khó khăn nhưng sự tin tưởng của hắn đối với Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp đã tăng vọt.

Bàn công công hỏi:

- Tình cảnh hắn chịu hình như thế nào?

Lai Tuấn Thần cung kính trả lời:

- Do sự việc quan trọng cho nên hạ quan tự mình giám sát. Chưa đến nửa canh giờ, tên tiểu tử đó đã rên rỉ sống không bằng chết. Người bình thường chịu hình hai canh giờ thì cổ họng đã khàn, thậm chí ngất đi. Nhưng tên này vẫn rên rỉ chừng mười hai canh giờ, thậm chí tiếng rên càng lúc càng to, hoàn toàn không giống như những người khác.

Tới lúc này, Long Ưng mới biết được tình cảnh khi mình chịu hình, thầm nghĩ nhất định là do Tinh khí thần ra khỏi thân thể, kết hợp với ma chủng. Nói theo phần thứ ba "lập ma " thì đó chính là chết.

Lai Tuấn Thần nói tiếp:

- Nhược điểm của tên tiểu tử đó là háo sắc.

Bàn công công lập tức vui vẻ, cao giọng hỏi cụ thể. Lai Tuấn Thần liền kể chuyện thanh lâu cho lão nghe. Long Ưng nghe thấy chỉ biết cười khổ.

Thái Bình công chúa ngoại trừ hai tiếng "bình thân" ra vẫn không nói một lời nào khác. Tới lúc này, nàng chợt lên tiếng:

- Tuấn Thần! Ngươi đi ra ngoài đợi lệnh của bản điện.

Lai Tuấn Thần vâng lệnh, vội vàng đi ra.

Long Ưng cảm thấy buồn cười. Lai Tuấn Thần không dám đề cập tới chuyện của mình thì đủ biết việc hắn dám nhảy vào nước sôi lửa bỏng chỉ là nói suông.

Hắn chẳng thèm để ý tới việc Lai Tuấn Thần đi ra ngoài, bởi vì âm thanh nũng nịu của Thái Bình công chúa đã vang lên:

- Công công hầu hạ Thánh Thần ba mươi năm, so với ta càng hiểu được ngài hơn. Ngài cũng không coi công công là người ngoài. Vì sao mà Người lại có sự khác biệt đối với Đạo Tâm Chủng Ma đại pháp như vậy? Người chưa bao giờ là người trong võ lâm, mấy năm gần đây cũng không hề nói tới chữ võ, tại sao lại để ý tới Đạo Tâm Chủng Ma đại pháp?

Bàn công công như có điều khó nói vì vậy lão do dự một chút, liền nói một cách chậm rãi:

- Cái này đó là vì Đạo Tâm Chủng Ma đại pháp là một trong bốn đại kỳ thư của thiên hạ. Vì vậy mà Thánh Thần cảm thấy hiếu kỳ.

Thái Bình công chúa sẵng giọng:

- Ta không muốn nghe cái đáp án đó. Ngươi nhất định biết được điều gì đó. Khi ta đưa cái phần thiếu lục được từ xác của Đỗ Ngạo cho Người, câu đầu tiên mà Người hỏi ta đó là có bao nhiêu người xem. Khi ta trả lời chỉ có mình ta xem qua, Người mới yên tâm một chút.

Bàn công công yên lặng không nói gì.

Thái Bình công chúa lại nói tiếp:

- Chắc chắn công công có chuyện giấu ta. Thánh Thần tự mình sao chép phần còn lại, dặn ta nếu có thể lấy được toàn bộ Đạo Tâm Chủng Ma đại pháp thì bỏ nó vào trong hộp đồng rồi dùng Thiên tướng thần khóa do Đại sư Trần lão tạo ra để khóa lại, không cho bất cứ kẻ nào xem, cho dù ta là con gái. Công công nói cho ta biết có chuyện gì xảy ra?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio