Tại một gốc đại thụ lớn ở Bạch Chi Lâm, Hàn Phong đang tu sửa lại “nhan sắc” của bản thân. Mái trước được kéo sang một bên, nhìn cũng khá anh tuấn, phù hợp với gương mặt hắn lúc này; phần đuôi hắn cột lại, thả sau gáy, đậm chất một thiếu niên tinh nghịch, yêu đời. Ngắt lấy một ngọn cỏ non đưa vào miệng, Hàn nhị thiếu gia tung tăng bước chân sáo rời khỏi khu rừng, hình như cũng quên mất địa phương hắn đang đứng gọi là “cấm địa” luôn rồi. Còn về bộ quần áo quá khổ với thể hình hiện tại, hắn cũng đành chấp nhận, đợi trở về Cực Lạc thành sắm sửa sau. Nghĩ tới biểu tình trên khuôn mặt Nhạc Phi Long khi nhìn “tiểu mập mạp” năm xưa trở nên anh tuấn dường này, Hàn Phong không giấu nổi tiếu ý trên môi.
“Là lá la, bổn thiếu gia anh tuấn tựa Quách Hồ (kí danh tác giả)
Thiếu nữ thấy tất phải chết rũ rượi, ứ ừ ư…
Vì nhan sắc chói sáng của ta, á há há há!”
Hàn nhị thiếu gia vừa đi vừa ca hát, lời thoại đáng sợ đến mức khí linh phải khóc thét, hắn chợt nhận ra cái tật ba hoa của bản thân đã gây thảm cảnh của mình bây giờ. Một tiếng trước đây, hắn thao thao bất tuyệt không ngừng nghỉ, cuối cùng để Hàn Phong nhận được nhiều kinh hỉ đến mức gào lên trong sung sướng. Sau ki kiểm tra cơ thể, hắc khí của yêu hỏa năm nào đã không còn một mống, chỉ còn lại một tia hàn lực mỏng manh chạy xuôi dọc trong cơ thể hắn. Dù chỉ là một tia nhỏ song Hàn Phong cũng nhận ra uy lực kinh người ẩn chứa bên trong, quả không hổ thẹn với hai chữ “cực hạn” hàn khí của Băng Tâm Toái Ảnh. Đã có khả năng tu luyện như võ giả bình thường, mang trong tay một thanh thần binh, phẩm chất hàn khí bản thân còn được cải tổ, Hàn nhị thiếu gia thực sự muốn ôm tên “gia hỏa khí linh” đã mắng hắn không thương tiếc mà hôn lấy hôn để; càng nhìn càng thấy Nhật Nguyệt đao này vừa mắt lạ kì.
-Mà này, Đao lão thân thương, ngươi nói ngươi trước đó đã ngủ vùi rất lâu, vậy làm sao nắm rõ sự tình khi ta rơi xuống biển quá vậy. – Vừa líu lo, Hàn Phong vừa hỏi nốt thắc mắc trong lòng.
Cách xưng hô “thân thiết” quá mức làm khí linh sởn tóc gáy, cảm giác dù phải đại chiến với thiên binh vạn mã cũng không đáng sợ bằng. Ngoài ra, quyết định Nhật Nguyệt đao đã là vật “của mình”, Hàn Phong gọi khí linh là “Đao lão” luôn cho thuận tiện.
-Là Băng Tâm kể lại cho ta, hiện bà ấy đang ở trong cơ thể ngươi rồi, đợi đến khi thực lực ngươi đạt đến Võ vương mới có thể câu thông được. Thật sự là đại tiện nghi cho tiểu tử ngươi, ta và Băng Tâm theo nhau đã lâu, vì vậy bà ta đi đâu ta đi đó, đành chịu thiệt thòi nhận ngươi làm chủ. Còn nữa, Hàn nhị thiếu gia à, coi như ta xin ngươi, bỏ dùm ta hai chữ “thân thương” được không, ta nhận không nổi đâu! – Đao lão hậm hực trả lời.
Nghe giọng điệu nhẹ nhàng của Đao lão nói về Băng Tâm thực một trời một vực khi nói chuyện với mình, Hàn Phong cũng được một phen đổ mồ hôi hột, cảm thấy tám chín phần là có sự tình bên trong. Bất quá hắn cũng không có hứng thú với chuyện gì đó của hai tên gia hỏa ngàn năm này, đành ậm ừ cho xong.
Ngoài ra, Đao lão nói đến sự tình khác cũng làm Hàn Phong không kém phần bất ngờ. Thì ra từ lúc tỉnh lại trong băng phiến đến nay, hắn bình bình an an mà đi không phải do vận khí tốt mà vì khí tức Băng Tâm Tuyết Ảnh bưu hãn trong người. Yêu thú ở Cực Hàn Chi Địa phần lớn là băng hàn thuộc tính, vì vậy rất kiêng kị. Tất nhiên, việc đó chỉ chắc chắn ở ngoại vi cấm địa thôi, yêu thú cao cấp ở vùng trung tâm có linh trí không thua gì con người, có thừa bản lĩnh để nhìn ra thực lực của hắn. Chung quy, Hàn Phong cũng không cần lo lắng yêu thú làm phiền ở ngoại vi Cực Hàn Chi Địa này.
-Hàn tiểu tử, có mùi máu tanh! – Đao lão đột nhiên khẽ nói.
Lúc này tuy Nhật Nguyệt đao đã nằm trong nhẫn trữ vật song thần thức của Đao lão vẫn tản ra tứ phía trong phạm vi trăm mét, tương đương với một cao thủ cảnh giới Võ vương.
Nghe được lời nhắc nhở, Hàn Phong mới phát hiện một vệt máu dài nhỏ giọt đứt quãng cách hắn không xa, thoạt nhìn có thể đoán là dấu vết của một võ giả bị thương trên đường tháo chạy. Cân nhắc một hồi, Hàn Phong cẩn thận lần theo dấu vết người nọ, nếu có thể thì tiện tay cứu hắn luôn. Dù sao hiện tại ở ngoại vi cấm địa đối với hắn khá an toàn, còn gặp võ giả có tà tâm thì khu dụng Hàn Phi Ngoa bỏ chạy là được. Thấy người bị nạn nếu trong khả năng mà không cứu giúp, Hàn Phong không có được tính cách lạnh lùng bậc này.
Đáng tiếc thay, Hàn Phong đã chậm một bước. Đi theo vết máu, vượt qua vài bụi cây, hắn đã thấy một thiếu nữ mặc y phục vốn trắng tinh nay đã nhuốm đỏ máu, bó sát người, khoảng mười sáu tuổi. Lúc này, cổ và bụng nàng bị chém một vết rất sau, lộ cả nội tạng, miệng vết thương kết băng lại, hẳn cũng là do một võ giả băng hàn thuộc tính sát hại. Đôi mắt nàng mở lớn, tựa như rất bất ngờ, lại mang theo cảm giác uất hận.
-Hàn tiểu tử, Hàn tiểu tử! – Bất chợt, Đao lão hô lớn.
Nhìn thấy thiếu nữ chết thảm, Hàn Phong khẽ thở dài, không mảy may để ý đến lời nói của Đao lão. Từ lúc rời nhà đến nay, bắt gặp nhiều sự tình, hắn nhận ra thế giới vốn không hề tươi đẹp như trong tưởng tượng của bản thân. Con người thực quá mức động ác, để đạt được như ý, họ sẵn sàng ra tay sát hại đồng loại, vậy có khác gì những đầu súc sinh vô tri?
-Phương Tuyền tỷ!
Tiếng thét lớn, đầy vẻ kinh ngạc của nữ tử vang lên làm Hàn Phong bừng tỉnh, hắn vội vã quay người lại thì nhìn thấy hai nữ một nam, thân mặc y phục cùng loại với nữ tử nọ, có lẽ là huynh đệ cùng một tông môn. Nam nhân đứng đầu khoảng mười sáu tuổi, tướng mạo bình thường, không đáng chú ý, tuy nhiên sâu trong đôi mắt hắn toát lên vẻ kiên định, rắn rỏi mà không phải những người cùng tuổi có được. Người này tu vi đã đạt đến Võ đồ đỉnh phong, sắp sửa tiến vào cảnh giới Võ sư, hẳn là một kì tài hiếm có; lúc này trán hắn nhăn lại, cẩn thận quan sát Hàn Phong, vẻ mặt phức tạp, đầy suy tư. Hai thiếu nữ phía sau cũng trạc tuổi nam nhân, thần sắc bất ngờ lẫn đau buồn, sau đó oán hận đưa ánh mắt “ngươi chính là hung thủ” mà dán lên người Hàn Phong.
-Ài, tiểu tử ngươi. Đã thích lo việc không đâu, lại còn không thèm để tâm đến lời ta, bây giờ dính vào vũng bùn rồi. – Thanh âm chán chường của Đao lão vang lên. Hắn cảm thấy tính cách của Hàn Phong khó mà có tương lai tốt đẹp được.
Mà Hàn nhị thiếu gia lúc này hối hận thì đã muộn, tuy nhiên cũng không cảm thấy quá mức buồn phiền. Dù sao hắn cũng không làm trái với lương tâm, tâm tự nhiên sẽ thư thái. Cho dù được làm lại, hắn cũng sẽ đến đây, tuy nhiên sẽ cảnh giác hơn mà thôi.
-Di, có kẻ ám toán ngươi, Hàn tiêu tử, bên trái! – Đao lão thất kinh hô lên.
Chỉ thấy một đường bạch quang lạnh lẽo đang nhắm Hàn Phong mà chém tới, từ trong bạch quang vang lên thanh âm đầy oán khí của nam tử:
-Súc sinh, mau đền mạng cho Tuyền nhi!
Keng……ng!
Lần này Hàn Phong đã sớm được Đao lão cảnh bảo, đang chuẩn bị khu dụng Hàn Phi Ngoa né tránh thì thiếu niên tướng mạo bình thường đã thần không biết, quỷ không hay vung kiếm đánh chặn lam quang nọ.
-Họ Hoắc kia, ngươi muốn làm gì? – Nam nhân lạ mặt vừa ám toán Hàn Phong thất bại thoáng giật mình, lui lại một bước rồi trầm mặt lại, hét lớn.
Lần này, Hàn Phong đã có dịp nhìn rõ tướng mạo hắn. Người này mặt mũi sáng sủa, mày đậm mắt sáng, mũi cao, rất có sức hút. Tuy nhiên, giọng hắn lại the thé quái dị, thập phần khó nghe, trái hẳn với vẻ bề ngoài. Tuổi hắn khoảng mười tám nhưng cảnh giới chỉ là võ đồ cấp tám, còn thua thiếu niên họ Hoắc một bậc.
-Tô Trác, ngươi không được làm bậy. Ta cảm thấy sự tình có chút không đúng, cần phải xem xét cẩn thận lại. – Hoắc Thiên Sơn bình thản trả lời.
Hoắc Thiên Sơn gia cảnh bình thường, lên sáu tuổi thì cha mẹ qua đời. Từ nhỏ hắn đã một thân một mình kiếm sống, chịu đựng trăm ngàn khổ cực, thường xuyên bị kẻ khác khi dễ. Dần dà, tính tình hắn trở nên trở nên rất kiên định, vượt xa những đứa trẻ khác. Sau đó, hắn gia nhập Hắc Sát trại, một thân một mình tu luyện, trở thành một trong số những người trẻ tuổi có danh tiếng lớn nhất trong hàng ngũ đệ tử ngoại môn.
Hàn Phong thấy Hoắc Thiên Sơn nói giúp cho mình thì mừng rỡ vô cùng, vội vàng thi lễ rồi giải thích:
-Hoắc huynh quả nhiên sáng suốt, quả thực ta chỉ vô tình đi ngang qua đây, hoàn toàn không liên can đến tai nạn của vị sư tỷ này.
-Vô tình đi ngang? Lời của ngươi ai có thể tin ? – Tên Tô Trác cao giọng quát, quyết không bỏ qua cho Hàn Phong.
Hoắc Thiên Sơn khẽ cau mày:
-Từ lúc Phương Tuyền bóp ngọc giản truyền tin đến lúc chúng ta có mặt tại đây chưa đến mười phút, ngươi thực sự cho rằng một người công pháp cơ sở chưa đến tầng một có thể giết chết nàng trong thời trong thời gian đó ư. Đừng nói với ta là ngươi không nhìn ra thực lực hắn.
Thanh niên họ Tô bị lời này làm cho cứng họng, khẽ “hừ” một tiếng rồi không nói gì nữa. Đôi mắt hắn nhìn Hoắc Thiên Sơn thoáng lộ ra một tia tàn nhẫn rồi tan biến ngay tức thì, tâm cơ che giấu không hề tệ.
Hàn Phong hoàn toàn bảo trì im lặng. Đây là chuyện nội bộ của bọn họ, hắn không có tư cách xen vào. Hơn nữa bản thân vừa tạm thời thoát khỏi nghi ngờ, không nên vọng động để rước họa vào thân.
-Này Hàn tiểu tử. – Thanh âm Đao lão đột nhiên vang lên trong đầu Hàn Phong
-Có chuyện gì sao ?
-Hắc hắc, dĩ nhiên là có. Một đầu yêu thú cấp ba đang tiến đến chỗ này, à không, phải là hai con mới đúng.
-Cái gì?