Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

chương 234: 234: ai gây phiền phức

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lần này cũng coi như là thuận lợi ăn xong bữa cơm, tất nhiên cuối cùng vẫn là Trác Thần Viễn thanh toán.

Sau khi tạm biệt Trác Thần Viễn, cô liền cùng Di Đóa đi gặp Kiệt Tây, giữa đường lại nhớ ra Hạ Tử Tường có nói sẽ gọi điện cho cô nhưng vẫn chưa thấy gì.

Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ thoáng qua trong đầu mà thôi, chứ không để trong lòng.

Sau buổi trưa không khí có chút nóng bức nên Di Đóa liền kéo cửa kính chiếc xe Huyndai của cô ấy xuống để gió thổi vào, trong xe còn mở nhạc nên cô nhất thời cảm thấy một buổi chiều như này cũng khá tốt.

Nhìn Di Đóa dáng vẻ đầy gió xuân, cô lại nhớ đến lần trước Lục Hướng Bắc có nói đến Di Đóa đang hẹn hò, vừa hay muốn hỏi cô ấy, nhưng bỗng nhiên chiếc khăn trên cổ cô ấy bị gió thổi rơi xuống, trên cái cổ trắng trẻo của cô ấy lại có in một quả dâu tây.

"Được đó Di Đóa, lại để mình bắt được chứng cứ rồi nhé!" Cô nói lớn.

Di Đóa đang rất vui vẻ bỗng nhiên lại bị dọa sợ, lấy một tay ra sửa lại khăn, ánh mắt rõ ràng là có hoảng hốt.

Đồng Nhất Niệm thấy vậy liền cười đùa: "Không cần che nữa, lái xe tử tế vào, mình đã nhìn thấy rất rõ rồi! Cậu chỉ cần nói cho mình biết người đàn ông đó là ai thì mình sẽ tha cho cậu!"

Trên mặt của Di Đóa có chút lúng túng: "Cái gì mà ai chứ? Không có ai cả! Là bị côn trùng cắn thôi!"

"Côn trùng sao?" Đồng Nhất Niệm tin cô ấy nói mới lạ đấy: "Chỉ e là một con côn trùng to thật là to!"

Mặt Di Đóa bắt đầu đỏ lên mắng cô: "Thôi đi, ngồi yên đi, đừng ảnh hưởng đến mình lái xe!"

Được lắm, vậy mà dám giấu cô không nói ra, cô tin là rồi sẽ có ngày mọi thứ sẽ lộ ra mà thôi! Cô sẽ chờ ngày đó đến rồi từ từ xử lý Di Đóa!

"Ồ! Đó chẳng phải là chiếc Lamborghini của Hạ Tử Tường sao?" Di Đóa bỗng nhiên lái chậm lại.

Đồng Nhất Niệm cũng nhìn theo ánh mắt cô ấy thì quả nhiên nhìn thấy chiếc xe thể thao màu bạc bắt mắt đó đang dừng ở đối diện, hai bên cửa xe mở ra đồng thời.

Xuống xe ngoài Hạ Tử Tường ra còn có một cô gái.

"Niệm Niệm, cô gái kia là..

Ngũ Nhược Thủy! Cô ta sao lại ở cùng Hạ Tử Tường vậy?" Di Đóa ngạc nhiên hỏi.

Đồng Nhất Niệm nhớ lại ngày ba xảy ra chuyện cô có gọi điện cho Hạ Tử Tường, bên cạnh anh ta có giọng con gái nói chuyện, chẳng trách giọng nói đó làm cô thấy rất quen, xem ra đứa con của Ngũ Nhược Thủy là của anh ta rồi.

Hạ Tử Tường trước giờ chưa từng thiếu phụ nữ, điểm này cô chưa từng thấy bất ngờ, nhưng người phụ nữ này lại là Ngũ Nhược Thủy thì lại làm cô không ngờ tới, cô ta chẳng phải là yêu Lục Hướng Bắc sâu sắc lắm sao? Không biết anh Lục của cô ta biết được cô ta ở bên Hạ Tử Tường thì sẽ có phản ứng thế nào nữa?

Cô nghĩ vậy mà bất giác lại cười.

"Cậu còn cười nữa?" Di Đóa có chút khinh thường: "Người phụ nữ này không quyến rũ được anh Lục nhà cậu liền chuyển sang ôm Hạ Tử Tường à? Người phụ nữ này không biết xấu hổ thì cũng thôi đi nhưng Hạ Tử Tường cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì? Loại gì cũng ăn hết à?"

Vì hoàn thành nhiệm vụ cục trưởng Lục đã giao cô ấy không tiếc chê bai Hạ Tử Tường.

Đồng Nhất Niệm cười: "Người ta là anh tình tôi nguyện, đó là việc của người ta, cậu đừng để ý chuyện người khác nữa, tự xem lại chính mình đi, xem dấu ấn dâu tây của cậu là từ đâu mà có đi!"

Nhớ lại khi xưa Ngũ Nhược Thủy dính lấy Lục Hướng Bắc làm bản thân mình ghen tức phát sầu, còn bây giờ rõ ràng biết cô ta mang thai đứa con của Hạ Tử Tường rồi nhưng lại chẳng có chút ghen tức nào, xem ra là cô vẫn chưa có cảm giác gì với Hạ Tử Tường cả.

Đúng giờ buổi chiều gặp được Kiệt Tây, tên nhóc này mấy ngày nay đã gầy đi rất nhiều, vì Y Niệm, vì buổi họp báo thời trang đúng thật đã làm cậu vất vả rồi.

Ba người bàn luận cả buổi chiều cuối cùng cũng quyết định xong các hạng mục chương trình của buổi họp báo, bây giờ gần như mọi việc đã chuẩn bị xong rồi.

Nghĩ đến sau một thời gian dài bận rộn cuối cùng cũng không lãng phí công sức thì Đồng Nhất Niệm liền thở phào nhẹ nhõm.

"Chị, bây giờ vẫn còn một vấn đề chưa giải quyết được." Cuối cùng Kiệt Tây đưa ra một kẹp tài liệu nói.

"Vấn đề gì?"

"Em hi vọng có một khúc nhạc dành riêng cho Y Niệm viết riêng cho Y Niệm, quảng cáo trên ti vi sẽ dùng nó, buổi hợp báo cũng sẽ dùng nó.

Nếu đã là nguyên tác thì em cũng mong là âm nhạc cũng phải phù hợp với phong cách của y Niệm."

"Cái này không khó, chúng ta có thể mời người làm nhạc viết cho chúng ta.

Hoặc là khi đài truyền hình thiết kế quảng cáo cho chúng ta có lẽ cũng đã cân nhắc đến vấn đề nhạc phối rồi." Đồng Nhất Niệm chưa nghĩ đến vấn đề này nhưng cô cảm thấy nói vậy cũng đúng.

Nếu như quảng cáo của họ phát trên ti vi lại dùng nhạc của người khác thì đúng là không được phù hợp lắm.

Mười ngón tay Kiệt Tây đan vào nhau, hơi hơi lắc đầu: "Em có nghe rồi, khúc nhạc đài truyền hình phối không ổn, em không thích, họ nhất thời cũng không lấy ra được khúc nào làm em hài lòng.

Em cũng từng tìm mấy người làm nhạc, họ viết ra cũng không làm em hài lòng lắm.

Hiện nay tuyên truyền mùa đầu tiên của Y Niệm sắp ra mắt với quy mô lớn, em sợ không kịp thời gian."

"Cố hết sức đi, chị cũng sẽ tìm thêm người xem, nếu thực sự không được thì khiên cưỡng dùng tạm khúc nhạc này vậy." Quảng cáo của đài truyền hình cô cũng đã xem qua giới thiệu, cũng không quá tệ, nhưng Kiệt Tây là người làm nghệ thuật, Y Niệm chính là đứa con của cậu ấy nên yêu cầu của cậu ấy tất nhiên là cao hơn.

Kiệt Tây cũng không tranh luận với cô, tạm gác việc này lại: "Được rồi, vậy thì em cũng sẽ cố tìm người viết xem sao."

Vì để khao Kiệt Tây, Đồng Nhất Niệm quyết định buổi tối lại ra ngoài ăn một bữa thật ngon.

Khi ăn tối di động của Di Đóa reo liên tục, tin nhắn, cuộc gọi liên tiếp, nhưng Đồng Nhất Niệm chỉ thấy cô ấy trả lời xong một hai tin nhắn rồi không thèm để ý đến nữa.

Đồng Nhất Niệm thầm buồn cười, còn nói là không có gì? Di Đóa ơi là Di Đóa.

Ăn cơm xong Đồng Nhất Niệm vẫn như cũ phải lên lớp học của đội cảnh sát giao thông.

Lần này Di Đóa xung phong đưa cô đi, hơn nữa còn muốn cùng lên lớp với cô.

Theo trực giác Đồng Nhất Niệm cảm thấy cô ấy đang trốn tránh người đàn ông nào đó, nhưng hiếm khi Di Đóa nhiệt tình như vậy nên cô cũng không khách khí làm gì.

Hơn nữa có Di Đóa bên cạnh cô thì cái cô Đoàn Lâm Lâm kia sẽ không có cơ hội thảo luận chuyện Lục Hướng Bắc với cô nữa.

Nhưng dường như chỉ cần là chuyện liên quan đến cục trưởng Lục thì sẽ luôn phát sinh những việc nằm ngoài dự đoán của cô.

Cô và Di Đóa vừa đến đội cảnh sát giao thông thì cái cô Đoàn Lâm Lâm kia đã đến đón cô, nhìn khí thế của cô ta thì chắc là cố ý đứng ở cửa để chờ cô rồi.

"Haizzz, cô ấy còn chưa nói cho tôi biết tên cô là gì đấy!" Đoàn Lâm Lâm nhìn có vẻ rất âu sầu: "Số cô cho tôi có đúng không vậy? Tôi đã gửi rất nhiều tin nhắn cho cục trưởng Lục nhưng anh ấy không trả lời một lần nào cả, gọi cho anh ấy thì cũng không nhận máy, còn nữa, QQ và MSN đều không chịu chấp nhận tôi."

Di Đóa nhìn cảnh này liền ngây người, hỏi nhỏ cô: "Cậu đang chơi trò gì vậy?"

Đồng Nhất Niệm cười híp mắt: "Chắc chắn là đúng mà, cô yên tâm đi!"

"Vậy..

Lẽ nào là vì tôi chưa đủ chân thành sao? Được rồi, tôi nhất định sẽ cố gắng tiếp! Đi thôi, vào lớp thôi!" Đoàn Lâm Lâm bỗng nhiên lại trở nên vui vẻ, còn khoác một cánh tay của Đồng Nhất Niệm nữa.

Di Đóa vội bảo vệ Đồng Nhất Niệm, nói với Đoàn Lâm Lâm: "Này, cô nhẹ một chút đi, cô ấy là phụ nữ có thai đấy!"

Đoàn Lâm Lâm bất ngờ: "Cô có thai sao? Có thai mà còn phải đến học sao? Quá thiếu nhân đạo rồi! Lát nữa tôi phải nói chuyện với cục trưởng Lục mới được, để anh ấy để cô về nhà nghỉ ngơi!"

Di Đóa ngạc nhiên.

Đồng Nhất Niệm mỉm cười: "Vậy thì cám ơn cô, cám ơn.."

"Ấy? Cục trưởng Lục đến rồi!" Hai mắt của Đoàn Lâm Lâm phát sáng nhìn về phía Lục Hướng Bắc đang xuống xe.

Hôm nay anh không lái xe, lái xe Tiểu Đỗ đi cùng anh.

Đúng lúc này Di Đóa bỗng nhiên như bị trúng gió, vẫy tay về phía Lục Hướng Bắc gọi lớn: "Cục trưởng Lục!"

Tiếng gọi này làm cho Đoàn Lâm Lâm ngây người, hai mắt mở to nhìn Di Đóa: "Cô..

rất thân với cục trưởng Lục sao?"

Đồng Nhất Niệm cảm thấy nụ cười của mình như cứng lại, đại khái có thể dự đoán được sẽ xảy ra chuyện gì liền kéo Di Đóa muốn rời đi.

Không ngờ Di Đóa lại không hiểu ám hiệu của cô, cô hoàn toàn có lí do để nghi ngờ Di Đóa là đang cố tình.

Lục Hướng Bắc nghe thấy tiếng gọi liền đi về phía này, Di Đóa vui vẻ vẫy tay: "Cục trưởng Lục ở đây này, tôi và vợ anh đi cùng nhau đấy!"

Đồng Nhất Niệm hoàn toàn bị Di Đóa đánh bại, đây là lần thứ hai trong ngày cô muốn độn thổ.

"Bà xã sao? Ai cơ?" Đoàn Lâm Lâm ngơ người.

Đồng Nhất Niệm thật sự là muốn độn thổ, dáng vẻ của Đoàn Lâm Lâm như vậy sẽ không cho rằng cô là vợ của cục trưởng Lục đấy chứ.

Đến khi Lục Hướng Bắc cười đi đến trước mặt, dùng ánh mắt vô cùng ái muội nhìn Đồng Nhất Niệm nói: "Ngoan vậy sao? Đúng là không trốn học ngày nào? Thật ra về nhà anh dạy em một kèm một cũng không khác là mấy."

Cô rất muốn nói, Lục Hướng Bắc, anh đi chết đi.

Còn Đoàn Lâm Lâm cuối cùng đã hiểu được tình hình trước mắt rồi, nước mắt long lanh trong khoang mắt, nhìn Đồng Nhất Niệm: "Thì ra..

thì ra..

vậy mà tôi còn coi cô là bạn!"

Đồng Nhất Niệm cảm thấy lần này mình thật sự sai lầm rồi.

Đoàn Lâm Lâm tuy là mê muội nhưng dù sao cũng là một cô gái thẳng thắn dám yêu dám hận.

Đối với một người con gái như vậy, cô vẫn luôn rất thích.

Nếu như là bình thường có lẽ còn có thể làm bạn, nhưng tâm trạng gần đây của cô thật sự là quá tệ!

Cổ họng cô khô rát, nuốt nước bọt rồi mới thành tâm nói với Đoàn Lâm Lâm: "Xin lỗi Lâm Lâm, nhưng tôi và cục trưởng Lục thật sự đã.."

"Đủ rồi, tôi không muốn nghe nữa, tôi ghét cô!" Nói rồi cô ta cũng chạy đi, hơn nữa còn là với tốc độ rất nhanh và một sức tấn công rất mạnh, còn va mấy cái vào người Tiểu Đỗ ở phía trước.

"Tránh ra, cảnh sát đúng là chẳng tốt đẹp gì!" Ấn tượng của Đoàn Lâm Lâm về công an nhân dân đã hoàn toàn bị sụp đổ, trút toàn bộ lửa tức giận lên người Tiểu Đỗ.

Tiểu Đỗ không hiểu gì nhìn theo hướng Đoàn Lâm Lâm rời đi, không biết bản thân có chỗ nào đắc tội với cô gái này rồi.

"Tiểu Đỗ, đi theo xem thế nào." Lục Hướng Bắc dặn dò.

Đây cũng là do bà xã thích gây chuyện của anh mà ra cả, nhưng ai bảo cô là bà xã của anh chứ.

Rất lâu về sau, khi ông Lục và bà Lục cùng nằm ôm nhau trên giường nói chuyện có nhắc lại chuyện này, bà Lục đẩy mọi trách nhiệm lên người ông Lục, đàn ông đàn ang sao lại cứ phải đẹp trai như vậy làm gì? Xấu trai một chút thì sẽ không gây họa đào hoa nhiều như vậy rồi!.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio