Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

chương 251: 251: cuộc đời tôi thuộc về chính tôi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hơn nữa cô còn để ý thấy trên ngón áp út tay trái anh vẫn đeo chiếc nhẫn kết hôn đó, hình như anh vẫn luôn luôn đeo nó, từ hôm hôn lễ cô đeo lên cho anh đến nay anh vẫn chưa từng tháo ra.

Cô vốn tưởng đó chỉ là biểu tượng của con rể nhà họ Đồng, đến nay đã ly hôn rồi thì anh cũng nên tháo ra rồi mới đúng.

Còn của cô thì đã sớm tháo ra ném cho anh khi ở đồn công an rồi, cũng không biết bây giờ nó đang ở xó xỉnh nào hoặc đã bị ai nhặt rồi nữa.

Nếu như lúc này không bỗng nhiên có tiếng chuông di động vang lên thì liệu họ có cứ nhìn mãi như vậy hay không nữa?

Di động chính là một phát minh phá vỡ khung cảnh nhất trên thế giới.

Khoảnh khắc khi di động của Đồng Nhất Niệm vang lên anh đã nghĩ như vậy.

Bởi vì âm thanh đáng ghét đó đã làm Đồng Nhất Niệm như thức tỉnh từ trong cơn mơ, rụt chân về.

Khi anh nghe thấy cuộc gọi đến là của cảnh sát khu vực thì càng tức giận.

Chỉ nghe thấy Đồng Nhất Niệm nói với cảnh sát khu vực: "Chứng minh thư và thẻ ngân hàng của tôi sao? Ồ, tiền mất rồi đúng không? Không sao, giấy tờ mới quan trọng, cám ơn, dạ được, tôi sẽ đến nhận ngay!"

Đồng Nhất Niệm biết được chứng minh thư và thẻ ngân hàng của mình đã tìm được thì cũng khá vui, thẻ ngân hàng đã báo khóa rồi, nhưng làm lại giấy tờ mới là việc phiền phức nhất, ví tiền và tiền mặt thì không sao.

Trong lòng Lục Hướng Bắc nén giận, đồ đúng là do anh cho người giao cho cảnh sát khu vực, số điện thoại của Đồng Nhất Niệm cũng là anh cho người đưa cho cảnh sát khu vực nhưng anh có bảo cảnh sát khu vực đúng lúc này gọi điện thoại cho cô đâu? Lúc này rõ ràng là giờ nghỉ trưa, mấy cảnh sát khu vực này đúng là đi làm chăm chỉ đến quên ăn mà!

Đây là thời khắc ấm áp mà ngàn năm anh mới có được vậy mà cuối cùng lại bị chính anh phá hủy mất.

Không biết lần sau có thể ở gần cô đến như thế này là khi nào nữa? Tết sao? Anh chưa bao giờ muốn về Bắc kinh ăn tết nhưng nếu như Đồng Nhất Niệm đi thì anh cũng chỉ có thể đi theo thôi.

Nhưng đến tết còn lâu như vậy! Lại còn có Hạ Tử Tường ở đây quấy rối, không biết bao giờ sẽ làm loạn lên đây.

Anh đang suy nghĩ thì Đồng Nhất Niệm ngẩng đầu hỏi anh: "Lục Hướng Bắc, bây giờ tôi có việc quan trọng cần làm, anh nói cho tôi biết đi tình trạng của tôi bây giờ thế nào rồi? Vừa rồi đúng là có chút không khỏe, giống như bị tim đập nhanh, bác sĩ nói thế nào?"

Anh kinh ngạc: "Thật sự bị tim đập nhanh sao?"

"Đúng vậy, chỉ một lát thôi, sau đó thì lại không sao, sao anh lại đưa tôi đến bệnh viện vậy?" Con là việc quan trọng hàng đầu, cô không muốn gây gổ với anh trong việc này.

"Anh ở trên xe thấy chân em có chút sưng phù thì liền đưa em đến bệnh viện khám xem thế nào, em ngủ rất sâu, anh không nỡ gọi nên chỉ đành bế em vào, trên đường thấy vẻ mặt em rất khó chịu thì anh tưởng là em gặp ác mộng."

"Vậy bác sĩ nói thế nào?"

Anh trầm mặc một lúc, anh liệu có nên nói quá lên để trói cô trên giường trong bệnh viện không? Nghĩ một chút thì thấy vẫn là thôi, giấy không gói được lửa, cô rồi cũng sẽ biết thôi, hơn nữa anh cũng không muốn dọa cô.

"Trước mắt con vẫn tốt nhưng bác sĩ nói không nên giữ một tư thế quá lâu, phải đi bộ nhiều, không nên ăn thức ăn quá mặn, buổi tối nên ngâm chân, bình thường nên chú ý quan sát."

Đồng Nhất Niệm nghe anh nói vậy thì liền xuống giường đi giày vào, giày có hơi chật nhưng cũng thoải mái hơn lúc trước nhiều.

Cô đang định đi ra ngoài thì có một đôi tay ôm lấy cô từ phía sau, cánh tay vòng thành một cái ôm, có một hơi ấm xuyên vào da cô, lưng cô cũng bị hơi ấm dán chặt vào.

"Niệm Niệm, anh biết em bây giờ rất vất vả nên vốn không thể chăm sóc tốt bản thân, vừa rồi con đã cảnh cáo em rồi đấy, không được lơ là nữa.." Giọng nói của anh chuyển động mềm mại trên đỉnh đầu, còn có hơi thở nóng bỏng phả vào tóc cô.

Cô đứng thẳng cứng người lại, ngăn cản sự ấm áp đó xâm phạm thêm nữa: "Tôi sẽ cẩn thận, sẽ làm một người mẹ có trách nhiệm, không cần anh phải lo lắng!"

Anh lại im lặng nhưng vẫn không buông tay, sau khi dừng lại thì dường như có một cảm giác mềm mại ấm áp chạm vào đỉnh đầu cô.

Trực giác nói với cô đó là môi anh.

Giống như bị lửa làm bỏng vậy cô lập tức giẳng ra nhưng lại bị anh ôm rất chặt: "Niệm Niệm, để anh chăm sóc em đi, chúng ta có thể mà, giống như vừa rồi vậy, chúng ta có thể làm được mà!"

Vừa rồi sao?

Vừa rồi chắc là cô bị trúng cổ độc rồi!

Về sau không thể để chuyện này xảy ra nữa!

Cô vô cùng hối hận sao lại có thể để bản thân lần nữa chìm vào cái bẫy dịu dàng của anh chứ? Vừa rồi chắc chắn là do cô bị con dọa sợ, bị anh dọa sợ thôi!

Đúng, nhất định là vậy! Vì sợ con có chuyện nên mới để mặc anh làm gì thì làm, tuyệt đối không phải vì thể hiện nội tâm thật sự của cô.

"Cục trưởng Lục, tôi phải đi đến đồn công án lấy giấy tờ, buổi chiều còn bận việc của Y Niệm, nếu như anh rảnh thì có thể đưa tôi một đoạn không?" Cô cố gắng để giọng nói của mình ổn định lại.

Để anh đưa cô đi thì anh sẽ không ôm cô như vậy nữa sao? Cô thật sự không muốn hít thở cùng một bầu không khí với anh nữa sao?

Anh quả nhiên buông tay ra, buồn bã nói: "Đi thôi!" Anh giúp cô mở cửa xe.

Cô không nhìn ngang mà đi thẳng về phía trước, chỉ không muốn nhìn thấy sự hiu quạnh trong mắt anh ở bên cạnh cô.

Sự hiu quạnh đó vẫn làm đau đớn trái tim cô.

Thực ra trong lòng có một số lời không biết có nên nói hay không, hôm nay đúng là đã bị sự dịu dàng ấm áp của anh làm cho mê hoặc rồi.

Vẫn là trái tim đau đớn vì anh sai khiến nên cô vừa đi vừa nói nhẹ nhàng: "Cục trưởng Lục, có chuyện này tôi không biết có nên nói hay không nhưng tôi thấy vẫn nên nói một lần, về cái chết của Như Kiều hay chính là Oanh Oanh.."

"Việc đó không có liên quan gì đến em cả!" Anh cứng rắn cắt ngang lời cô, việc này từ đầu đến cuối anh đều chưa từng trách cô.

Cô mỉm cười, vẫn nói nhẹ nhàng: "Đúng vậy, đúng là không có liên quan gì đến tôi..

thế nên.."

Thế nên cái gì thì người thông minh như anh chắc là có thể hiểu được nhỉ? Chuyện mà cô còn có thể nghĩ đến thì sao anh có thể không nghĩ đến chứ?

Ánh mắt anh nghiêm túc nhìn cô trước mặt, mí mắt nháy nháy.

Chỉ cần hai bước liền đuổi kịp cô, kéo tay cô: "Niệm Niệm!"

Cô ngẩng mặt lên, cười với anh: "Việc đó không có liên quan gì đến tôi, cái tôi cần là cuộc sống bản thân tôi muốn!" Bên dưới nụ cười đó có chút chua xót dâng lên trong mắt.

"Em rút cuộc là muốn có cuộc sống như thế nào?" Anh bị nụ cười này của cô làm cho hoàn toàn rối loạn tâm can, trong giọng nói cũng trở nên nghiêm túc hơn.

"Có người thương yêu, có người đặt tôi ở vị trí quan trọng nhất trong tim, dù có từ bỏ cả thế giới cũng sẽ không từ bỏ tôi!" Trong đôi mắt đen của cô có ánh sáng lấp lánh.

Anh xiết chặt cánh tay cô làm cô đau mà anh vẫn không nhận ra, chỉ là muốn nắm lấy cô chặt hơn, nói một cách cấp bách: "Niệm Niệm, anh có thể cho em, anh có thể làm được!"

"Anh không thể.." Cô nhịn đau, nhẹ lắc đầu, ngón tay vuốt qua phù hiệu màu bạc của anh: "Anh còn có rất nhiều thứ quan trọng hơn tôi, ví dụ như tín ngưỡng của anh, sự theo đuổi của anh, tình cảm anh em của anh.

V.

v.

" Niệm Niệm, em đừng làm chuyện gì ngốc nghếch! "Ngón tay anh giống như sắt đâm vào da thịt cô.

" Đau..

"Cô nhịn đến đỏ mặt, chỉ vào cánh tay mình.

Anh phát hiện mình lại mất khống chế lần nữa.

Bỗng nhiên lại kéo cô vào lòng:" Niệm Niệm, em hãy giao phần đời còn lại cho anh đi! Mọi thứ đã có anh rồi, em có biết không? "

Cô cười trong lòng anh:" Không được đâu, cuộc đời tôi chỉ thuộc về chính tôi mà thôi! "

Cô cảm thấy ngày hôm nay mình nói đủ nhiều rồi, có những lời vẫn là không nên nói, cuối cùng vẫn là bản thân không nhịn được.

" Em đúng là người con gái ngốc nghếch! Em không thể để anh yên tâm được sao? "Anh có chút tức giận rồi, lại có thể mất bình tĩnh hét lớn ở hành lang bệnh viện.

Lục Hướng Bắc hét lớn.

Trong ấn tượng của cô đây là lần đầu tiên đấy.

Là điều gì đã làm anh mất bình tĩnh như vậy?

Y tá bị tiếng hét của anh làm cho giật mình, chạy đến phê bình:" Hai người muốn cãi nhau thì đi chỗ khác cãi đi, không nhìn thấy ở đây có chữ "im lặng" to như vậy sao? "

Đồng Nhất Niệm tỏ vẻ xin lỗi gật đầu với hộ lí, rời khỏi cái ôm của anh, nói nhàn nhạt:" Đi thôi, tôi sẽ sống tốt hơn trước đây, anh yên tâm đi! "

Anh làm thế nào để nói được với cô là chỉ có khóa chặt cô bên cạnh mình thì anh mới có thể yên tâm được đây? Chỉ có thể mọi lúc mọi nơi nhìn thấy được cô thì anh mới có thể yên tâm được mà thôi.

Đầu óc luôn tỉnh táo của anh lúc này lại có chút rối loạn đến mức không biết Đồng Nhất Niệm rút cuộc muốn làm gì nữa, chỉ hi vọng không phải là dự đoán tồi tệ nhất mà anh nghĩ đến.

Khi đến đồn công an, Lục Hướng Bắc để cô tự xuống xe:" Em vào lấy đi, anh không tiện xuất hiện nên sẽ ở ngoài chờ em.

"

Chờ đến khi cô lấy đồ đi ra thì chuông di động của Lục Hướng Bắc vang lên để nhắc nhở anh đã đến giờ làm việc buổi chiều rồi.

Đồng Nhất Niệm không định làm lỡ công việc của anh nên vừa lên xe đã định xuống xe:" Tôi vẫn nên tự bắt xe thì hơn, nếu như anh thật sự thương con trai thì hãy trả bằng lái lại cho tôi đi! "

Sự tức giận không biết tên trong anh dường như vẫn chưa nguôi hết, buồn bực nói:" Về sau anh sẽ đưa đón em hằng ngày! "

" Lục Hướng Bắc! "Cô cảm thấy một loại cảm giác bất lực truyền khắp cơ thể, xem ra hôm nay cô đúng là đã nói nhiều rồi!

" Anh đừng như vậy có được không? Anh càng như vậy tôi càng cảm thấy phiền, tôi tự bắt xe đi, anh đi làm đi! "

Cô không nói thêm mà xuống xe luôn, ở cửa đồn công an vừa hay gặp được một chiếc taxi liền vẫy tay bắt rồi lên xe.

Lục Hướng Bắc ngồi trong xe nhìn bóng lưng cô rời đi, nhìn chiếc taxi của cô tăng tốc rồi cũng đi theo.

Rõ ràng là ngược hướng so với cục công an nhưng tâm trạng của anh thật sự đã bị cô quấy nhiễu rồi, mỗi ngày sau này anh phải sống thế nào đây?

Anh cứ đi theo cô cho đến khi cô xuống xe đi vào bên trong Y Niệm rồi anh mới quay xe về đi làm.

Đây là lần đầu tiên anh đi làm muộn từ khi nhận chức.

Trên đường, anh gửi một tin nhắn cho Đồng Nhất Niệm:" Hãy chăm sóc con trai cẩn thận, lớp học buổi tối không cần đi nữa, ngày mai đến văn phòng anh lấy bằng lái.

Gửi xong lại cảm thấy không thỏa đáng liền gửi thêm một tin nữa: Gọi Di Đóa đưa em đến..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio